Chương 24: Lời Nguyền Lệ Quỷ (1)
Phải trầm mặc một lúc Triệu Lỗi mới lên tiếng:
- Không có ai trả lời, đầu bên kia của điện thoại cũng không có lên tiếng, nhưng mà...... đã bắt máy, tôi, tôi không dám gọi lại.
Điện thoại bắt máy nhưng lại không ai nói chuyện.
Việc này khiến Dương Gian hơi rùng mình.
Chuyện xảy ra ở đây đã quá quỷ dị rồi, còn thêm chuyện này cũng kỳ dị không kém, chắc chắn chẳng còn ai dám gọi điện thoại nữa.
Ở một bên, Miêu Tiểu Thiện bỗng nói một câu:
- Thế nhưng lúc đó vừa mới ra khỏi phòng học không có bao lâu, lúc ấy Trương Vĩ bị điện giật nên mới gọi điện để kêu xe cứu thương.
Trương Vĩ gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Vừa mới đi ra khỏi phòng học không có bao lâu?.
Lúc đó hẳn là lúc quỷ vực mới xuất hiện, cũng là lúc ngọn đèn ở tầng hai bị tắt khi Dương Gian đang đi tới đó.
- Thật không, vậy để tôi gọi thử.
Bỗng nhiên Dương Gian nhớ đến một số điện thoại, hắn quyết định gọi thử một chút.
Dùng điện thoại của Trương Vĩ lên mạng vào diễn đàn, sau đó lấy điện thoại vệ tinh của Chu Chính đưa cho hắn, bấm số điện thoại.
..........
Đây là số điện thoại trong bài viết của Pháp Vương sấm sét.
Hắn muốn biết Pháp Vương sấm sét có gặp chuyện bất trắc hay không, nếu người này đã chết thì điện thoại chắc chắn nằm trong tay của người điều khiển quỷ.
Dù sao nghề nghiệp của Chu Chính là xử lý những chuyện kỳ quái, chắc chắn cũng có người giống như thầy ấy được cử đi xử lý vụ án này.
Cho nên hắn thử xem sao.
Điện thoại gọi đi được.
Nhưng mà lại xuất hiện tình huống kinh khủng hơn so với tưởng tưởng của bọn hắn.
Reng reng reng, reng reng reng.....
Tiếng chuông điện thoại ở đầu bên kia vang lên nhưng lại truyền đến đây, quanh quẩn xung quanh như thể phá tan khung cảnh yên tĩnh, truyền vào tai mọi người.
Tay kia đang cầm điện thoại của Dương Gian bị cứng lại trong chốc lát.
- Điện thoại của Pháp Vương sấm sét ở trong trường học?
Con ngươi hắn co lại, vội vàng đứng lên, khinh hãi tìm kiếm theo bản năng tiếng chuông đang phát ra.
Đồng thời Dương gian cũng toát mồ hôi lạnh đầy mặt.
Pháp vương sấm sét là bác sĩ ở tỉnh ngoài cách nơi đây những 100 cây số, lúc người này đang lên mạng ở nhà thì xảy ra chuyện, nếu điện thoại đối phương xuất hiện ở đây, như vậy...... Pháp vương sấm sét đã ở nơi này.
Tút.....
Nhưng mà giờ phút này, đầu bên kia lại tiếp điện thoại nhưng không trả lời.
Cũng ngay tiếng chuông điện thoại cũng biến mất theo.
Dương Gian thấy phía sau hắn, ở cạnh cửa sổ của một phòng học nằm trên lầu ba, có ánh sáng le lói của màn hình điện thoại.
Dựa vào ánh sáng từ màn hình điện thoại hắn mơ hồ có thể thấy được một bóng người đang đứng cạnh cửa sổ nhìn về phía bên này.
- Con mẹ nó.
Dương Gian vã mồ hôi, vội vàng cúp điện thoại.
….
Ánh mắt những người khác vẫn chăm chú nhìn vào Dương Gian.
Thấy hắn vừa gọi điện thoại liền tiếng chuông vang lên bên trong trường học, mọi người cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, đang chuẩn bị mở miệng hỏi hắn, lại thấy Dương Gian vội vàng cúp điện thoại, bộ dạng cứ như có chyện gì đó kinh khủng vừa xảy ra.
- Dương Gian, có chuyện gì đang xảy ra thế?
Trương Vĩ thấy Dương Gian bị thứ gì đó doạ cho chết khiếp thì cả người cũng run rẩy:
- Cậu đừng làm tôi sợ a, hiện tại cả bọn đều trông cậy vào cậu đấy, cậu cũng đừng có làm cái mặt này, làm ơn tự tin cười lên, làm tôi an tâm một chút đi nào.
Dương Gian vẫn mang vẻ tự tin trên mặt thì mọi người mới tin hắn dẫn họ rời đi được.
Thế nhưng hiện tại hắn biểu lộ vẻ mặt hoảng sợ thế kia, càng khiến đám người còn lại kinh hãi theo.
Sắc mặt Dương Gian không ngừng thay đổi, trở nên vô cùng khó coi, không đợi hắn mở miệng giải thích, điện thoại vệ tinh của Chu Chính lại vang lên.
Hắn nhìn qua màn hình, tròng mắt bỗng co lại.
Số điện thoại gọi đến lại là 138........
Là số điện thoại của Pháp Vương sấm sét.
Gã gọi lại.
- Chắc chắn....... đây là một cái bẫy, một cái bẫy rất đáng sợ.
Dương Gian cắn chặt răng, không nói nên lời vì sợ hãi và tức giận
Reng reng reng..
Tiếng di động vẫn vang lên không ngừng nhưng Dương Gian lại không dám tiếp.
Bởi vì hắn biết, người gọi điện không phải người sống, có trời mới biết sau khi nghe sẽ xảy ra chuyện gì.
Cũng may di dộng có giới hạn thời gian gọi, sau khi gọi một lúc mà không ai tiếp sẽ tự động cúp điện thoại, tiếng chuông không còn vang lên nữa.
Hơn nữa cũng không có gọi lại nữa.
Reng reng reng, reng reng reng,.....
"Anh yêu em, yêu em, như chuột yêu gạo....."
"Đứng dưới trăng, anh nhớ em...."
Nhưng mà những tiếng chuông điện thoại lại liên tiếp vang lên từ những điện thoại của những người xung quanh.
Bon họ lấy ra điện thoại của mình, thì thấy số điện thoại gọi đến đều là 138......
- Dương, Dương Gian, cậu nhìn này
Vương San San, Miêu Tiểu Thiện và cả bọn đồng thời cầm di động đưa ra, sự sợ hãi bắt đầu nhen nhóm lên trong long tất cả.
Dương Gian ngưng trọng nói:
- Đừng có bắt máy.
Những người khác gật đầu, tỏ vẻ hiểu, đều không bắt máy.
Trương Vĩ không nhận điện thoại vì cái của hắn đã đưa cho Dương Gian, giờ nhìn thấy điện thoại của tất cả những người xung quanh, liền run rẩy nói:
- Con mẹ nó, đều từ....... 138... đúng là trâu bò, một lần có thể gọi cho mười mấy số, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?
Một người bạn tên là Tiễn Vạn Hào bắt máy theo bản năng:
- Điện thoại của tôi không phải số 138... mà là của thầy Vương.
Triệu Lỗi ở bên cạnh bị doạ hết hồn:
- Tiễn Vạn Hào, cậu bị điên hay là không có não vậy, đã nói đừng có bắt máy rồi cậu không nghe sao?
Tiễn Vạn Hào nói:
- Cậu căng thẳng cái gì, đây là số điện thoại của thầy Vương, có thể thầy ấy đang tới cứu chúng tôi đó.
- Mau dập máy.
Tròng mắt Dương Gian co lại, vội vàng vọt qua muốn cướp lấy chiếc điện thoại.
Thầy Vương gọi điện?
Chuyện này lại càng kinh khủng, phải biết thầy giáo Vương là người thứ nhất biến mất ở Quỷ Vực, hiện tại những người kia đều chết, làm sao mà thầy Vương có thể sống sót cho được.
Quả nhiên như thế, đầu bên kia di động của Tiễn Vạn Hào truyền đến âm thanh chi chi mà "thầy Vương" cũng không có nói chuyện.
Tuy nhiên, chuyện sắp xảy ra lại là thứ khiến Dương Gian sợ hãi nhất.
Cốc cốc, cốc cốc....
Tiếng gõ cửa truyền đến từ đầu dây bên kia.
Âm thanh truyền ra cũng giống với âm thanh ở phòng học trước lúc xảy ra chuyện này.
Một cảm giác nặng nề, áp lực khiến người ta không thở được.
Lúc này, Tiễn Vạn Hào mới ý thức được mình gây ra đại hoạ, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, tay chân run rẩy, vội vàng vứt điện thoại.
Chiếc điện thoại rơi xuống đất, màn hình vỡ toe toé nhưng điện thoại vẫn không tắt máy, tiếng gõ cửa đều đặn vang lên.
'Cốc cốc, cốc cốc....
Tiếng gõ cửa vẫn truyền ra từ đầu dây bên kia, quỷ dị vô cùng.
Cốc cốc, cốc cốc....
Lúc này Dương Gian mới chạy đến, dùng tốc độ nhanh nhất mà hắn có thể nhặt chiếc điện thoại lên, tắt nó đi.
- Tiễn Vạn Hào, tên đầu heo này, cậu có muốn chết thì chết một mình, đừng có lôi bọn tôi vào chứ.