Mấy đứa này đều là học trò của ta đó!
Tân Phương Dương, ngươi đi xa rồi để lại vinh dự đặc biệt này cho ta, La Liệt ta sẽ nhớ ơn ngươi cả đời!
"Phải nhớ kĩ này!"
La Liệt thấp giọng, trịnh trọng nhắc nhở: “Sau này đến học viện Cao Võ, khi có người hỏi về vụ này, thì các ngươi chỉ được nói là hai, ba lần thôi đấy. Hiểu chưa hả?"
“Vì sao ạ?"
Dư Mạc Ngôn nói: 'Không phải tư chất càng cao thì càng được nhiều tài nguyên hơn à?”
La Liệt cười khổ đáp: “Câu này nói không sai, đãi ngộ thực tế cũng là như vậy. Nhưng... vấn đề là nhân loại Tinh Hồn tốt xấu lẫn lộn xưa nay đã vậy rồi, nơi đâu chẳng có kẻ đố kị người tài."
"Có vài người cho dù hồng thủy ngập trời, đại lục trầm luân thì trong mắt họ cũng chỉ thấy mỗi lợi ích của bản thân thôi. Mà có những người dù ngày mai đại lục rơi vào tay giặc thì hẳn cũng phải giẫm đạp, hoặc hủy diệt thiên tài mạnh hơn mình”
La Liệt nói với vẻ đầy thê lương: “Thậm chí có những người cực kỳ tài giỏi, nhưng lại vì lợi ích của mình mà phản bội lại đại lục, trở thành gian tế Vu Minh”
“Có đôi khi tư chất cao, tiềm lực lớn chỉ là cục đá ngáng đường hoặc chướng ngại vật ngăn trở bước tiến của kẻ khác... Giả ngu mới là cách đối nhân xử thế an toàn nhất. Không phải người mà mình tín nhiệm nhất thì không bao giờ được lộ ra thực lực chân chính của bản thân. Thế giới này phức tạp hơn các ngươi nghĩ nhiều lầm, nhiều lầm, phức tạp đến mức các ngươi không thể tưởng tượng ra được”
La Liệt chân thành tha thiết nói: “Giờ các ngươi còn chưa biết, chưa hiểu cũng không sao hết. Nhưng nhất định phải nhớ cho kỹ, thầy sẽ không hại các ngươi, các ngươi phải làm theo lời thầy đấy, biết chưa?"
“Khi thực lực còn yếu ớt thì bảo vệ tính mạng của mình mới là quan trọng nhất”
“Chúng ta nhớ rồi thầy La!"
Đúng như lời La Liệt nói, tuy giờ họ còn chưa biết, cũng chưa hiểu gì.
Nhưng họ lại khắc sâu lời nhắc nhở này vào đáy lòng, quyết không thể dễ dàng để lộ thiên phú nội tình của bản thân.
“Giờ các ngươi tự dùng Tinh Hồn Ngọc tăng cường cho bản thân, ổn định cảnh giới hiện tại đã”
Tuy tu vi của mấy đứa nhỏ đã ổn định hoàn toàn, nhưng La Liệt vẫn cảm thấy có thể ổn định hơn chút nữa thì càng tốt.
Vẽ phần Tả Tiểu Đa đang ở trong phòng trọng lực thì chắc chưa phiền tới mình quan tâm.
...
Bên trong phòng trọng lực.
Tả Tiểu Đa mồ hôi như mưa. Đây là lần đầu hắn ở trong phòng trọng lực gấp năm mươi lần, mỗi cánh tay trang bị phụ trọng mười lãm tấn huấn luyện.
Sau khi cửa phòng trọng lực đóng lại, đầu tiên Tả Tiểu Đa cảm nhận được hai cánh tay gần như sắp đập xuống đất, dù thúc giục toàn bộ lực lượng cũng không nhúc nhích nổi.
Động tác duy nhất của hẳn lúc này là từ từ nâng tay lên, giơ cao lên, khiến tất cả lực lượng tất cả trọng lực đều tác dụng lên toàn thân.
Sau đó giữ nguyên trạng thái động tác hiện tại, duy trì thân thể đứng thẳng, hai chân vững vàng, sống lưng thẳng tắp, dùng cơ thể mình chia ra gánh vác một phần áp lực, mang ba mươi tấn dưới tác dụng của trọng lực gấp năm mươi lần.
Nhưng chỉ một phút sau đã mồ hôi đầm đĩa, khó mà chịu được.
Nhưng hẳn cổ gắng điều hòa hô hấp, ánh mắt kiên định chưa từng có, chịu đựng sức nặng như núi, chân nguyên trong cơ thể lưu chuyển điên cường, mà Long Huyết phi đao và Tinh Hồn Ngọc đã cất đi không ngừng đưa lực lượng vào trong kinh mạch, xem như là cách thức trợ giúp duy nhất hiện tại.
Tả Tiểu Đa không vận động Viêm Dương Chân Kinh. Giờ hắn chỉ thuần túy dựa vào thân thể của mình gắng gượng chống đỡ.
Trước mắt, thứ bức thiết cần tăng lên chính là sức mạnh cơ thể.
Nếu không Càn Khôn Nhật Nguyệt Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy của mình sẽ không thể vận dụng được trong một khoảng thời gian dài.
Cánh tay Tả Tiểu Đa nhìn như là duy trì một tư thế cố định nhưng thật ra hai bên đã bắt đầu run lên rất nhẹ. Mà hắn thì như không có cảm giác, tôi luyện bất cứ lực lượng nào cũng không phải cứ ngày một ngày hai là thành công được, thể chất càng không thể cường hóa ngay được chỉ trong một ngày, giờ hắn chỉ muốn tích lũy từng chút một.
Tả Tiểu Đa lấy làm may mắn vì thói quen trước đó của mình. Khoảng thời gian sau cuộc chiến, tuy không bước vào phòng trọng lực lăn nào nhưng trên người hắn vẫn luôn mang theo phụ trọng hơn sáu tấn, dù là ăn ngủ hay bất cứ lúc nào.
Kể cả trong tang lễ của lão hiệu trưởng, hay cúng tuần Tả Tiểu Đa vẫn mang theo phụ trọng.
Hân biết, lão hiệu trưởng sẽ không trách hắn. Thấy hẳn cố gắng như vậy, nàng sẽ càng vui mừng,
Nếu không phải có mấy ngày giảm xóc, sợ rằng hôm nay mình vừa bước vào phòng trọng lực đã bị áp lực đè cho quỳ rạp xuống đất rồi
“Tất cả tâm nguyện của lão hiệu trưởng, ta sẽ hoàn thành từng cái một. Không chỉ mỗi thầy Tần làm, mà ta cũng sẽ làm."
Trong lòng Tả Tiểu Đa thầm hạ quyết tâm.
"Lão hiệu trưởng muốn đạt được đệ nhất Trung Nguyên, nhất định phải giành lấy! Lão hiệu trưởng muốn nhìn thấy học sinh Nhị Trung trở thành số một
thiên hạ, vậy ta sẽ chiếm lấy danh hiệu số một này."
“Đây là mục tiêu gần nhất mà ta cần đạt được. Giờ tu vi của ta còn nông cạn, chưa thể đọ sức với quần hùng thiên hạ. Nhưng trong những bạn đồng trang lứa thì nhất định phải giành được danh hiệu đệ nhất”
Đây là lời thề của Tả Tiểu Đa, cũng là suy nghĩ chân thật của hắn.
Nếu nhắc đến ai là người có ảnh hưởng lớn nhất trong lần Phượng Mạch Xung Hồn này, trừ Tả Tiểu Đa ra thì chính là Hà Viên Nguyệt
Dù Tăn Phương Dương đóng góp rất nhiều, luôn tắm máu chém giết ở tuyến đầu cũng phải giương mắt nhìn theo,
Hoàn toàn có thể nói như vậy: Nếu không có Hà Viên Nguyệt, không có nền tảng bước đầu và tụ hợp. nhân lực, cho dù Tả Tiểu Đa có liều mạng giày vò, có quá khích cuồng loạn thế nào cũng chẳng thể nghĩ ra được cách gì
Không có tiền đề là khí vận đại thế thì ngươi làm sao lay chuyển được kết cục?
Chỉ riêng điều này, sự cảm kích của Tả Tiểu Đa với Hà Viên Nguyệt đã khó hình dung được bằng ngôn từ. . Đọc 𝘵ruyện hay 𝘵ại ﹍ T𝘙uMT𝘙U Y𝘦𝙽.com ﹍
Nếu không hắn tuyệt đối sẽ không cho ra đồng tiền xu đại biểu cho huyết mạch khí vận Phượng Hoàng của Tả Tiểu Niệm, gửi gắm một hi vọng xa vời không thực tế
Hà Viên Nguyệt qua đời, chỉ có ngày đầu tiên là hắn khóc một trận, sau đó không hề rơi lệ nữa.
Cũng không phải hẳn lạnh lùng, mà hẳn biết có khóc cũng vô dụng.
Ta muốn cho lão hiệu trưởng thấy được sự cố gắng của ta
Ta đang cố gắng tiến hành những mục tiêu ấy, đó mới là chuyện lão hiệu trưởng mong muốn nhìn thấy.