Khi Tả Tiểu Đa lâng lâng say, hẳn thật sự miên man suy nghĩ, linh cảm bùng nổ, lặng lẽ nói: “Điều này còn phải nghĩ? Ta sớm đã có sẵn."
Hai mắt của Vạn Lý Tú sáng lên như hai bóng đèn.
Ở cách gian, hai mắt của Cô Lạc Nhạn cũng sáng lên như hai bóng đèn.
“Vậy còn không nhanh hát cho chúng ta nghe thử?”
Tả Tiểu Đa im lặng suy nghĩ một lát, thật lâu sau mới đột ngột nở nụ cười: “Sinh nhật ngươi thì ngươi lớn nhất, ngươi nói cái gì thì là cái đó... Nhưng mà, tình huống ngươi yêu cầu không khí có chút nặng nề, đàn guitar có thể không tiện, chỉ có thể nghe tạm ha”
“Ngươi hát là được...”
Cảm xúc của Tả Tiểu Đa lại nối lên trong giây lát, không ngờ lại đứng thắng người.
Khi khúc nhạc dạo đầu lần thứ hai vang lên từ cây đàn guitar, Cô Lạc Nhạn cũng ngồi thắng người lại!
Chỉ là một khúc nhạc dạo đầu, nhưng nàng nghe ra được rất nhiều rất nhiều thứ, đây là một bài hát cực kỳ nặng nề.
(*) Bài dưới đây là: 血染的风采 tạm dịch là Phong thái nhuốm máu, tác giả chỉ thay Cộng hòa quốc thành Viêm Võ quốc.
“Có lẽ ta cáo biệt rồi, sẽ không trở vẽ nữa, ngươi có biết không ngươi có hiểu không...
Có lẽ ta ngã xuống rồi, sẽ không thể đứng dậy nữa, ngươi có còn muốn đợi chờ mãi không,
Nếu là như thế này, ngươi đừng đau buồn, trên cờ của Viêm Võ quốc có phong thái nhuốm máu của chúng ta..."
Cô Lạc Nhạn ngồi ngay ngắn, nước mắt chực trào.
Bài hát này...
Bài hát này... Khiến Cô Lạc Nhạn hoàn toàn rung động!
Từ đầu tới cuối Nhật Nguyệt Quan, bia mộ kéo dài mười lầm nghìn km, có ai mà không phải là chàng trai tốt!
Những chàng trai ấy vì thẳng lợi mà xông vào trong quân đội của Vu Minh để rồi tự bạo trong đó, thực lực của ai trở vẽ mà không đủ để xưng bá phương?
“Ngươi có tin không, ta đã hóa thành núi non rồi!
Cô Lạc Nhạn chăm chú lắng nghe, ở trong lòng còn nghiêm túc đáp lại nói: “Ta tin, ta tin! Ta tin, mỗi một ngọn núi ở đại lục Tinh Hồn, đều là các anh hùng hóa thành, mỗi một ngọn là một tấm bia lớn”
....
Tả Tiểu Đa hát xong, Long Vũ Sinh và Vạn Lý Tú đều bị rung động, tiếp tục uống một cách điên cuồng, thắng đến khi say mèm. Sau đó lại đổi thành đám người Lý Thành Long, Lý Trường Minh, Vạn Lý Tú tự giết lẫn nhau, đều say tới điên đảo.
Cuối cùng Tả Tiểu Đa được Tả Tiểu Niệm cõng về như cõng lợn chết.
Tả Tiểu Niệm đặt Tả Tiểu Đa năm lên giường, lặng lẽ ngồi ở mép giường, chăm chú nhìn người đàn ông nhỏ bé cả người toàn mùi rượu và dáng vẻ say rượu dễ thương.
Bài hát trước khiến Tả Tiểu Niệm hơi nổi nóng, nhưng bài hát sau, lại khiến mọi người đều rơi lệ.
“Cẩu Đát, xem ra ngươi có rất nhiều bí mật nhỏ...”
Đôi mắt như sao của Tả Tiểu Niệm chớp động.
“Nhưng mà ngươi có thể hát như vậy, ta dựa vào. đó mà thả lỏng bản thân, ngược lại trong lòng ta càng nắm chắc hơn.
“Ta biết, ngươi chắc chắn sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ."
Tả Tiểu Niệm lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
Có thể nói người hiểu Tả Tiểu Đa nhất, vẫn luôn là Tả Tiểu Niệm.
Chỉ dựa vào chút việc hôm nay của tên nhóc này, Tả Tiểu Niệm đã có thể đoán chắc, Phượng mạch kiếp của mình, đã không thành vấn đề nữa rồi!
Nếu không, Tả Tiểu Đa chắc chẩn sẽ không thả lỏng như thế.
Ít nhất, Tả Tiểu Đa đã làm mọi thứ mà hắn có thể làm đến mức tốt nhất, cũng đã cố gắng hết mức trong khả nẵng của mình!
...
Phủ Tổng đốc.
Cô Lạc Nhạn một đêm không ngủ.
Giai điệu đặc biệt du dương tầm bổng, rồi lại nặng nề như núi kia vẫn luôn đọng lại trong lòng nàng, khiến nàng nhớ lại trong đêm đến nỗi nàng không thể chờ đợi được, ngay trong đêm đó đã tìm băng ghi hình của tới phủ Tổng Đốc, còn tìm Vạn Bình Nguyên yêu cầu phong tỏa tin tức, rồi mang băng ghi hình gốc đi.
“Bài hát này, ta muốn mang tới Nhật Nguyệt Quan biểu diễn! Các võ sĩ bên kia, thật sự rất cần bài hát này”
“Nếu như tới tìm Tả Tiểu Đa, mua bản quyền của bài hát này; không biết... Hẳn có bán không? Nên nói như thế nào?”
Cô Lạc Nhạn thử tiến hành bổ sung tất cả các chỉ tiết nhỏ liên quan đến nhạc phổ, phải làm đến mức thập toàn thập mỹ.
Sau đó lại bắt đầu bổ sung nhạc đệm, nhạc cụ; bầu không khí của bài hát như vậy mà chỉ có một cây đàn ghi ta làm bạn, đó là còn thiếu rất nhiều!
“Tên của bài hát này nên gọi là 'phong thái nhuốm máu'. Không ngờ trong lòng cái tên bại hoại này lại ôm ấp tình cảm gập ghềnh, dũng cảm như vậy, vì ca khúc này nên uống cạn một chén lớn!”
Cô Lạc Nhạn vẫn bận đến mức mặt trời chiếu sáng phía đông cuối cùng mới làm xong một bản nháp.
“Chắc là gần đủ rồi, nhưng... ở chỗ Tả Tiểu Đa chắc chắn có khúc phổ hoàn mỹ hơn... Thật sự là không thể chờ đợi thêm được nữa, hi vọng có thể nhìn thấy phong thái của bản thảo gốc!”
....
Sáng sớm.
Tả Tiểu Đa ôm đầu rời giường đi tè.
"Ôi. Không xong rồi không xong rồi, ta phải kiêng rượu, ta nhất định phải kiêng rượu, cả đời này cũng không được uống rượu nữa!"
Trong đầu hình như có mấy chục nghìn người đang đánh nhau, ngoại trừ chóng mặt còn kèm theo từng cơn đau đến mức xé rách.
Còn trong bụng dường như đang dời sông lấp biển.
Thỉnh thoảng lại có một loại cảm giác chán ngán xông lên.
Tả Tiểu Đa tự mình mạnh mẽ kiềm chế, đứng trước bồn cầu, nước tiểu tích trữ quá lâu vẫn đang bắn phá chưa xong chuyện, trong miệng bỗng nhiên giống như mở cống sông Trường Giang, cuồn cuộn mạnh mẽ...
"Ọe---"
Trên dưới cùng lúc khai hoả, tình cảnh cực kỳ hùng vĩ, lòng bàn chân nhanh chóng bị dòng nước chảy dữ dội bao phủ, cảnh tàn phá khắp nơi!
Thật lâu sâu, Tả Tiểu Đa đi ra lảo đảo nghiêng ngã, đưa đầu đến bên dưới vòi nước, một trận ào ào ào xông thắng vào, sau đó nhét vòi nước vào trong miệng, một trận ào ào ào đổ xuống, sau đó lại chạy vào nhà vệ sinh lần nữa, lại một trận nôn ào ào ào....
Nhiều lần luân phiên như vậy, có vẻ như thanh lọc hết mọi thứ trong bụng, lúc này mới ngã iu xìu trên ghế sô pha.
“Kiêng rượu... Ta nhất định phải kiêng rượu. Nhất định phải kiêng rượu, chắc chắn!”
Lúc này Tả Tiểu Đa hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, hoang mang lo sợ, quả thực không khá hơn bao nhiêu so với một bãi bùn nhão.
“Hừ!"
Ngô Vũ Đình bưng một bát canh lên trên bàn: “Mau húp bát cháo này đi. Không biết uống rượu thì đừng uống, ta thấy ngươi vẫn còn nôn quá ít! Năm đó cha ngươi còn đấu rượu với người ta, bị ta...”