Chương 62: Giang Diễm
Giờ khắc này hai bàn tay anh ta trở nên đỏ thắm, tản ra một mùi máu tanh, từng dòng máu tươi từ giữa ngón tay chảy ra, tràn ra, tí tách, tí tách, từng giọt máu rơi trên mặt đất.
Trước mắt hai cánh tay của ma nơ canh dính đầy máu tươi của Nghiêm Lực, sau đó trực tiếp té xuống đất, tay chân rơi ra ngoài.
Lúc này xung quanh khôi phục lại sự yên tĩnh.
- Đây là con quỷ đó sao?
Nghiêm Lực mang vẻ mặt ngưng trọng kiểm tra một chút mấy thứ rơi vãi trên đất, không có chút khác thường nào hết, dính phải máu tươi anh ta mà cũng không có thay đổi gì, nó chẳng qua là một con ma nơ canh bình thường mà thôi.
- Thứ ở đây thật khó đối phó.
Nghiêm Lực nhíu mày thật sâu, máu tươi trên mặt đất chậm rãi nhúc nhích giống như vật, sau đó theo bàn tay từ từ chui vào trong người anh ta.
…
- Trước tiên phải đặt bản thân vào chỗ an toàn, chuyện ma quỷ từ từ rồi giải quyết, chỉ cần không dùng lực lượng của mắt quỷ sẽ không sao. Hơn nữa tên gọi là Nghiêm Lực cũng khá đặc biệt, mình phải xem thử xem anh ta có năng lực gì, không chừng sẽ có cái gì đó đáng để học hỏi.
Dương Gian nhìn lấy đám người đang chạy trốn, sắc mặt hắn vẫn như thường, không chút thay đổi.
Vừa rồi nếu như hắn sử dụng quỷ vực, hoàn toàn có thể mang toàn mọi người ra khỏi nới đây chỉ trong vòng một nốt nhạc nhưng đây lại là hành động lợi người hại mình, loại chuyện kiểu này Dương Gian không muốn làm, chỉ khi những người ở đây tuyệt vọng nhất thì hắn mới ra tay, lấy cái giá thấp nhất đổi lấy lợi ích cao nhất.
Dù sao thứ gì có được quá dễ dàng thì người ta sẽ không trân trọng nó, cho nên lúc nãy hắn không có ý định ra giá.
Trước hết cứ để ông chủ Đường lăn lộn một lúc cho biết, sau đó dễ nói chuyện hơn.
Trừ chuyện này ra, còn có tên Nghiêm Lực đang đoạt mối làm ăn của hắn nữa.
Nếu con quỷ này khó đối phó quá, Dương Gian cũng không ngần ngại mà bỏ chạy, để cho tên Nghiêm Lực đi đối phó với nó, dù sao người ta cũng là vì quỷ mới đến.
Chuyện này cũng không cần tranh đoạt với nhau làm gì, dùng lực lượng của quỷ càng nhiều lại càng nhanh chết.
Sau khi suy nghĩ chín chắn mọi chuyện, Dương Gian làm như không có chuyện gì xảy ra, cầm đèn pin đi đến WC.
Ngay khi hắn cầm đèn pin soi qua soi lại, chiếu đến một góc của WC, bất chợt hắn thấy ở phòng cuối cùng của WC có một cái chân thòi ra ngoài, chân này mặc vớ màu đen, khá nhỏ nhắn, nhìn qua là biết chân của con gái.
- Nhà vệ sinh nam sao lạ có chân của con gái, chẳng lẽ là biến thái, hay đó cũng là một cỗ thi thể?
Dương Gian sững sờ một chút, hắn cầm đèn pin đi tới, cẩn thận mở cửa ra nhìn một cái.
Bên trong có một cô gái đang cuộn tròn lại, cô mặc một cái áo sơ mi cùng quần short, chắc là nhân viên của tiệm tạp hóa tổng hợp, thế nhưng sắc mặt của cô gái này trắng bệch, hai mắt nhắm lại, không biết là đã chết hay chưa.
Hắn đưa tay lên mũi cô ta kiểm tra xem sao, vẫn còn thở, không có chết.
Lúc này Dương Gian cũng kinh ngạc, nói thật nếu đây là một cỗ thi thể hắn cũng không có kinh ngạc, thế nhưng hết lần này tới lần khác đây lại là một người sống.
Phải biết rằng hắn cũng đã làm việc ở đây hai ngày, toàn bộ nhân viên của tiệm tạp hóa tổng hợp hắn cũng gặp mặt nhiều rồi, không nói biết hết tên tuổi mặt mũi của từng người nhưng ít ra thì hắn cũng có chút quen mắt nên hắn có thể khẳng định cô gái trước mặt hắn, hắn chưa gặp qua bao giờ.
Bởi vì... Cô gái này rất xinh đẹp.
Những nhân viên nữ trong tiệm tạp hóa tổng hợp không dễ nhìn, khiến người khác không dám nhớ tới dung mạo của mấy cô đó.
Dương Gian dùng tay lay lay cô gái.
- Tỉnh lại đi, chị gái tỉnh lại đi.
Trong chốc lát mỹ nữ chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Dương Gian hai mắt cô đột nhiên trợn to, lộ ra vẻ mặt sợ hãi, lập tức lui về phía sau, bộ dạng này giống như gặp phải quỷ vậy.
Cô muốn thét lên nhưng bị Dương Gian nhanh tay che miệng trước.
Dương Gian vừa vội vã bịt miệng cô, vừa nói:
- Chị gái, chị cũng đừng có kêu lung tung? Nếu như gọi phải quỷ tới chị sẽ chết đấy.
A, quả nhiên đàn bà là một loại phiền phức.
- Ư ư ư...
Thấy cô ta cũng bình tĩnh lại được một chút, Dương Gian chuẩn bị rời đi, chọn một chỗ khác ngồi chơi.
- Khoan, chờ một chút.
Cô gái vội vàng nắm lấy tay Dương Gian, ngẩng đầu lên mang theo một chút bất an cùng sợ hãi nói:
- Cậu là người à?
Dương Gian nói:
- Đương nhiên là người, nếu không còn đứng đây nói chuyện với chị?
- Chị là nhân viên của tiệm tạp hóa tổng hợp?
- Tôi là kế toán viên của tiệm tạp hóa tổng hợp, tên là Giang Diễm, cậu là ai, làm sao cậu đến đây, còn mặc bộ quần áo bảo vệ?
Cô gái gọi là Giang Diễm nắm chặt tay Dương Gian không thả, mở miệng hỏi.
Dương Gian có chút buồn cười nói:
- Tôi mới vào làm bảo vệ, chỗ này là nhà vệ sinh, chị nói sao tôi lại ở chỗ này? Ngược lại là chị, một cô gái sao chị lại núp trong nhà vệ sinh nam, vừa rồi thò một cái chân ra ngoài làm tôi giật mình, còn tưởng là có người chết đó.
Giang Diễm có chút uể oải nói:
- Bên ngoài, bên ngoài có quỷ, tôi không dám ra ngoài, tôi đã trốn ở đây 4 ngày rồi, ngoại trừ ăn một ít bánh quy ra đều phải uống nước máy trong này, hiện tại tôi cũng sắp chết đói rồi, cậu có cái gì để ăn không?
Thì ra sắc mặt của cô nàng không tốt là do bị đói.
- Chị chờ một lát để tôi xem xem có đồ ăn không.
Dương Gian sờ sờ túi nói:
- A, túi tôi cũng không có đồ ăn nhưng mà bên ngoài thì có, có muốn đi ra ăn chút gì không?
Giang Diễm trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
- Có thể.... Bên ngoài, bên ngoài có quỷ.
Lúc này Dương Gian mới nhớ ra, vội vàng hỏi:
- Chị biết bên ngoài có quỷ, nói như thế chị đã gặp con quỷ kia?
- Con quỷ kia hình dáng như thế nào? Ở đâu vậy?
Nếu như Giang Diễm chính mắt nhìn thấy con quỷ, như vậy hắn cũng tránh được việc gặp phải phiền toái lớn.
Có thể biết được con quỷ là cái gì cũng không phải là chuyện kinh khủng, ít ra cũng có thể phòng bị, không biết được nó là cái gì mới gọi là kinh khủng nhất.
Giang Diễm gật đầu một cái.
Dương Gian hối thúc:
- Vậy chị mau nói đi, hiện tại quỷ đang lộng hành ở bên ngoài, ông chủ Đường mời một lão đại sư gì đó đến chỗ này tìm chết, nếu như không nhanh chóng giải quyết chuyện này, tôi liền mất một triệu.
Giang Diễm có chút do dự nói:
- Cậu cho tôi cái gì đó để ăn, tôi sẽ nói cho cậu, tôi sắp chết đói rồi.
Dương Gian dùng ánh mắt cổ quái nhìn cô:
- Không nghĩ tới chị còn ra điều kiện. Thế nhưng nhìn chị đáng thương như thế, thôi tôi ra ngoài lấy cho chị ít đồ ăn vậy.
Hắn ngay lập tức rời khỏi WC.
Lúc này trong tiệm tạp hóa tổng hợp đã không còn một bóng người, ngược lại có tiếng động phát ra từ tầng trên, xem ra mấy người ông chủ Đường cũng chưa rời khỏi đây.
Tại một cửa hàng bánh kẹo cầm một ít bánh quy cùng nước, Dương Gian lập tức quay trở lại WC.
Thấy có đồ ăn, hai mắt Giang Diễm sáng lên, giống như một con sói đói không kịp đợi lặp tức cắm cúi ăn, chỉ chốc lát đã ăn hết sạch.