Chương 92: Trở Thành Bạn Gái Của Cậu Ấy
Nhưng, nếu không trả cái giá thật lớn thì thứ này sẽ không dễ dàng để lộ ra tin tức quan trọng.
Suy tư một lát, trong lòng Dương Gian cũng đã quyết định được bước đi tiếp theo của bản thân, hắn nhìn Giang Diễm:
- Chị đừng dùng sắc mặt như kiểu cha chết mẹ chết như thế để nhìn tôi chứ, vừa rồi chỉ là có con quỷ đi ngang qua bên ngoài thôi, không có chuyện gì, chị đã mua cơm chiên trứng cho tôi chưa? Ăn xong tôi còn muốn đi ngủ.
Vì qua khẩn trương nên giọng Giang Diễm có chút cà lăm.
- Ở, ở… ở trong túi ấy.
Bộ dạng Dương Gian cứ như chưa có chuyện gì xảy ra, ăn uống ngon lành, tâm lý của hắn có lẽ đã vượt xa người bình thường.
Xem ra, nếu hiện tại có một đống thi thể bày ra trước mắt hắn, chắc hắn vẫn có thể ăn uống ngon làn, có lẽ hắn đã trở thành một tên biến thái rồi?
Giang Diễm nhìn thấy Dương Gian đang ăn uống say sưa cũng hiểu được đã không còn chuyện gì nữa, cô thở phào một hơi, sau đó nhỏ giọng nói:
- Vậy tôi đi tắm, nếu như có chuyện gì, cậu nhớ phải xông vào cứu tôi đó, tôi rất nghe lời cậu.
- Chị cứ yên tâm, nếu như xảy ra chuyện, tôi chắc chắn thanh toán toàn bộ chi phí mai táng cho chị.
Dương Gian tiếp tục ăn.
-....
Giang Diễm không nói gì cho phải. Dương Gian không hứa sẽ cứu cô, nếu gặp phải con quỷ quá khủng bố, hắn sẽ bỏ chạy ngay lập tức, không chút do dự nào hết, cùng lắm là coi như đã từng quen biết, hắn chờ con quỷ bỏ đi thì quay lại nhặt xác giùm mà thôi.
- Không sao, không có chuyện gì, nhất định có thể tiếp tục sống tốt.
Giang Diễm vừa tắm vừa tự động viên mình.
- Siêu thị khủng bố như thế, mình đã từng trải qua rồi, còn có thể có chuyện gì khủng bố hơn được nữa cơ chứ. Cũng không phải chưa từng thấy quỷ, có Dương Gian ở đây không cần sợ hãi. Cậu ta có thể đối phó với quỷ, mặc dù không có nói ra nhưng mình chỉ cần tin tưởng cậu ấy là được. Thế nhưng, trước tiên phải trở thành bạn gái cậu ta, chỉ có thế thì cậu ta mới tự nguyện đi bảo vệ mình... Là tình nhân cũng được.
Mặc dù đã lên kế hoạch như thế nhưng muốn làm thật thì Giang Diễm vẫn thấy có chút xấu hổ, muốncho cô đi quyến rũ một thanh niên 18 tuổi, cô luôn có cảm giác như bản thân đang phạm tội vậy, may mắn mình là nữ, chứ ngược lại là xong rồi.
Sau khi tắm xong, Giang Diễm đứng hong khô tóc trước gương, chỉnh sửa lại một chút.
Từ trong gương, có thể thấy gương mặt trắng hồng, tinh xảo của Giang Diễm, bên trên còn mang theo vẻ mị hoặc khó cưỡng. Khăn tắm bọc lại tấm thân lồi lõm, có thể khơi dậy ngọn lửa của bất kỳ người đàn ông nào, là một hoa khôi của trường đại học, cô có rất nhiều người theo đuổi. Cho nên Giang Diễm rất tự tin đối với dung mạo lẫn dáng vẻ của mình. Thế nhưng cô cũng là cô gái thông minh, sẽ không bị loại tình cảm anh anh em em ở đại học làm cho mù quáng, theo quan điểm của cô, hôn nhân của một người phụ nữ cũng giống với một vụ đầu tư vậy, muốn đạt được lợi ích lớn nhất, phải đầu tư vào một người có tiềm lực kiếm lời, tiềm lực càng cao thì càng đáng để đầu tư. Mà hiện tại, Dương Gian, chính là người đàn ông thích hợp nhất đối với cô.
- Tôi ra rồi đây, cậu đợi có lâu không?
Mang theo âm thanh mê hoặc, Giang Diễm đi tử trong phòng tắm đi ra, khuôn mặt cô đỏ ửng, có điều không một ai đáp lại câu nói của cô. Giang Diễm cảm thây nghi ngờ, vội vàng đi đến, cô thấy hộp cơm trên bàn đã ăn xong xuôi, Giang Diễm nhìn lên tầng trên thì thấy Dương Gian đang nằm trên giường.
- Hừ, không chịu chờ.
Giang Diễm nghĩ thầm trong lòng, cứ thế mặc nguyên cái khăn tắm đi lên tầng, thấy Dương Gian đang nằm chữ đại trên giường, chiếm lấy toàn bộ giường cnafg khiến cho cô không thể không khinh bỉ hắn.
Chỉ số tình cảm của tên này sao thấp thế cơ chứ.
- Dương Gian, cậu ngủ rồi à?
Giang Diễm tựa đầu bên cạnh, nằm trong ngực hắn, nhẹ nhàng hỏi.
Dương Gian mở mắt ra:
- Chưa ngủ.
Giang Diễm cười nói:
- Đã đoán được cậu không ngủ rồi, chờ tôi có lâu không? Hiện tại cậu có đói bụng không, có muốn ăn "gì đó" không?
Dương Gian nói:
- Hiện tại không đói bụng, tôi mới ăn cơm xong mà.
Giang Diễm ôm cổ hắn, nói:
- Cơm có cái gì tốt mà ăn chứ, chẳng lẽ cậu không nghe sắc đẹp có thể thay cơm à?
Trán Dương Gian đổ đầy mồ hôi lạnh.
- Đừng có lộn xộn, hiện tại thân thể tôi có chút không thoải mái.
Tác dụng phụ của việc sử dụng lực lượng lệ quỷ lại xuất hiện, thân thể hắn bắt đầu tê liệt nằm trên giường không thể động đậy, chỉ cảm thấy mấy con mắt quỷ ở trong thân thể, có chút bất an mà đập liên tục.
- Thân thể không thoải mái chỗ nào? Không ngại thì để tôi kiểm tra cho cậu nhé.
Giang Diễm nói với giọng vô cùng quyến rũ, cô hôn một cái lên mặt Dương Gian:
- Có phải làm như thế này thì cảm thấy dễ chịu hơn không?
Nhưng cô vừa mới hôn xong, mặt Dương Gian đã vỡ ra một vết nứt, một con mắt màu đỏ lộ ra, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn cô.
- A! !
Giang Diễm giật mình, gần như nhảy dựng lên trên giường.
- Đã bảo đừng có lộn xộn rồi.
Dương Gian bình tĩnh nói:
- Hiên tại tôi không thể khống chế con quỷ trong cơ thể, nếu nó muốn làm gì chị, tôi đều không có cách nào để ngăn cản.
Giang Diễm che miệng, kinh hãi, hỏi:
- Sao, sao có thể như thế?
Dương Gian nói:
- Sở dĩ tôi có thể đối phó với lệ quỷ là do thân thể tôi đã biến thành lệ quỷ, nếu không phải như thế thì chị nghĩ rằng loại người như chúng tôi dựa vào cái gì lại liên hệ được với lệ quỷ chứ? Dựa vào cái đầu hay sao hay là dựa vào lòng can đảm? Hay chị cho rẳng trên đời này có dị năng hoặc phép thuật tồn tại?
Sắc mặt Giang Diễm liên tục thay đổi, cô không nghĩ đến đây mới là bộ mặt thật của Dương Gian.
- Nếu thế, sau này cậu có giúp tôi nữa không?
Do dự một hồi lâu, cô muốn rời khỏi giường nhưng từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi cái giường này.
Dương Gian nói thẳng:
- Không, tôi không có trách nhiệm và nghĩa vụ phải cứu chị, không, không chỉ là chị, còn có người khác, chuyện ma quỷ ở siêu thị là do chị may mắn, gặp phải tôi lúc tôi đang muốn giải quyết chuyện ma quỷ để kiếm tiền.
- Nhưng, tôi... Tôi không muốn chết, tôi muốn sống, sống thật tốt.
Giang Diễm cẩn thận từng li từng tý nằm co cụm lại trong ngực Dương Gian.
- Sau này còn xuất hiện rất nhiều quỷ, có phải không?
- Đúng thế, chuyện ma quỷ sẽ xảy ra ngày càng nhiều.
Dương Gian không có giấu diếm cái gì cả:
- Sau này, chắc toàn bộ người trên thế giới đều biết, hiện tại đa số người vẫn còn mơ mơ màng màng. Không ai biết mình sẽ chết như thế nào, có lẽ sau khi nhận một cú điện thoại, sau khi nghe một tiếng gõ cửa, có lẽ trong khi ngủ.
- Nếu tôi ngủ cùng cậu, cậu có giúp tôi không?
Giang Diễm không dám ngẩng đầu nhìn con mắt.
- Không biết.
Dương Gian trả lời rất thẳng thắn.
Giang Diễm hỏi:
- Vậy tôi phải làm gì thì cậu mới chịu giúp tôi?
- Chị phải có tác dụng, có thể xử lý một số chuyện giúp tôi, giúp tôi làm một số việc. Giống như trong siêu thị vậy, giúp tôi kiểm tra băng ghi hình, nếu như thế tôi sẽ bảo vệ chị, để chị không bị giết chết, đây là trao đổi công bằng.