Chương 14:
Tin nhắn đọc mà không trả lời, hẹn hò thì hoặc là cho leo cây, hoặc là bỏ về giữa chừng.
Ngay cả phản ứng trên giường cũng ngày càng lạnh nhạt.
Sự kiên nhẫn của Bạch Ngọc dần cạn kiệt, cậu ta nóng tính, chưa bao giờ có ai dám qua loa với cậu ta như vậy.
Nhưng cậu ta lại càng mê mẩn một cách biến thái.
"Có phải chị vẫn còn giận em không?"
Bạch Ngọc ngăn cản hành động muốn rời đi của tôi: "Trước đây chị hẹn hò với Tần Duệ không phải như vậy."
Tôi kỳ lạ nhìn cậu ta một cái: "Em còn biết tôi hẹn hò với Tần Duệ thế nào cơ à, em từng quan sát sao?"
Sắc mặt Bạch Ngọc trở nên kỳ quái, cũng không phản bác, bướng bỉnh nói: "Chị đối xử với anh ta tốt hơn với em nhiều."
Cậu ta còn ra vẻ tủi thân.
Tôi không mắc bẫy, nhấp một ngụm cà phê: "Tôi đối xử với em trước đây mới là tốt nhất."
Lông mi Bạch Ngọc run rẩy, lòng cậu ta khẽ chấn động: "Vậy thì chị hãy trở lại như trước kia..."
"Em xứng đáng sao?"
Khi ra khỏi nhà hàng, tôi vô tình va phải một cô bé bán hoa.
Tôi kéo cô bé lại, nhưng giỏ hoa của cô bé vẫn rơi xuống đất, những bông hồng non nớt dính đầy nước tuyết lầy lội, xám xịt.
Mắt cô bé đỏ hoe, sắp khóc òa lên thì tôi ôm lấy mặt cô bé: "Ngoan nào, hoa của con chị mua hết, bao nhiêu tiền?"
Cô bé ngây ngốc nói ra một con số.
"Con mang những bông hoa này đến cho anh trai đang ngồi cạnh cửa sổ, rồi nhắn với anh ấy một câu, nói rằng, đây là món quà đắt nhất chị từng tặng, nhưng anh ấy làm chị tức giận quá, chị không muốn tặng anh ấy những bông hồng đẹp đẽ."
"Bây giờ chị hết giận rồi."
"Chúc mừng ngày Lễ Tình Nhân."