Tả Tiểu Đa đi thẳng vào vấn đề: "Chúng ta vòng này đã trùng hợp rút được phiếu trống. Nhưng may mắn cũng chỉ có thể giúp được một lần, mọi chuyện vẫn là phải bằng nói chuyện thực lực, ta muốn đi qua xem trận đấu giữa Nhất Trung Tiềm Long và Nhất Trung Trú Quân Điếm, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thẳng; nhưng dựa theo quy tắc, thầy cô của chúng ta lại không thể cùng chúng ta đi qua đó xem, ta sợ có nhiều chỗ xem không hiểu, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên... cho nên...”
Mã Trường Tư cười ha ha một tiếng: “Vậy này đơn giản thôi, ngươi đi theo ta."
“Dạ!"
Mã Trường Tư mang theo Tả Tiểu Đa, trực tiếp phi thân lướt lên một cái, đã đến bên cạnh ghế trọng tài trận đấu này, nói: “Chỗ này, tầm nhìn tốt nhất”
“Thật sự rất đa tạ thầy Mã”
Tả Tiểu Đa trên mặt toát ra mấy phần bất an, còn có chút ít xấu hổ: “Thế này, có khi nào sẽ bị người khác nói... hay là ta đi xuống dưới vậy?”
Mã Trường Tư cười ha ha: "Ta đứng ở chỗ này, ai dám nói cái gì? Ai dám nói ta? Ngươi cứ việc yên tâm.
ở đó xem đi, ai dám hó hé gì, ta giết luôn!”
Sáu vị trọng tài bên cạnh cũng im lặng không dám nói gì.
Ngươi cái tên Mã Trường Tư này, làm trái quy tắc thế mà còn uy hiếp người! Làm sao, cậy mặt của ngươi lớn hả?
Ngươi cũng chỉ là một khuôn mặt ngựa, cũng chỉ là đài thôi!
Chứ không phải lớn!
Nhưng là bây giờ mấy người này đúng là không tiện làm Mã Trường Tư mất mặt, đành phải mặc kệ hắn.
Nói cho cùng, chuyện này cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì, tới xem thực lực của đối thủ, vốn là chuyện quá bình thường, không có gì sai cả.
“Chào các thầy cô ạ, mọi người thật sự là vất vả quá."
Tả Tiểu Đa vẫn như trước đây, miệng ngọt như mật, bắt đầu nói chuyện làm thân: "Với tu vi cao thâm của các vị, đến xem mấy người chúng ta đánh nhau như trẻ con vật lộn, chắc là nhàm chán lắm, vậy mà còn phải nghiêm túc quan sát, chăm chú phân tích chỗ tiềm lực, ưu khuyết điểm, đúng là làm khó các vị quá”
“Mà lại các thầy cô vẫn luôn nỗ lực vì học sinh như thế trong cả một thời gian dài, ta vừa nghĩ như thế, thực tình cảm thấy các thầy cô thật sự là quá khó khăn. Công việc này xem ra không khó, nhưng phân ích kỹ càng, ai có thể biết trong đó phải nỗ lực bao nhiêu chứ, thật sự là vượt xa vô số lần chiến đấu kịch liệt, chưa hắn đã bớt lo hơn đi chiến đấu tại Nhật Nguyệt Quan...."
“Các thầy cô, đa tạ!"
Tả Tiểu Đa trịnh trọng cúi đầu, nói lời cảm tạ.
Sáu vị giáo viên giám khảo nghe được lời nói này, rất là cảm động, đây đúng là nói lên tiếng lòng của bọn họ mà!
Còn không phải sao!
Nhiều năm như vậy, có ai thật sự hiểu được. những gì mà các giáo viên trường võ phải nỗ lực?
Bọn họ dễ dàng sao?
Ai dám nói dễ dàng, bọn họ sẽ đánh hắn rụng răng luôn!
Nghe Tả Tiểu Đa nói những lời này, các giáo viên ở đây thật sự rất là cảm khái.
Quả đúng như Tả Tiểu Đa nói, đám học sinh đang đánh qua đánh lại này, nhóm người mình tùy tiện phái ra bất kỳ một người nào, cũng có thể diệt cả đoàn mà không căn làm hao tâm tốn sức!
Chớ đừng nói chỉ là so sánh chiến lực, cũng không có ý nghĩa gì.
Cứ như vậy một đám gà con ở đó mổ qua mổ lại, mình còn phải ngồi ở chỗ này làm trọng tài, còn phải phân tích cụ thể, ý thức chiến đấu, tư chất tiềm lực vân vân của từng người nữa...
Mấy chuyện này đúng là rập khuôn lặp đi lặp lại quanh năm suốt tháng, thật là phiên chán, nhưng cũng không thể không làm!
Đám nhóc này lại còn yếu ớt như thế, gánh nặng. ở Nhật Nguyệt Quan, phải biết trông cậy vào ai đây?
Làm gì có cường giả nào là không phải trải qua giai đoạn này?
Một đời cường giả, từ trường học đi ra ngoài, đi đến từng cái cương vị, từng cái chức vị quan trọng; từng người trở thành anh hùng, trở thành điển hình, thành tấm gương, trở thành truyền kỳ...
Được thế nhân truyền tụng, được thiên hạ kính ngưỡng!
Nhưng những người thầy, người cô dạy dỗ bọn họ, lại vẫn như cũ ngày tiếp nối đêm, ngày qua ngày lưu lại trên cương vị cũ... tiếp tục dạy dỗ các nhóm người mới!
Ai có biết bọn họ vất vả thế nào, khó khăn ra sao?
Tả Tiểu Đa nói lời này, làm sáu người nghe xong cũng thấy ấm áp trong lòng, lại có chút cảm giác ê ẩm phun trào trong lòng.
“Không dễ dàng!”. Truyện Sủng
Một vị lão giả râu tóc hoa râm nhẹ nhàng thở dài: “Khó có được bây giờ còn có học sinh lại có thể nói ra được những lời như vậy, lão phu... thấy không phí công rồi. Lần này vượt mười bảy ngàn dặm đến nơi đây, dù chỉ coi như là bởi vì để nghe được một đoạn lời nói này, chuyến đi này, cũng đáng giá!"
“Đúng vậy, Tả Tiểu Đa, ngươi rất khá”
Một nữ giáo viên trung niên khác mắt sáng lấp lánh nói: "Tả Tiểu Đa, bây giờ ngươi đã có ý định muốn tới trường Cao Võ nào chưa?”
Mã Trường Tư nhíu mày, cả giận nói: “Ngươi muốn làm cái gì?"
Tả Tiểu Đa có hơi xấu hổ, biểu cảm gương mặt thì tỏ ra rất thành thật, đôn hậu, nói: “Thật ra học sinh cho tới bây giờ cũng còn chưa quyết định, nghĩ mãi mà không biết nên đi đâu thì tốt, định tìm các giáo viên trong trường xin lời khuyên, nhưng các giáo viên ở trường cũng là sinh sống lâu dài ở thành Phượng Hoàng, thành Phượng Hoàng lại là chỗ biên thuỳ, nên không nắm rõ tình hình thực lực bên ngoài...”
“Cho nên, các thầy cô nếu là có đề nghị gì... Học sinh nhất định khiêm tốn lắng nghe, thận trọng cân nhắc”
Nghe hẳn nói kiểu này, sáu vị ban giám khảo và cả Mã Trường Tư cũng không tiện mở miệng tự đề cử trường mình.
Đúng vậy, học sinh tín nhiệm bọn họ mới đến thỉnh giáo.
Nếu là chỉ chăm chăm nói cho trường của mình, khó tránh khỏi có chút quá ích kỷ.
Nếu trường của mình là trường Cao Võ nổi tiếng trong top ba thì cũng còn nghe được, nhưng họ lại đều không phải... nếu chỉ chăm chăm kéo thiên tài về cho trường mình, nhỡ đâu lại làm trễ nải tiền đồ của đứa nhỏ này thì sao đây?
Với tư chất thiên chất của đứa nhỏ này mà nói, đi Tổ Long ở Thượng Kinh là tốt nhất, bên kia có những giáo viên thích hợp nhất với hắn. Nếu là vì trường mình mà lại lừa tên nhóc này, lừa hắn tới trường mình...
Thật sự là sẽ làm chậm trễ hắn!
Thiên tài thì trường học nào cũng muốn.
Nhưng có một vài thứ tiền đẽ không thể nghĩ ngờ: công pháp đặc biệt, thể chất đặc biệt, hoàn cảnh đặc biệt, mới có thể hoàn mỹ phù hợp!
Cái gọi là làm ít công to, chính là đạo lý như thế!