Chương 67: Đổi Đầu 1
Giang Diễm có chút mừng rỡ, bởi vì phát hiện thêm một người sống, cuối cùng cũng có cảm giác an toàn thêm một chút.
- Tôi là Giang Diễm kế toán của cửa tiệm, rất hân hạnh được biết anh.
Cô muốn đi lên chào hỏi nhưng bị Dương Gian ngăn lại.
Dương Gian đưa tấm ảnh cho cô xem:
- Trước xem cái này đi, là tấm ảnh chụp trong nhà vệ sinh.
Giang Diễm nhìn bức ảnh.
Bên trong nhà vệ sinh tối tăm, một người mặc bộ quần áo bảo vệ vừa đi qua, chỉ chụp được một nửa người.
Giang Diễm nhìn bức ảnh, sau đó lại nhìn Lưu Cường, đôi mắt đẹp đột nhiên trợn to, một nỗi hoảng sợ xộc lên đầu, cánh tay vừa mới đưa ra được một nửa đã bị cô rút lại nhanh chóng, sau đó đưa lên bịt miệng, vội vàng lùi ra phía sau lưng sau lưng Dương Gian.
- Đứng tựa vào tường, đừng có lộn xộn.
Dương Gian kéo cô một cái, đẩy cô dựa vào tường.
Lúc này Giang Diễm cố gắng dựa sát vào bức tường, không dám có cử động gì hết.
Cô gái này rất thông minh, biết được lúc nào thì nên làm cái gi.
Lưu Cường đi tới, buồn bực nói:
- Các ngươi sao vậy?
Dương Gian nhìn lấy anh ta:
- Không có gì, cửa tiệm có quỷ, có một số người bỏ chạy nên mới đến phòng giám sát nhìn xem mọt chút, đúng rồi, sao anh lại ở đây?
Hắn giống như đang nói chuyện bình thường với Lưu Cường nhưng trong lòng cũng đã chắc chắn Lưu Cường là... Quỷ.
Lưu Cường nói:
- Có quỷ? Sao có quỷ màtôi không thấy? Trước đó tôi thấy cửa tiệm bị mất điện nên đi kiểm tra một chút, sau khi nhìn thấy phòng giám sát có đèn sáng liền đi vào xem, mới ngồi có chút xíu thì hai người đã đến đây.
- Là như vậy à?
Dương Gian cảnh giác nhìn anh ta:
- Ngoài hai người chúng tôi ra, anh có nhìn thấy ai khác không?
Lưu Cường lắc đầu nói:
- Không, tôi không thấy ai hết.
Dương Gian nói:
- Thật không? Vậy anh có thể chỉnh cho tôi xem tình hình giám sát nãy giờ được không?
Lưu Cường nói:
- Được, thứ này tôi cũng đã sử dụng qua.
Nói xong lập tức ngồi xuống, bắt đầu điều động các đoạn video giám sát lúc trước.
Dương Gian đi đến bên cạnh, cúi đầu nhìn cái ống quần còn ẩm ướt của hắn:
- Nãy giờ anh có đi WC không?
Lưu Cường trả lời:
- Không, cậu hỏi làm gì vậy?
- Không có gì, tùy tiện hỏi mà thôi.
- Phòng giám sát lưu trữ được mười lăm ngày, hiện tại tôi có thể xem được tư liệu của 7 ngày gần đây nhất.
Lưu Cường vừa di chuột, màn hình liền hiển thị thông tin giám sát từ mấy hôm trước:
- Đúng rồi, cậu muốn xem gì?
Dương Gian nói:
- Tìm mấy người thôi, xem mấy ngày nay bọn họ làm cái gì?
Bất chợt, Lưu Cường khẽ kinh ngạc:
- A, kỳ quái, cô gái này là ai? Hình như không phải người của công ty, mấy ngày hôm nay cửa tiệm không có kinh doanh, sao cô ta lại đến?
Một người phụ nữ trung niên mặc váy xuất hiện trên màn hình theo dõi.
- Anh không biết cô ấy?
Dương Gian cảnh giác nhìn Lưu Cường, thuận miệng hỏi.
Lưu Cường nói:
- Không biết nhưng hình như tôi đã gặp qua đâu đó rồi, chỉ là trong chốc lát không thể nghĩ tới mà thôi.
Dương Gian cũng không biết người này là ai, dù sao hắn mới đến làm có hai ngày, chỉ quen mặt mấy người nhân viên trong tiệm mà thôi.
- Theo dõi cô ta xem sao, thử xem cô ta đến đây để làm gì?
Hắn mơ hồ có cảm giác được người phụ nữ này là quỷ, thế nhưng chứng cứ lại cho biết, Lưu Cường đang ngồi ở cạnh hắn là quỷ.
Nếu như quỷ có thể thay đổi thân phận, vậy chỉ cần theo dõi là có thể biết, dựa vào mỗi suy đoán là không ổn, cần phải theo dõi màn hình làm chứng cớm, cứ tiếp tục xem màn hình giám sát.
Hành động của người phụ nữ này có chút kỳ quái, sau khi đi vào cửa tiệm, cô ta đi theo thang máy lên tầng hai, sau đó không khác gì tượng gỗ đứng yên ở đó
Dương Gian nói:
- Tua qua nhanh lên.
Hình ảnh lướt nhanh, người phụ nữ trung niên này đứng ở tầng hai gần nửa tiếng đồng hồ mới cử động.
Cô ta đi vào tầng hai, lúc này Ngụy Hiểu Hồng đang ngồi ở quầy thu tiền tại tầng hai, hình như đang trực ban.
Thế nhưng lúc này cô có vẻ hơi mệt, lập tức đứng lên vươn vai, xoay eo.
Người phụ nữ trung niên bước từng bước chậm rãi đi đến bên cạnh Ngụy Hiểu Hồng.
Ngay lúc này, Ngụy Hiểu Hồng vừa vặn đưa lưng về phía người này, nên không biết có người đang đi đến gần cô ta, thẳng đến khi người phụ nữ trung niên không một tiếng động đi đến sau lưng Ngụy Hiểu Hồng.
Dương Gian lại nói:
- Chậm lại một chút.
Tốc độ phát video trở lại bình thường.
Bất giờ, trên màn hình giám sát, người phụ nữ trung niên đứng sau lưng sau lưng Ngụy Hiểu Hồng khoảng 2 3 giây, sau đó đưa hai tay ra túm lấy đầu của Ngụy Hiểu Hồng.
Ngụy Hiểu Hồng còn chưa biết là chuyện gì xảy ra, thân thể cô run nhẹ một cái.
Một màn không thể tưởng tượng xuất hiện... Đầu của Ngụy Hiểu Hồng giống như là c con rối làm từ nhựa plastic bị người phụ nữ dễ dàng lấy từ trên cổ xuống.
Không kêu la, không chảy máu, tất cả đều bình thường.
Thi thể không đầu của Ngụy Hiểu Hồng cứng ngắc đứng một chỗ, chẳng nhúc nhích, cứ như đã mất đi sinh mạng.
Lúc này Lưu Cường kinh hãi kêu:
- Cái này, sao có thể như vậy được?
Giang Diễm ở phía sau nhìn lén cũng phải giật mình, cô dùng hai tay bịt chặt miệng, cố gắng không phát ra âm thanh nghẹn ngào.
Sắc mặt Dương Gian vẫn như thường, không chút thay đổi, hắn tiếp tục xem tình huống trên màn hình.
Sau khi gỡ đầu Ngụy Hiểu Hồng xuống, không ngờ người phụ nữ trung niên lại tiếp tục gỡ đầu mình ra rồi đội đầu của Ngụy Hiểu Hồng lên.
Chớp măt, người phụ nữ trung niên lập tức biến thành Ngụy Hiểu Hồng.
Không đầy một phút, "Ngụy Hiểu Hồng" động đậy.
(DG: Ngụy Hiểu Hồng giờ là con quỷ vừa mới đội đầu lên đó, chứ không phải thi thể không đầu đâu nhá ae.)
Cô làm như không có chuyện gì, cầm đầu của người phụ nữ kia và ôm lấy cơ thể mình rời khỏi tầng hai.
Người phụ nữ mang theo thi thể mà đi nhẹ nhàng vô cùng, điều này không phải người bình thường có thể làm được.
Sắc mặt Dương Gian ngưng trọng:
- Năm ngày trước, Ngụy Hiểu Hồng thành quỷ...
Hiện tại hắn cũng đã hiểu vì sao đầu của Ngụy Hiểu Hồng lại hư thối nhiều đến vậy.
Nếu như cô bị quỷ đổi đầu 5 ngày trước, tính toán thời gian hư thối của cái đầu cũng không khác biệt lắm.
- Tiếp tục nhìn chằm chằm Ngụy Hiểu Hồng.
- Được, được.
Lưu Cường giờ này cũng rất khẩn trương.
Màn hình giám sát vẫn tiếp tục chạy video, rất nhanh anh ta đã tìm được đoạn video giám sát Ngụy Hiểu Hồng.
Bốn ngày trước, Ngụy Hiểu Hồng vẫn như ngày thường, vẫn đi làm, chào hỏi, ăn uống... Hoàn toàn không giống quỷ mà giống y như người bình thường, thậm chí còn cười nói với đồng nghiệp.
Vào buổi chiều bốn ngày trước, chị Lệ có chút buồn chán nên rủ mấy đồng nghiệp đi thử quần áo, bên trong có Ngụy Hiểu Hồng.
Bốn người các cô đi vào một tiệm bán quần áo ở tầng 5, vì không tiếp tục kinh doanh nên trong tiệm cũng không có người, toàn bộ quần áo đều đặt ở trên kệ, mặc cho các cô mặc thử.
Giờ phút này, Chị Lệ cầm một cái váy ngắm nghía trước gương, nhìn xem có đẹp hay không.
Ngay lúc này.
Bất chợt Ngụy Hiểu Hồng bắt đầu có hành động khác thường, cô chậm rãi đi đến sau lưng chị Lệ, giơ tay lên đầu của chị ấy.
Thế nhưng lúc này chị Lệ chợt quay đầu ra sau, cầm lấy chiếc váy, nói gì đó với Ngụy Hiểu Hồng.