Chương 87: Không Hổ Là Người Làm Ăn
Dương Gian hợp tác với Nghiêm Lực đã thành công bắt được con quỷ trong siêu thị.
Mặc dù trình độ của nó chỉ xếp vào loại lệ quỷ cấp C nhưng lại khó đối phó hơn nhiều so với tưởng tượng. Chẳng những phải hiểu rõ quy luật hành động của quỷ, tìm được con quỷ thật sự còn cần có thủ đoạn và phương pháp hạn chế nó... Quá trình làm những bước này, chỉ cần có một chút sơ sẩy sẽ chết rất thảm.
Khi con quỷ muốn đổi cánh tay cho Nghiêm Lực cũng khiến cho Dương Gian kinh hãi, mồ hôi ướt hết cả người.
Nếu không phải hắn có chuẩn bị từ trước, chỉ cần phản ứng chậm một giây thôi, hắn và Nghiêm Lực đều phải chết.
- Lưu đội trưởng, còn đang phá án à? Tôi tưởng anh đã rời đi rồi.
Dương Gian rời khỏi cửa hàng, hắn thấy có mấy người cảnh sát cùng Lưu đội trưởng đang đứng ở bên ngoài vòng dây cảnh báo.
Xung quanh dây cảnh báo đều đã lắp đèn màu đỏ, ngay cả dân cư ở lân cận đều đã di dời hết rồi.
Hiển nhiên đây không phải là lần đầu xử lý mấy chuyện ma quỷ như thế này, cho nên vị Lưu đội trưởng có chút kinh nghiệm.
Lưu đội trưởng nhìn thấy Dương Gian lập tức đưa tay lên chào một cái, bởi vì cấp bậc Cảnh sát của hắn cao hơn mình, sau đó lại nói:
- Là chức trách mà, sao tôi có thể lơ là được, xin hỏi, mọi chuyện bên trong như thế nào rồi? Còn ai sống sót không?
Dương Gian nói:
- Có một tin tốt và một tin xấu, tin tốt là chuyện này đã giải quyết sạch sẽ, sau này siêu thị sẽ không xuất hiện những chuyện tương tự nữa.
Lưu đội trưởng hỏi:
- Vậy tin xấu thì sao...
Sắc mặt Dương Gian hơi ngưng trọng.
- Người chết hơi nhiều, có mấy chục bộ thi thể ở bên trong, toàn bộ đều là người đã mất tích. Chuyện này nếu xảy ra trước kia sẽ là một vụ án kinh động cả nước, thế nhưng bây giờ... Đó chỉ là tai nạn giới hạn trong một tỉnh mà thôi, còn người sống sót, rất đáng tiếc, chỉ có người này.
Hắn chỉ chỉ vào Giang Diễm đang đứng bên cạnh mình
Tóc tai cô nàng bù xù, sắc mặt tiều tụy nhưng lúc này trong mắt Giang Diễm lại tỏa ra một niềm hân hoan, vui sướng khi sống sót sau tai nạn.
Sắc mặt Lưu đội trưởng hơi thay đổi, cảm thấy có chút bất lực.
- Mất tích nhiều như vậy mà chỉ có một người sống?
Toàn bộ người mất tích đều chết hết, đây mới chỉ là thương vong do một con quỷ cấp C gây ra mà thôi.
Dương Gian nói:
- Trong đó không còn nguy hiểm... Chí ít thì tôi cho là thế, chuyện tiếp theo xin trông cậy cả vào Lưu đội trưởng, hiện tại tôi có chút chuyện cần xử lý, không thể tiếp tục chờ ở đây, nếu có gì cần hỗ trợ điều tra cứ gọi điện cho tôi.
Lưu đội trưởng có chút kính trọng, nhìn Dương Gian và nói.
- Tốt, cậu đã vất vả rồi, chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi là được.
Mặc dù số lượng người chết hơi nhiều nhưng không có Dương Gian vào siêu thị để xử lý, chắc chuyện này vẫn tiếp diễn, tai nạn càng ngày càng lớn mà đối với mức độ nguy hiểm khi hành động của Cảnh sát Quốc tế, Lưu đội trưởng cũng hiểu được một ít.
Dương Gian gật gật đầu, lưu lại số điện thoại rồi rời đi.
- Cậu, cậu đi đâu?
Giang Diễm vội vàng đuổi theo.
Dương Gian nói:
- Chị à, chị đi theo tôi làm gì? Chị đã thoát khỏi siêu thị rồi, hiện tại nếu không bị gì thì nhanh chóng về nhà đi, chị cũng mất tích mấy ngày, về đi kẻo người nhà lại lo lắng, đừng bám theo tôi làm gì.
Nghe thấy thế, Giang Diễm có chút ủy khuất.
- Đừng tuyệt tình như vậy chứ, tôi đã đáp ứng làm bạn gái của cậu, cậu không thể mặc kệ tôi như thế.
Dương Gian nheo mắt:
- Chị đại, chị muốn chiếm tiện nghi của tôi phải không? Ai bảo chị làm bạn gái của tôi.
Giang Diễm nói:
- Lúc trước, ở trong WC không phải đã nói rồi sao? Còn có, đừng gọi tôi là chị, tôi còn trẻ lắm đấy.
Dương Gian nhìn cô và hỏi:
- Năm nay chị bao nhiêu tuổi rồi?
- 25, không, thật ra là 24, tuổi mụ nữa mới là 25, thế nào, tôi còn rất trẻ đúng không.
Giang Diễm nói xong, ngẩng đầu lên, trên mặt còn mang theo vẻ đắc ý, giống như muốn nói tôi làm bạn gái của cậu là cậu đang chiếm tiện nghi tôi đó.
Dương Gian mở miệng nói:
- Thật xin lỗi, năm nay tôi mới có 18 tuổi, tính thêm tuổi mụ nữa thì nhiều nhất là 19 tuổi.
- Cho nên chị thành thật nhận là chị đại đi, tôi không gọi chị bằng dì đã nể mặt chị lắm rồi, thật ra tôi vẫn rất lễ phép đấy, chị cảm thấy sao, chị Giang?
-...
Giang Diễm cảm thấy da đầu đang run run, còn tưởng Dương Gian đã 25 26 tuổi nên lúc nãy cô mới cảm thấy đắc ý, ai ngờ, không trách được mới vừa gặp cô hắn đã gọi là chị ngay lập tức.
Trước mặt hắn cô thật sự được gọi là chị.
- Anh bạn trẻ, thật sự cảm ơn cậu về chuyện hôm nay, may mà có sự giúp đỡ của cậu.
Ông chủ Đường đang cùng với cảnh sát ghi khẩu cung, bất chợt thấy được Dương Gian đang chuẩn bị rời đi thì vội vàng chạy tới, túm lấy tay hắn, bộ dạng vô cùng kích động.
Dương Gian cười nói:
- Nhận tiền làm việc mà thôi, đó là bổn phận của tôi, ông chủ đừng quá coi trọng.
- Chuyện này, nhưng mà cậu đã cứu mạng của tôi đây, đây là số điện thoại của tôi, sau này có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, cậu cứ mở miệng là được.
Ông chủ Đường lấy ra một cái danh thiếp nhét vào tay của Dương Gian.
Một người cảnh sát kêu:
- Ê, Đường An, khẩu cung của ông còn chưa ghi xong, tý nữa còn phải đi cùng chúng tôi đến cục cảnh sát nữa, người mất tích trong siêu thị của ông, ông cũng phải gánh một phần trách nhiệm đấy, ông biết không?
- Tôi đến ngay, đến ngay đây, xin lỗi vị cảnh sát nhé, tôi nói với anh bạn trẻ mấy câu rồi sẽ đến.
Ông chủ Đường vừa xin lỗi vừa nói với Dương Gian:
- Anh bạn trẻ, sau này cần cậu chiếu có nhiều hơn một chút, tôi tên là Đường An. Lúc nào cậu có thời gian thì đến công ty tôi ngồi chơi một lát, công ty tôi cũng ở gần đây thôi, có thời gian tôi mời cậu ăn cơm nhé.
Dương Gian thấy cảnh như này, cũng phải cảm khái trong lòng.
Ông chủ Đường này thật không hổ là người làm ăn, rất biết cách lôi kéo quan hệ, có ánh mắt nhìn xa trộng rộng hơn nhiều người.
Không trách được ông ta lại làm ông chủ mà tên họ Lý kia chỉ có thể làm quản lý.
- Được rồi, có thời gian tôi sẽ đến công ty của ông ngồi một lát.
Dương Gian nhận lấy danh thiếp, hắn cảm thấy dạng quan hệ xã giao như thế, sau này chắc sẽ cần đến.
Ít ra ông chủ Đường là người có tiền, về sau có thiếu tiền có thể đến nhà ông ta mượn một ít, chắc chắn ông ấy sẽ tự nguyện cho mượn.
- Thế nhưng tiếp theo nên đi đâu đây?
Dương Gian vừa đi đến ngã tư lại cảm thấy mê mang.
Về nhà?
Đừng giỡn, trong nhà có quỷ đó, coi như lá gan hắn lớn hơn cũng không dám ở, sẽ chết người a.
- Xem ra chỉ có thể tìm một chỗ nào đó để dừng chân, sau đó chờ cho Nghiêm Lực tìm được người mua rồi đi bàn chuyện làm ăn, nhưng hiện tại... Phải hàn kín thứ này lại, hàn thật kỹ mới được.
Dương Gian lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ đang bị bao phỉ bởi một đống giấy màu vàng, đây không phải là giấy bạc, là vàng lá.
Mặc dù cái hộp không lớn nhưng ít ra cũng phải mấy kg, ai có thể nghĩ đến bên trong cái hộp này đang nhốt một con quỷ đâu chứ.