Chương 6: Gõ Cửa Kinh Hoàng
Trong nháy mắt, nơi này như thể đã trải qua khoảng thời gian mấy chục năm, bị năm tháng tàn phá.
Nhưng ánh đèn trong phòng học vẫn chống chọi lại với bóng tối, ánh đèn sáng trắng giống như thiêu thân trong gió, tỏa ra những tia sáng yếu ớt cuối cùng, cứ như thể có thể bị dập tắt bất cứ khi nào.
Nỗi kinh hoàng thể hiện ngay trên gương mặt của mỗi học sinh, có người thét chói tai, có người kêu cứu, có người run rẩy...
Người duy nhất điềm tĩnh là Chu Chính trên bục giảng.
Chu Chính không hề nhúc nhích, ánh mắt đảo quanh đánh giá tình hình, để ý bất kỳ động tĩnh nào xung quanh.
Con quỷ này quá nguy hiểm, còn có cả quỷ vực, đây không phải là thứ ông ta có thể đối phó.
Điều ông muốn làm bây giờ là tìm mọi cách để tìm ra một con đường sống, để đám học sinh có thể sống sót rời khỏi đây, dù chỉ là một phần nhỏ trong số chúng cũng được.
- Chu Chính, nhìn kìa.
Lúc này, đột nhiên Phương Kính la lên, sắc mặt cực kỳ xấu, chỉ vào mấy bạn học đang nằm ở trên bàn.
Trước đấy vẫn không để ý, lúc này nhìn thấy Phương Kính mới phản ứng lại, có mấy bạn học bất động ở trên bàn, bọn họ trợn trừng mắt, há hốc mồm, sắc mặt xám ngoét, toàn thân tỏa ra mùi hôi thối của tử thi, giống như đã chết mấy ngày vậy.
"Cốc, cốc cốc. "
Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.
Lúc này, mấy cậu học sinh vừa nãy vẫn còn đứng lẫn trong đám người còn sống đột nhiên cả người run rẩy, sau đó đờ người ngã vật xuống đất.
- Lý Minh, cậu sao vậy?
Có người muốn đỡ cậu ta dậy nhưng lúc vừa mới chạm vào thân thể, đối phương đột nhiên la lên một tiếng, hoảng sợ lùi lại phái sau.
Lạnh như băng, cứng ngắc, chẳng khác nào xác chết.
Lý Minh giống hệt như mấy học sinh trước đó trợn tròn mắt, há hốc mồm, mặt xám ngoét, không còn thần sắc, thân thể bắt đầu tỏa ra mùi thối.
Chết, chết rồi.
Hơn nữa, đâu chỉ một người chết, ít nhất cũng khoảng 6-7 học sinh đều nằm bất động ở trên bàn, gương mặt xám ngoét.
- Sao lại như vậy, sao có thể như vậy, ai đó cứu họ đi mà.
Có bạn gái quá sợ hãi ngồi sụp xuống vừa nói vừa khóc hu hu.
Mới nãy còn rất bình thường cơ mà, sao bỗng nhiên lại như vậy được, sao đột nhiên lại chết rồi? Ai đó lắp bắp mấy tiếng, âm thanh run rẩy.
Phương Kính đứng bên cạnh, sắc mặt tái mét:
- Nói lảm nhảm gì vậy, ngoài cửa có một con quỷ, chúng ta đều có thể sẽ chết, quỷ có thể tạo ra quỷ vực rất đáng sợ, các cậu sẽ biết ngay thôi.
Những người khác nhìn cậu, sợ hãi không thôi, ai nấy giống như con mồi đã rơi vào bẫy, tràn đầy sợ hãi, run lẩy bẩy.
- Chu Chính, thầy vẫn chưa nghĩ ra cách sao? Còn không nghĩ ra nữa thì chúng ta đều sẽ phải chết ở đây đấy.
Phương Kính bực tức nói.
Trong lòng hắn cũng vô cùng run sợ, bởi ở trong quỷ vực ai cũng có thể chết, kể cả hắn.
- Lảm nhảm, em không đợi được thì tự trốn đi, đừng có trông chờ vào thầy.
Chu Chính cũng nóng này, ông không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Chạy lung tung trong quỷ vực còn nhanh chết hơn, thầy tưởng em không biết gì chắc?
Phương Kính nói.
- Nếu đã biết thì đứng yên chờ đợi tại đây cho thầy, em sợ chết, mọi người đều như vậy, đừng tưởng biết một số thứ thì cảm thấy bản thân đặc biệt, trước mặt quỷ người người đều bình đẳng.
Chu Chính nói.
- Con mẹ nó!
Phương Kính không nhịn được chửi một câu.
Lúc này chân tay Dương Nhàn lạnh toát, cậu bắt mình bình tĩnh trở lại, bởi đây không phải lúc đùa giỡn, thực sự đã có người chết rồi, hơn nữa người chết không chỉ có một.... nếu cứ tiếp tục thế này có thể sẽ chết rất nhiều người nữa.
Nhưng lúc cậu vô tình nhìn thấy chiếc bảng đen rơi từ trên tường xuống, đột nhiên ngẩn người một lát.
Ánh mắt dừng lại trên ba câu mà Chu Chính đã viết trước đó, đặc biệt là câu cuối cùng: Nhìn thấy quy luật của quỷ.
Chu Chính không dám hành động thiếu suy nghĩ là bởi vì ông ấy cũng đang quan sát ông lão ngoài cửa, tìm quy luật của lão, chỉ có tìm ra quy luật, ông mới dám hành động, mau động não, mau suy nghĩ đi, rốt cuộc ông già này có quy luật gì có thể tìm thấy đây...
Não hắn bắt đầu chuyển động điên cuồng.
Nhớ lại tất cả những ghi chép về câu chuyện trong diễn đàn hôm nọ, rồi lại liên tưởng đến tình huống đang xảy ra trước mặt.
Nhất định phải có điểm chung, nhất định có điểm tương đồng.
Vị bác sĩ tên Lôi điện Pháp vương đó đang ở nhà, khi ấy cửa nhà ông ta đóng, ông lão này đứng ở ngoài gõ cửa.... sau đó đi vào, tiếp đến lại đến trước cửa phòng, lại gõ cửa, sau đó lại tiến vào.
Lúc ấy, con quỷ xuất hiện ở hành lang, cũng đang gõ cửa như vậy... nhưng không tiến vào.
Tại sao ông lão lại đi vào nhà vị bác sĩ nhưng lại không tiến vào nơi này?
Tình huống giống nhau, sự việc giống nhau nhưng điều gì dẫn tới sự khác biệt này.
Là thời gian không đủ sao?
Lẽ nào là thời gian gõ cửa không đủ.
Có lẽ đây chính là mấu chốt.
Liều đi.
Bỗng nhiên, Dương Nhàn lấy hết can đảm hét lên:
- Chu Chính, là tiếng gõ cửa.
- Tiếng gõ cửa.
Chu Chính ngẩn người, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chăm vào cậu học sinh vừa lên tiếng:
- Nói gì cơ?
Dương Nhàn ghìm lại nỗi sợ hãi nói:
- Mặc dù chỉ là suy đoán nhưng em cảm thấy nó dựa vào cách gõ cửa để giết người, có lẽ lúc ông lão kia đang đếm, có lẽ là cái khác, nhưng chắc chắn có liên quan đến việc gõ cửa, nếu có thể ngăn thứ kia gõ cửa có lẽ sẽ có tác dụng...
Gõ cửa để giết người.
Nếu đúng là như vậy con quỷ đó cũng không khỏi quá đáng sợ.
- Tiềm lực của thằng nhóc này mới vậy đã bộc lộ ra rồi...
Ánh mắt nghi ngờ của Phương Kính nhìn vào Dương Gian, tay nắm chặt lại thành hình quả đấm:
- Nhất định không thể để nó sống sót rời khỏi ngôi trường này.
- Tin em một lần.
Chu Chính thu lại ánh nhìn, ông đâu còn lựa chọn nào khác.
Nếu tiếp tục không hành động, tất cả mọi người ở đây đều sẽ chết.
Lập tức Chu Chính hành động, ông ta xông ra ngoài giống như một con dã thú điên cuồng, tấm thân quái dị trên gầy dưới béo của ổng có sức công phá mà người thường không thể có được.
"Rầm!"
Một âm thanh cực lớn vang lên, cửa phòng học bị ông ta tông nát, đồng thời cũng đâm vào ông lão mặc áo dài đen, mặt xám ngoét, toàn thân lốm đốm ngoài cửa.
Ông lão ngã nhào, nằm sóng soài trên đất, không một ai dám đỡ.
Thân thể của ông bày ra tư thế quái dị, giống như tư thế của những người chết cứng chân tay vậy, không có được sự mềm mại dẻo dai của người sống.
Quỷ giết cũng không chết.
Câu này do Chu Chính tự mình viết đương nhiên không thể quên.
Dù ông lão này có thịt nát xương tan, đốt thành tro thì vẫn không thể chết, còn có thế tiếp tục xuất hiện dưới một dạng khác mà không ai ngờ được.
Đối phó với quỷ chỉ có thể là quỷ.
Chu Chính cắn răng, quay đầu hét lớn
- Các cậu chờ thời cơ, có cơ hội thì hãy chạy đi, tôi sẽ chặn nó lại.
Ông nới rộng áo khoác ngoài, cái bụng phồng lên động đậy mấy cái rất kỳ dị.
Một bàn tay, chính xác là vết lằn của một bàn tay nhô ra khỏi lớp da, cánh tay lộ ra màu xám xanh, móng tay nhọn hoắt, như thể muốn xé lớp da bụng kia để chui ra.