La Liệt cười khà khà: “Chuyện này thật sự không thể nói, xin lỗi.”
“Hiểu rồi, hiểu rồi” Tất cả giáo viên Cao Võ đều. gật đầu liên tục, nhìn ánh mắt của La Liệt, càng coi trọng hơn.
Số lăn tự mình kiềm chế đột phá cảnh giới có thể nói là bí mật lớn nhất của một võ giả, bí mật như vậy, cơ bản là chỉ sau khi học sinh lên Cao Võ, giáo viên chủ nhiệm của hắn, hoặc là người được bái làm sư phụ, mới có thể được biết!
Có thể nói là việc tuyệt đối riêng tư!
Mà La Liệt có thể giữ bí mật tốt như vậy cho học sinh, giáo viên như vậy cũng rất đáng được tôn kính.
“Đúng rồi, người có tên là Tả Tiểu Đa... thật sự. được mệnh danh là Thiết Quyền công tử sao? Một giáo viên đột ngột hỏi.
Tin tức của giáo viên này thật sự rất nhanh nhạy, Thiết Quyền công tử, biệt danh này hình như tổng cộng chỉ xuất hiện một lần mà thôi, lúc này lại bị hỏi ngay chính diện.
Khóe miệng La Liệt giật giật, nhắm mắt nói: “Tuy danh này có chút ngu ngốc, nhưng cũng coi như là danh xứng với thực, phải biết rằng lực công kích quả đấm của hẳn cao hiếm thấy, học sinh cùng khóa không ai có thể sánh bằng, cũng không dám cố gắng chống đỡ một quyền của hắn, nói chung là bởi vì nguyên nhân này... Mấy tên kia mới đặt biệt danh này cho hắn... gọi mãi rồi thành ra quen luôn.”
Hắn thở dài: "Nói thật ra, đối với chuyện này ta thật sự không còn gì để nói. Cái biệt danh này quả thật... Quá thô bạo.”
Sau khi giải thích xong, các giáo viên ở đây không hẹn mà cùng nhau nở nụ cười.
Chính xác, cái biệt danh này quá mức thô bạo, quảng bá trực tiếp khía cạnh am hiểu nhất.
“Không sao, không sao.”
Mỗi một giáo viên đều cười rất hiền lành, rất vui vẻ.
Rất nhiều người đều đã bắt đầu lên kế hoạch về con đường tương lai của Tả Tiểu Đa ở trong lòng rồi.
Lại có mấy người trong lòng đang cười khẩy không ngớt.
Có biệt danh như vậy thật sự không tốt?
Thật sự thô bạo sao?
Khà khà, vậy phải xem ngươi dạy dỗ ra sao rồi! Nếu là ta... Ta nhất định sẽ khiến cái biệt danh này trở thành thứ bảo vệ tốt nhất.
Mấy giáo viên Cao Võ hiểu được tình hình, sau đó bèn lùi xuống, giải quyết vấn đề, trở lại phần quan trọng.
“Chắc chắn là thiên tài! Bất kể là đã ra trận hay là chưa ra trận, đều là thiên tài!"
“Đề nghị dùng quyền hạn tuyển sinh cao nhất!”
Mà về phía sáu người Tả Tiểu Đa hoàn toàn không có động tĩnh gì, coi như là không nghe thấy, cũng có khối người như là Cao Võ Tiềm Long Trung Nguyên, Cao Võ Vân Đoan Thượng Kinh, còn có Cao Võ Tổ Long Thượng Kinh, xếp thứ ba trong Tam đại Cao Võ ở Tinh Hồn đều chưa có ai đến.
Dù sao ba học viện Cao Võ lớn nhất này chưa bao giờ thiếu học viên là thiên tài!
Xưa nay đều là các thiên tài khóc lóc, đánh sứt đầu mẻ trán cũng phải chen vào ba học viện nổi tiếng này, chứ ba học viện nổi tiếng này xưa nay chưa từng chủ động mời bất cứ học sinh nào, chưa có tiền lệ đưa ra lợi ích tốt như vậy.
Tả Tiểu Đa và sáu người đúng là những thiên tài đủ phân lượng, nhưng lúc đó... ba học viện nổi tiếng này còn kinh thường việc hạ thấp thân phận để chủ động đưa ra điều kiện mời chào.
Tuy ánh mắt các giáo viên của các học viện Cao Võ này cũng liên tục tuần tra bên này, trong lòng cũng đang cảm thán, những thiên tài như vậy rơi vào tay các trường học khác, thật sự là đáng tiếc.
Nhưng bọn họ từ đầu đến cuối không chủ động qua đây bắt chuyện.
Suốt một buổi chiều, các giáo viên Cao Võ có thế nói là cứ liên tục từ nhóm này đến nhóm khác đến gần La Liệt, tiền một nhóm đi là có nhóm khác đến.
La Liệt sớm đã giới thiệu đến mức miệng đẳng lưỡi khô, mấy câu nói cứ nói bảy, tám lần lật qua lật lại, liếc nhìn Hồ Nhược Vân, người ta đã sớm trốn sang một bên coi như việc không liên quan tới mình... Tu luyện không căn hộ pháp sao, ta hộ pháp cho bọn nhỏ, đây mới thật sự là chuyện nên làm.
“Ôi, da mặt người đàn ông đúng là mỏng mà...”
La Liệt có thể nói là vô cùng hâm mộ Hồ Nhược Vân.
Lúc đó vì sao ta lại muốn cái vị trí giáo viên chủ nhiệm lớp này chứ?
Haizzz!
Mãi cho đến khi trời chiều đã sắp tối mới đưa ra danh sách top 20
“Tiềm Long, Vân Đoan, Tổ Long... ba Cao Võ lớn nhất cũng chưa có động tĩnh gì."
Nghe La Liệt phản hồi thông tin về, trong lòng Tả Tiểu Đa lập tức vô cùng khó chịu: “Lẽ nào ông đây còn chưa phải là thiên tài sao?"
Không chỉ là hẳn, mục tiêu lúc trước của Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú còn có Lý Thành Long cũng là ba học viện nổi tiếng nhất này nhưng vẫn chưa có được câu trả lời, lúc này đều yên lặng không nói gì.
Hồ Nhược Vân đương nhiên biết tâm sự của mấy người, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao, còn ngày mai nữa cơ mà, cố gắng hết mức thể hiện hết thực lực của các ngươi, đương nhiên sẽ khiến tất cả mọi người vì thế mà choáng váng!"
“Nhưng bắt đầu từ ngày mai chính là bắt đầu các trận chiến ác liệt!"
La Liệt trăm giọng nói: “Bây giờ đoạt giải quán quân cũng không phải là yêu cầu cao nhất của chúng ta. Mà là... Nhất Trung Tiềm Long, Tam Trung Phong Hải, Nhất Trung Dương Lạc, Nhất Trung Thủy Thành...yêu cầu của Nhị Trung Thành Phượng Hoàng chúng ta chỉ căn xếp thứ năm là được rồi.”
Tả Tiểu Đa buồn bực nói: “Không thể nào, không phải chúng ta vẫn luôn có điểm số xếp thứ nhất sao?”
“Haizz, tổng điểm xếp thứ nhất cũng không đại diện cho sức uy hiếp cũng xếp thứ nhất, dù sao chúng ta một mạch đi đến bây giờ là thật sự chưa gặp mấy đội mạnh.
La Liệt nói: "Có thể được gọi là đội có đủ sức uy hiếp, thì ít nhất cũng phải có một thậm chí nhiều tu giả cảnh giới Thai Tức, trong số các đội thuộc top 20 bây giờ, mỗi một đội đều có các nhân vật tài giỏi như vậy trong đội hình, thậm chí không thiếu đại thiên tài cảnh giới Thai Tức hậu kì.
“Mà đội ngũ như vậy, lúc trước đội chúng ta cũng chưa từng gặp qua, thậm chí... nếu không phải tổng điểm của chúng ta là số một thật sự, và biểu hiện của các ngươi đủ gây ấn tượng mạnh, thì ngay cả yêu cầu xếp thứ năm này cũng sẽ khó giữ được!"
La Liệt nói: "Cho nên sau khi đối chiến tuyệt đối không được xem thường.”
Tả Tiểu Đa hé mắt, nói: "Hử?”
Lý Thành Long nhíu nhíu mày, nói: “Thầy La, ta muốn xin ngươi chỉ bảo một chuyện, nếu chúng ta không kiềm chế quá trình chân nguyên khí của bản thân lần nào mà đột phá luôn, với thực lực hiện có của chúng ta có thể đột phá tới cảnh giới Thai Tức vào lúc này hay không?”