Chương 196: Tấm Gương 2
Triệu Lỗi nói:
- Có thể người gọi điện thoại cho cậu không phải là anh họ của cậu, Thượng Quan Vân, mà là... quỷ?
- Không thể nào là quỷ được, tâm tình lúc đó của anh ta rất sinh động, không có cái gì gọi là quỷ dị hết. Đương nhiên điều này không thể loại trừ khả năng là quỷ nếu như con quỷ kia ngụy trang quá hoàn mỹ. Lúc nãy con quỷ đã xuất hiện trong phòng rồi, hiện tại cuộc gọi này không thể nào là giả được, tôi cảm thấy Thượng Quan Vân không hề nói dối, anh ta thật sự ở bên trong nhà vệ sinh.
Trương Vĩ nói.
- Thế nhưng không trông thấy ai ở đây hết.
Dương Gian sải bước đi đến, ánh mắt híp lại, chăm chú nhìn về phía tấm gương lớn nằm trên bồn rửa mặt trước mặt.
Lúc này, trong tấm gương Thượng Quan Vân đang cầm điện thoại di động lo lắng đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại nhìn ra phía ngoài.
- Trong nhà vệ sinh không có ai hết bởi vì người đã nằm ở trong gương rồi...
Trong nhà vệ sinh không có ai nhưng trong gương trước mặt bọn hắn lại xuất hiện hình ảnh của Thượng Quan Vân. Dường như lúc này hắn ta còn chưa biết được bản thân hắn ta đang ở bên trong tấm gương, chỉ sốt ruột gọi điện thoại giúp đỡ, hắn ta không dám đi ra ngoài. Tấm gương chỉ có thể chiếu được mỗi cái nhà vệ sinh thôi nên thứ thế giới bên ngoài toàn màu đen kịt của Thượng Quan Vân chính là những khu vực tấm gương không soi được.
Miêu Tiểu Thiện nhìn thấy một màn như vậy, cô vừa sợ lại vừa gấp gáp, có chút kinh hoàng vội vàng chạy đến trước mặt gương, dùng tay vỗ nhẹ vào nó.
- Anh họ, anh bị sao vậy, anh họ, em ở chỗ này nè, anh có thấy bọn em không?
Thế nhưng dường như Thượng Quan Vân không thể nghe thấy gì hết khi ở bên trong tấm gương, biểu hiện của anh ta vẫn như cũ, không hề quay lại nhìn Miêu Tiểu Thiện.
Dương Gian thấy như vậy, hắn lập tức dùng điện thọai của Miêu Tiểu Thiện gọi cho Thượng Quan Vân.
Bên trong tấm gương, Thượng Quan Vân nghe được tiếng chuông điện thoại, hắn ta vội vàng bắt máy, sau đó nói:
- Alo, em họ, mấy em sao còn chưa đi vào, anh chờ đã 5 phút rồi mà, chẳng lẽ bên ngoài đó đã xảy ra chuyện gì hay sao?
- Là tôi, Dương Gian đây.
- Dương Gian à, cậu nói cho tôi nghe xem bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy, sao lâu như thế rồi mà mấy cậu còn chưa đi vào.
Dương Gian nói:
- Bên ngoài không xảy ra chuyện gì hết, mọi thứ đều rất ổn, chỉ là chỗ của anh đã xảy ra chuyện rồi. Bây giờ anh sẽ không thấy ai đi vào từ bên ngoài đâu, anh hãy quay đầu lại và nhìn vào tấm gương ấy, chúng tôi đều ở trong tấm gương.
Thượng Quan Vân vô ý quay đầu lại, sau khi nhìn thấy thứ ở trong tấm gương, nhất thời tròng mắt hắn ta co rụt lại, giật mình.
Ở trong tấm gương, em họ Miêu Tiểu Thiện của hắn ta đang đứng một góc để khóc, sau đó lại dùng tay vỗ vỗ vào tấm gương, nhưng hắn ta không thể nghe được âm thanh gì hết, hiện tại Triệu Lỗi và Trương Vĩ đang đứng ở bên cạnh, trên mặt hai người này đang tỏ ra hoảng sợ nhìn về phía hắn ta, Dương Gian thì đang dùng điện thoại để gọi điện cho hắn ta, sắc mặt rất bình tĩnh.
- Mấy, mấy người các cậu sao lại ở trong gương?
Trong điện thoại lại truyền đến âm thanh của Dương Gian.
- Không phải là bọn tôi ở bên trong tấm gương mà là anh đang ở trong tấm gương.
Giờ khắc này, Thượng Quan Vân đột nhiên cứng đờ, trong ánh mắt hắn ta lộ ra vẻ hoảng sợ tột độ, điện thoại trong tay hắn ta bị rơi xuống đất.
- Tút, tút, tút...
Cuộc gọi bị ngắt.
Bên ngoài tấm gương, Dương Gian nhìn thấy điện thoại trong tay của Thượng Quan Vân bị rơi xuống đất, hắn vội nhíu mày.
- Điện thoại bị hỏng mất rồi hay sao vậy?
Thế nhưng hiện tại Dương Gian cũng không thèm quan tâm đến chuyện điện thoại của Thượng Quan Vân có bị hỏng hay không nữa, bởi vì hiện tại cuộc gọi đã bị ngắt thì không thể nào nói chuyện tiếp được. Dựa vào tình huống lúc trước có thể thấy được, người ở bên trong tấm gương sẽ không thể nào nghe được cuộc nói chuyện ở bên ngoài, điều khiến cho hắn ngạc nhiên là vì sao Thượng Quan Vân lại tiến vào trong tấm gương... Còn hiện tại con quỷ kia đang ở đâu?
Chuyện đang xảy ra trước mắt đúng là nằm ngoài sự tưởng tượng của hắn. Anh họ của Miêu Tiểu Thiện cũng không chết, nhưng bị nhốt trong tấm gương, còn con quỷ kia lại thay thế người anh họ của Miêu Tiểu Thiện xuất hiện trước mặt bọn họ. Nếu không phải do Dương Gian cẩn thận, nhìn thấu được sự ngụy trang của nó, không là con quỷ kia đã có thể lừa gạt mọi người, dẫn theo Miêu Tiểu Thiện rời khỏi đây. Mà một khi nó đi ra khỏi đây, chuyện dây chuyền diễn ra tiếp theo hắn đã không thể nào tưởng tượng ra nổi. Có điều thông qua chuyện này, Dương Gian đã có thể kết luận, cấp độ khủng bố của con quỷ kia cũng không được cao cho lắm, hơn nữa nó cũng không phải là loại quỷ giết người không chớp mắt như nhiều con quỷ mà hắn gặp trước đây. Nếu không người anh họ của Miêu Tiểu Thiện có lẽ đã phải chết rồi mới đúng.
Triệu Lỗi bắt đầu có chút sợ hãi:
- Dương, Dương Gian, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Trước đó cậu ta không biết được bên cạnh cả bọn xảy ra chuyện linh dị xảy vẫn không hoảng sợ đến mức này, nhưng hiện tại cậu ta đã xác nhận được đang có một con quỷ ở đâu đó xung quanh đây, làm sao cậu ta có thể bình tĩnh lại được nữa.
Dương Gian nhìn tấm gương nằm ở trước mặt hắn, chậm rãi nói:
- Trước tiên không cần phải hoảng sợ làm gì cả, con quỷ này đã tồn tại từ lúc chúng ta ăn cơm rồi. Nhưng đến hiện tại nó vẫn chưa giết người, như vậy có thể nói là con quỷ này đang bị một thứ gì đó hạn chế, cũng là có cái gi đó đặc biệt nên tạm thời chúng ta đều an toàn.
- Hiện tại điều tôi muốn biết là làm sao con quỷ kia có thể mang người đi vào bên trong tấm gương?
Vương San San nói, giọng của cô rất lạnh nhạt:
- Ý của cậu là con quỷ kia không phải là tấm gương này hay sao?
Dương Gian lập tức nói:
- Đương nhiên là không có khả năng rồi, tấm gương không thể nào là quỷ được, nó không có vấn đề gì hết, đây chỉ là một tấm gương bình thường thôi. Vấn đề nằm ở chỗ con quỷ kia, con quỷ kia chỉ lộ mặt được có một lát là nó đã biến mất rồi, nên có nhiều thứ tôi vẫn chưa thể nào hiểu rõ hết được, cần phải đích thân đi hỏi Thượng Quan Vân. Dưới tình trạng như thế này, chỉ còn một trường hợp là lúc nãy anh ta đi vào nhà vệ sinh và đã đụng phải con quỷ kia. Một số chuyện cần phải hỏi anh ta cho rõ ràng, chỉ có như vậy mới có thể tìm ra điểm đột phá và giải quyết chuyện linh dị này.
Bời vì quỷ là không thể giết chết nên điều đầu tiên khi nhìn quỷ không phải là xông đến đường đường chính chính đọ sức cùng lệ quỷ một trận, phải tìm hiểu rõ ràng được nhưng điều kiện, những quy tắc của lệ quỷ, để đảm bảo bản thân còn có thể sống sót, tránh đừng tiếp xúc trực tiếp với quỷ.
Quỷ không thể chết nhưng người thì lại rất dễ chết.
Ngay cả là Dương Gian là ngự quỷ nhân, hơn nữa hiện tại hắn đã khống chế đến hai con lệ quỷ, khi đối mặt với lệ quỷ hắn cũng không bao giờ dám chủ quan.
Dương Gian hỏi:
- Thế nhưng điện thoại của anh ta đã bị hỏng, cuộc gọi cũng đã bị gián đoạn, hiện tại không thể nào nói chuyện được với anh ta nữa, chỉ có thể viết để anh ta đọc mà thôi, mấy cậu có ai mang theo giấy bút không? Nếu không có thì đi ra ngoài kia mua.
- Không có.
Trương Vĩ nói.
- Tôi không mang theo sách vở thì mang theo bút làm gì.
Vương San San cũng lắc đầu.
Dương Gian nói.
- Nếu vậy có ai có thể đi mua không? Nếu không chạy xuống dưới quầy Bar mượn một cái cũng được.
Trương Vĩ lắc đầu một cách điên cuồng:
- Ca ca, hiện tại chúng ta còn đang gặp phải quỷ đó, nó còn lảng vảng ở đâu đây nữa, lạc đàn là chết ngay, vẫn là thôi đi, đi theo đoàn sẽ tốt hơn.
Dương Gian nghe vậy, hắn lập tức nói:
- Vậy để tôi đi cho, mấy người các cậu ở lại đây đi.
Trương Vĩ lập tức lắc đầu, nói:
- Không được, không được, nếu cậu đi thì không phải bọn tôi thành người lạc đàn hay sao? Một đám ăn hại có buộc lại một đám với nhau cũng chỉ là một đám ăn hại, gặp phải quỷ thì cả đám đều sẽ toi đời thôi.