Chương 195: Tấm Gương 1
Lúc này Thượng Quan Vân đã rửa sạch mặt mũi, máu mũi cũng chảy ít lại, tý nữa là có thể ngừng chảy nhưng sau khi soi gương thì hắn ta lại sửng sốt, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng hoảng sợ.
Bởi vì hắn ta không nhìn thấy bản thân ở bên trong tấm gương trước mặt.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thượng Quan Vân quan sát thật kỹ tấm gương, thử phất phất tay xem như thế nào, đi qua đi lại mấy bước. Nhưng mặc kệ hắn làm cách gì, di chuyển thế nào, tấm gương lớn ở trước mặt hắn ta cũng không bao giờ xuất hiện bộ dạng của hắn ta hết. Dường như không hề có tấm gương nằm ở đó vậy.
- Chuyện này là không thể nào.
Thượng Quan Vân buồn bực, hắn ta nhìn vòi nước, bồn rửa mặt, thậm chí là chỗ đứng để rửa mặt, toàn bộ đều xuất hiện ở bên trong tấm gương, nhưng bản thân lại không hề xuất hiện bên trong. Tấm gương trước mặt hắn ta đều trống rỗng, giống như trong căn phòng vệ sinh này không có hắn bên trong vậy.
- Là do bản thân mất quá nhiều máu nên nhìn thấy ảo giác, hay là bản thân đã gặp được chuyện ma quỷ gì đó rồi?
Thượng Quan Vân dùng tay xoa trán, có thể là do gần đây hắn ta phải chịu đựng áp lực quá lớn từ công việc, hắn ta cảm thấy có lẽ hắn ta nên đi đến bệnh viện để kiểm tra xem sao.
- Thôi kệ đi, đi ra khỏi đây thôi, có lẽ là trò đùa quái đản của người nào đó thôi.
Mặc dù trong lòng hắn ta cảm thấy khá kỳ quái nhưng trong lòng lại không bận tâm lắm về chuyện này. Hắn ta quay người để rời đi nhưng cái WC này lại không hề có cửa. Ngay khi hắn ta quay lưng lại để rời đi, đột nhiên một cảnh tượng hiện ra khiến Thượng Quan Vân phải ngẩn người.
Trước mắt hắn ta không còn là con đường quen thuộc nữa, mà là một vùng tăm tối, sự tăm tối này không giống như bóng đêm bình thường, nó được ngưng tụ lại giống như một vách tường ngăn cách hắn ta, mọi lối đi xung quanh đều đã bị vách ngăn màu đen này chắn.
Hắn ta có cảm giác, nếu bản thân hắn ta cố bước qua nó thì chắc chắn sẽ rơi xuống vực sâu, vạn kiếp bất phục. Giờ khắc này Thượng Quan Vân đã hoàn toàn kinh hoàng.
- Chuyện này, chuyện này, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc nãy hắn ta không nhìn thấy bộ dạng của hắn ta ở trong tấm gương vẫn nghĩ do ai đó bày trò nên không có quan tâm lắm, hiện tại xung quanh hắn ta lại thay đổi thành dạng này, như thế này là sao? Không phải là có quỷ xuất hiện đó chứ?
Thượng Quan Vân là một người luôn có niềm tin kiên định vào chủ nghĩa duy vật, từ nhỏ hắn ta đã bắt đầu tin tưởng vào khoa học, cái gì mà chuyện ma quỷ gì đó, hắn ta chỉ khịt mũi khinh thường mỗi khi nghe ai đó nhắc đến. Hắn ta cảm thấy mấy chuyện đó chỉ là chuyện người lớn dùng để dọa nạt những đứa bé mỗi khi chúng không chịu nghe lời. Chờ cho chúng lớn lên, đi sâu vào xã hội thì làm gì có ai đi tin tưởng mấy chuyện vô căn cứ đó nữa.
Nhưng chuyện xảy ra trước mắt lại bắt đầu khiến cho niềm tin kiên định bấy lâu nay của hắn bị dao động. Mà một khi niềm tin của hắn ta bị dao động thì một sự hoảng sợ lại bắt đầu trào lên, không cách nào ngăn cản được, nỗi sợ hãi này bắt đầu chiếm cứ thân thể của hắn ta. Thượng Quan Vân bắt đầu sợ hãi, thứ đầu tiên mà hắn ta nghĩ đến chính là báo cảnh sát.
Báo cảnh sát?
Báo cảnh sát như thế nào?
Nói là hắn ta bị mắc kẹt ở trong nhà vệ sinh của KTV không thể ra ngoài được? Hay là bảo bản thân hắn ta gặp quỷ?
Nếu như hắn ta nói như vậy, chắc chắn sẽ bị mấy người cảnh sát cười cho thúi mặt.
- À, đúng rồi, đầu tiên cứ gọi cho em họ trước đã, hỏi em ấy chuyện này là chuyện gì trước. Bản thân không được hoảng sợ, phải bình tĩnh lại, bình tĩnh, bình tĩnh.
Thượng Quan Vân cưỡng chế nỗi sợ hãi đang trào dâng trong người, để cho bản thân bình tĩnh lại, sau đó hắn ta bắt đầu bấm số điện thoại của Miêu Tiểu Thiện.
- Alo, Tiểu Thiện à, là anh đây, anh họ đây.
Ở đầu dây bên kia, giọng của Miêu Tiểu Thiện vang lên, hiện tại cô có chút kích động:
- Anh họ, là anh thật sao? Anh không có chuyện gì rồi, tốt quá.
Lúc này Dương Gian đang chạy về phía WC, khi nhìn thấy Miêu Tiểu Thiện nhận được một cuộc gọi của Thượng Quan Vân nên hắn có chút sững sờ.
Chẳng lẽ tên Thượng Quan Vân này còn chưa có chết?
Điều này không thể nào?
Quỷ đã chiếm lấy thân phận của Thượng Quan Vân rồi, sao anh ta còn chưa chết được.
Dương Gian nhắc nhở:
- Miêu Tiểu Thiện, đầu tiên cậu phải xác nhận thử xem người đó có phải là anh họ của cậu không. Nếu không phải thì cậu cúp điện thoại, ở dưới tình huống này không thể nhận cuộc gọi một cách lung tung như vậy được, hậu quả là gì thì chắc cậu cũng hiểu.
Trên mặt Miêu Tiểu Thiện nhất thời cứng lại, vẻ mừng rỡ lúc nãy đã biến đâu mất tiêu.
Cô nhớ tới cuộc gọi khủng bố của số 138xxxxxxx ở trong trường học. Lúc đó là do một người bạn học tiếp một cuộc điện thoại cho nên mới dẫn quỷ gõ cửa đến tấn công bọn họ, thiếu chút nữa là cả đám đã chết hết ở lần đó luôn rồi.
Lúc này âm thanh của Thượng Quan Vân lại truyền đến từ trong điện thoại.
- Em họ, hiện tại anh ở bên trong nhà vệ sinh, chỗ này có cái gì đó là lạ, em và mấy người bạn của em vào xem thử đi, nếu có cái gì ngoài ý muốn thì nhanh chóng báo cảnh sát đi.
Dương Gian đoạt điện thoại từ trong tay của Miêu Tiểu Thiện, sau đó mở miệng nói:
- Có cái gì không đúng thì anh cứ nói với tôi thử xem sao.
Thượng Quan Vân nói:
- Là Dương Gian phải không? Mấy cậu nhanh nhanh chạy vào WC kiểm tra thử xem, sao tôi lại thấy lối đi ra WC bị phong tỏa rồi. Bên ngoài đều là một màu đen kịt, tôi cũng không hiểu là chuyện gì đang xảy ra nữa, lúc nãy tôi có soi gương nhưng lại không thể nào nhìn thấy bản thân tôi ở trong đó nữa. Chắc là cậu đã nói đúng, hiện tại tôi cảm thấy bản thân tôi giống như đã gặp phải quỷ rồi, tôi phải làm sao bây giờ, cậu có cách gì có thể giúp tôi không?
Bên ngoài WC là một màu đen kịt?
Khi Dương Gian nghe được thông tin này, hắn nhất thời nhíu mày lại. Giờ phút này hắn đã nhìn thấy mọi thứ ở trước cửa nhà vệ sinh mhưng toàn bộ mọi thứ đều rất bình thường căn bản không có cái gì gọi là đen kịt hết, ngược lại bên trong có đèn bật sáng rõ ràng. Dương Gian không có trực tiếp phản bác lại thông tin mà Thượng Quan Vân đưa ra, có lẽ đây chính là những gì mà anh ta có thể nhìn thấy.
- Anh thử dùng điện thoại chụp gửi cho tôi một bức ảnh xem, tôi sẽ phân tích tình huống giúp anh.
Chỉ khi quan sát được mọi thứ thì hắn mới có đủ thông tin để suy luận bước tiếp theo.
- Được rồi, cậu chờ một lát.
Dương Gian lại hỏi:
- Thế nhưng chúng tôi sắp sửa đi vào nhà vệ sinh, anh chắc chắn anh đang ở bên trong nhà vệ sinh hay sao?
Thượng Quan Vân nói:
- Đương nhiên là chắc chắn, hiện tại tôi còn đứng ở đây để gọi điện mà, tôi không ở trong nhà vệ sinh thì còn có thể ở đâu nữa chứ.
- Được rồi, tôi hiểu rồi.
Sau khi hỏi xong Dương Gian lập tức cúp điện thoại, hắn dẫn cả bọn vào bên trong nhà vệ sinh nhưng hiện thực lại rất tàn khốc. Trong nhà vệ sinh không có ai hết, căn bản không hề trông thấy bóng dáng của Thượng Quan Vân. Miêu Tiểu Thiện lại bắt đầu trở nên sợ hãi.
- Không, không có ai hết? Sao lại như vậy chứ, lúc nãy anh họ còn bảo là anh ấy ở bên trong nhà vệ sinh hay sao.