“ĐM nhà ngươi, ngươi mới trải đời ít! Chẳng lẽ Tả Tiểu Đa hắn trải đời thì nhiều à?”
“Nhưng người ta thẳng đấy”
Rồi, dùng mấy lời này khịa người thì thật sự làm người ta không biết nói sao nữa.
Ngươi để ý người ta trải qua chông gai nhiều hay ít làm gì, bởi vì người ta đánh thẳng rồi kìa.
Mà chiến thắng chính là cơ sở cho sau này.
Là vinh quang!
Đánh ba trận, hai trận thẳng, một trận thua!
Tả Tiểu Đa vẫn đứng ở trên sân: “Trong các ngươi ai lên trước? Trận này là ta ra trận, trận sau cũng vẫn là ta thôi."
"..."
Ba người còn lại của Tiềm Long đờ đẫn.
Ngươi đang bắt nạt người đó hả?
Ngươi là Tả đội trưởng đó, ngươi biết không hả cái tên kia!
Tả Tiếu Đa đương nhiên là có lý do chính đáng:
“Trước đó chúng ta đều là một người đánh với một đội, lần này cũng giống thế thôi, chỉ là Lý Trường Minh và Lý Thành Long cùi bắp quá, một người thì thua, một người thì bị trọng thương rồi, nhưng ta vẫn còn khỏe re à, đương nhiên là phải đánh tiếp chứ! Nếu đội trưởng của các ngươi tỉnh, muốn tái chiến thì cứ tới đây. Nếu hắn thẳng liên tục cũng sao cả, chỉ cần hắn đánh bại được bọn ta, thì bọn ta sẽ phục. Nói sao thì đây cũng là quy tắc mà”
“Nhưng vấn đề là đội trưởng của các ngươi động tí là hôn mê, cũng đành chịu thôi
Tả Tiểu Đa tỏ vẻ thật đáng tiếc.
Những lời này, làm cho đội trưởng của Tiềm Long- Tây Môn Đại Khánh mới vừa tỉnh lại tức tới phun ra một búng máu, lại bất tỉnh nhân sự tiếp.
Hiện thực tàn khốc vậy đó, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng tiếp tục, sau đó có hai thanh niên lên sân...
Sau khi đánh một trận hết mình, kẻ trước người sau thất bại, vừa đau vừa thốn ôm đũng quần trở về.
Lúc này trên mạng đã sôi trào!
“Lại là đá háng!"
“Lại là chiêu đó!"
“Quá thuần thục!”
“Nhìn ngầu quá... Ta cũng muốn học.”
“Xin hỏi: Côn Lôn Đạo Môn ở đâu?”
“Hỏi ké, cầu xin đại năng chỉ điểm ạ, vô cùng cảm. kích!"
“Đây chính là một tuyệt kỹ tuyệt vời để giữ mạng đó! Ta nhất định phải học, nhất định phải học tới nơi tới chốn, học hăng say, luyện cho thật thành thạo, luyện tới cảnh giới đính cao thì mới thôi!”
Trên khán đài.
“Đi!"
Thân ảnh mảnh khảnh giấu dưới lớp áo choàng. kín mít từ đầu đến cuối kia tức tới xanh cả mặt, đứng lên xoay người đi, không xem nữa.
Thật là bị tức chết rồi!
“Sư phụ ngài đợi ta với..." Một người vội chạy theo gọi.
Trận chiến của tám hạng đầu.
Nhị Trung thành Phượng Hoàng, thẳng!
Hơn nữa còn là đánh bại Nhất Trung Tiềm Long, trường mà nhiều người nghĩ có khả năng sẽ đoạt giải quán quân nhất!
Là một con hắc mã siêu cấp!
Người sáng suốt đều nhìn ra được, năm nay, dù thế nào thì giải quán quân cũng sẽ không phải là của Nhất Trung Tiềm Long!
Nhất Trung Tiềm Long, đã mất tư cách tranh đoạt quán quân!
Sau đó là trận của sáu đội vào vòng trong.
Giáo viên dẫn đội của trường Nhất Trung Tiềm Long lòng nóng như lửa đốt, trận đấu vừa kết thúc đã vội vàng dẫn theo đội ngũ tới thành Nam Kế.
Để tìm khoang điều dưỡng!
Còn phải là loại tốt nhất!
Còn nữa... phải tìm cao thủ tới xem thử có thể chữa vết thương thần ồn cho Tây Môn Quốc Khánh. Nếu không chữa được, thì lần này sợ là... không giữ được vị trí đầu.
Tuy phần thưởng từ hạng hai tới hạng chín không khác gì nhau, nhưng thanh danh khó nghe hơn nhiều, nếu để tụt từ hạng nhất xuống hạng ba thì lúc đó xong thật rồi.
“Đợt thị đấu lần này, quả thật là gặp quỷ mẹ nó luôn rồi”
....
Ngày hôm đó, danh sách sáu trường lọt vào vòng, tiếp theo được công bố.
Nhị Trung thành Phượng Hoàng, Nhất Trung Thủy thành, Nhất Trung Dương Lạc, Tam Trung Phong Hải, Nhất Trung Phượng Vĩ và Nhất Trung Thương Sơn.
Trong danh sách không có Nhất Trung Tiêm Long!
Nhất Trung Tiềm Long hằng năm vẫn luôn đoạt được giải quán quân, nhưng lúc này lại có một tin tức siêu lớn được tuôn ra: Bọn họ không vào được vào vòng tiếp theo!
Tin tức này, làm mọi người thấy kinh ngạc, nhưng ngẫm lại thì thấy cũng đúng thôi.
'Đầu tiên, Nhất Trung Tiềm Long bị Nhất Trung Thủy thành đánh cho cả đội đều bị thương nặng, dù thẳng nhưng mà là thắng thảm. Sau đó gặp phải Nhất Trung Trú Quân Điếm, bị cái đám điên cưng liều mạng kia làm cho ai ai cũng bị thương, thậm chí phần lớn người nằm hấp hối!
Sau đó lại đụng phải Nhị Trung thành Phượng Hoàng, càng xuất hiện nhiều trường hợp bất ngờ hơn.
Đầu tiên là đội trưởng đụng phải truyền nhân của Đại Mộng Thần Công ~ bộ công pháp đã không xuất thế từ rất lâu, tuy may là đánh thẳng, nhưng thần hồn lại bị thương, không những không thể đấu tiếp mà. ngay cả những trận sau đều vẳng mặt.
Vốn dĩ phó đội trưởng Hạng Xung và em gái Hạng Băng đều là cao thủ Thai Tức cảnh, vả lại còn là người có kinh nghiệm thực chiến, Nhất Trung Tiềm Long cũng coi như là vẫn còn thực lực đáng kể.
Nhưng Hạng Băng lại bị tên thẳng nam không hiểu tình trường nào đó đánh cho phá tướng hủy dung, thua không còn manh giáp, mà Hạng Xung lại bị Tả Tiểu Đa bày mưu nghiền áp, bị đá vào chỗ hiểm, thua thảm hại, nhất là còn bị đá háng...
Hai trận sau đó có hai tên cũng bị Tả Tiểu Đa dùng cách y chang đánh bại —— đá háng...
Cái khác thì không nói, vị trí đó Tả Tiểu Đa cũng không đá hết sức, tuy rằng không nguy hiểm tới tính mạng, sau này cũng sẽ không bị tàn tật, càng sẽ không bị nội thương, nhưng.... Đau thốn thấy mẹ, còn ảnh hưởng tới khả năng phát huy nữa.
Hơn nữa sau khi mất cảm giác, còn phải đi sạng chân một thời gian dài.
Điều này cũng dẫn tới việc khi bọn họ lại chạm mặt Nhất Trung Thủy thành, cả đội hầu như bị bọn họ đánh cho liêu xiêu tơi tả, bị thua trận.
Đặc biệt là Hạng Bằng, vị mỹ nữ anh dũng này, bị Lý Thành Long đánh cho có bóng ma tâm lý luôn, không dám lên đài nữa!
Ngay cả lên đài đánh nhau còn sợ, làm sao mà không thua cho được?
Rất nhiều giáo viên trường Cao Võ thấy Nhất Trung Tiềm Long có kết cục thảm đạm như vậy đều cảm thấy hả lòng hả dạ, sau đó trong lòng lại cảm thấy phức tạp, một loại cảm giác rất khó tả
Đại để là câu mà vị giáo viên của trường Cao Võ Tiềm Long đã nói kia, quá có lý.
Đám học sinh này, gặp phải trắc trở trong cuộc đời còn ít quá!
Rất nhiều giáo viên trường Cao Võ đều ngẫm nghĩ về điều này.
Đúng là ít quá.
Bởi vì đám học sinh được bảo vệ kỹ quá.
Nếu như chưa từng trải qua gì thì khi ra chiến trường, ra giang hồ sẽ chẳng khác nào giơ cổ ra cho người ta chém cả.
Cái đám cáo già, tay già đời đó, còn có kẻ thủ, bọn họ sẽ tha cho ngươi chỉ vì ngươi là thiên tài sao? Không, bọn họ chỉ biết giết cho sướng tay thôi!