Ôi đệt, chuyện gì vậy trời?
Tả Tiểu Đa suy nghĩ rất nhanh, nhất thời ngộ ra rằng, có lẽ cảnh giới bây giờ của mình còn chưa xem được tu giả Hóa Vân đỉnh cấp.
Trước kia xem cho Tân Phương Dương, chưa đột phá thì xem rất dễ, nhưng sau khi Tân Phương Dương đột phá rồi cũng là nguyên nhân căn bản khiến mình xem rất khó khăn.
Tuy thực lực Tân Phương Dương rất mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ vừa mới đột phá không lâu, lại thêm cực kỳ thân quen với mình, hoàn toàn không có cảnh giác đề phòng gì.
Nhưng Phương Nhất Nặc trước mắt, trừ một thân tu vi là Hóa Vân đỉnh cấp, Tả Tiểu Đa còn dám chắc tên này sẽ không chịu toàn tâm toàn ý tin tưởng bất cứ kẻ nào, lại càng không buông lỏng phòng bị với bất cứ ai.
Hai thứ này kết hợp lại mang đến hậu quả là: nhìn không thấu, hoàn toàn nhìn không thấu.
Cơ mặt Tả Tiểu Đa giần giật, nói: “Tướng pháp thần thông của ta chỉ có tác dụng với tướng mạo thật sự của đương sự. Giờ ta đang nhìn thấy là tướng mạo đã qua dịch dung của ngươi, sao mà ta nhìn ra cái gì được hả? Ngươi phải khôi phục lại diện mạo như trước mới xem được, chứ cái gương mặt đần độn này của ngươi ta biết xem cho ai bây giờ? Đùa nhau à?”
Phương Nhất Nặc chợt ngượng ngùng nói:"À đúng rồi, ngài chờ một lát”
Nói xong trùm áo choàng lên người rồi lộ ra tướng mạo sẵn có, đối mặt với Tả Tiểu Đa, ánh mắt khẩn thiết sợ hãi: “Ta sẽ chết ư?”
Tả Tiểu Đa vừa nhìn một cái, nhất thời kinh ngạc tột độ.
Tướng mạo của Phương Nhất Nặc không phải là không tốt bình thường mà là cực kỳ không tốt, tử khí tràn ngập đã đành, mai vận hầu như phủ kín cả sơn căn, đây là tướng mạo hầu như ắt phải chết, cửu tử không có nhất sinh.
“Tử kiếp!”
Tả Tiểu Đa sầm mặt nói: "Lão Phương à, tướng mặt của ngươi biểu hiện tiền đồ của ngươi cực kỳ không tốt, dự cảm của ngươi không hề sai đâu”
Phương Nhất Nặc mặt mày trắng bệch.
Khóc lóc cầm lấy tay Tả Tiểu Đa, gắt gao siết chặt: "Tả đại sư, ngài mau cứu ta đi, giờ ta chỉ còn biết trông cậy vào ngài thôi...”
Tả Tiểu Đa cẩn thận quan sát tướng mạo Phương. Nhất Nặc một lát, không hề thấy được sinh lộ ở đâu, không khỏi thở dài, trầm giọng nói: “Ngươi viết một chữ đi”
Phương Nhất Nặc vội vàng cầm bút lên, nghiêm túc nắn nót viết một chữ: Sống!
“Sống...”
Tả Tiểu Đa nhìn mãi, sắc mặt càng thêm trầm. trọng, nói: “Sống... thủy biên thiên khẩu, một là sống sót, hai là sinh nhai... Lão Phương, có sinh nhai thì mới sống được. Muốn có sinh nhai thì phải dựa vào người mà người này ắt phải có khí vận. Cho nên ngươi muốn sống..”
Hắn trầm tư một lát, nói: “Lão Phương, ta nói thật với ngươi, tướng mạo của ngươi bây giờ là cách cục cửu tử nhất sinh. Nói cách khác, giờ ngươi chỉ có một con đường sống duy nhất là đến gần biển tránh trú, nếu có thể thuận tiện làm chút việc cho ta thi tỉ lệ sống sót của ngươi mới tăng lên nhiều được.”
Phương Nhất Nặc mở to hai mắt: “Đến gần biển làm chút việc cho ngươi là ta có thể sống ư?”
Ở truyen.azz.com là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..
Các bạn vào google.com gõ truyen.azz và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé
Tả Tiểu Đa nói: “Cũng không nhất định phải là ta, ngươi muốn cầu đường sống có hai điều kiện: thứ nhất là thủy, thứ hai là vận. Chỉ có khí vận che chở và nơi gần nước mới có đường sống. Mà trên người ta trừ khí vận ra thì trùng hợp là hành trình sắp tới đều có quan hệ với thủy, cho nên ta là lựa chọn hàng đầu của ngươi, nếu ngươi có lựa chọn khác thì cũng không sao”
Phương Nhất Nặc gật đầu lia lịa, trầm giọng nói: "Đương nhiên là ta tin tưởng đại sư rồi, ngài nói xem tiếp theo ta nên làm thế nào”
“Ngươi đến Phong Hải mai danh ẩn tích đi, ở gần Cao Võ Tiềm Long Phong Hải tùy tiện tìm việc gì đó làm. Sau đó kiên nhẫn chờ đợi, tự nhiên sẽ có chuyển biến” Tả Tiểu Đa nói.
“Cao Võ Tiềm Long Phong Hải? Chuyển biến?” Phương Nhất Nặc tỏ vẻ nghỉ ngờ,
“Chỉ cần ngươi làm theo lời ta nói, đảm bảo ngươi sẽ bình an vô sự”
Tả Tiểu Đa thản nhiên nói.
Trong giọng nói tràn đầy sức mạnh khiến người tin phục: “Ngươi đến từ bên kia, muốn sống, vậy thì tử kiếp của người tất ứng với... bên đó. Cho nên, ngươi ắt phải dựa vào bên này mới sống được, đây chính là tính chất bắc cầu, là lẽ đương nhiên”
“Ta tin bên này người có thể bắt ngươi không ít, nhưng thân phận thực lực địa vị của ngươi họ không để vào mắt. So với việc thu ngươi về dưới trướng, họ càng có khuynh hướng đẩy ngươi ra ngoài làm kíp nổ”
“Chỉ cần giết chết người muốn giết ngươi, thì chẳng có gì thiệt với họ cả, cho nên ngươi chỉ có một con đường chết mà thôi. Cũng chỉ có ta mới có năng lực bảo đảm cho ngươi một đường sinh cơ, đồng thời còn cần ngươi làm việc cho ta... Đã rõ chưa nào?”
Tả Tiểu Đa nói: "Sinh cơ của ngươi cũng chỉ có thế thôi, muốn nắm bắt hay không là tùy vào ngươi."
Phương Nhất Nặc nghiêm túc suy nghĩ, lời Tả Tiểu Đa chẳng những có đạo lý mà còn là sự thật.
Sự kiện Phượng Mạch Xung Hồn lần này từ đầu đến cuối tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ. Dựa theo thói quen của Tinh Sứ, chỉ cần hoàn nghi là sẽ giết người. Dù mình có cố ý bày nghỉ trận, giấu diếm sơ hở thì cũng vô dụng thôi.
Cho nên mình mà trở về là chết chắc.
Về phần tìm thế lực lớn bên Tinh Hồn để nương tựa, mặc dù mình có thực lực tu vi Hóa Vân đỉnh cấp nhưng đối với thế lực lớn bên này thì vẫn là không đủ
Vốn không được coi là lợi thế hữu dụng gì, thậm chí còn không bằng lấy mình làm kíp nố, bày kế dụ thế lực Vu Minh muốn giết chết mình ra. Nếu tính như vậy thì vẫn chỉ là một con đường chết mà thôi.
Nhưng nếu nghe theo lời Tả Tiểu Đa, tiếp tục phục vụ cho hắn mới là đường sống lớn nhất.
Dù sao thực lực thật sự của Tả Tiểu Đa còn nông cạn, thuộc hạ cũng không có người nào có lực chiến cao, mình chính là con bài tẩy lớn nhất mà hắn có thể lấy ra, là hai bên cùng có lợi.
Chớ nói chỉ phía sau Tả Tiểu Đa còn có vị kia, đây mới là chỗ dựa chân chính về mặt ý nghĩa.
Còn có mình bốc hơi khỏi thế giới một thời gian cũng giải thích được với Vu Minh bên kia. Xưa nay mình luôn sợ chết, với thế cục trước mặt thì mình biến mất mới là phù hợp với hình tượng bản thân, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
“Nhưng sao phải ẩn nấp bên Cao Võ Phong Hải vậy?” Phương Nhất Nặc vẫn rất khó kiểu về vụ này.
“Vì hai tháng sau ta phải đến Cao Võ Tiềm Long Phong Hải học rồi. Ngươi qua bên đó coi như mở đường giúp ta luôn..” Tả Tiểu Đa tỏ vẻ hòa nhã giải thích.