Chương 15:
Bạch Ngọc chuyển cho tôi 5200 tệ, tôi nhận.
Cậu ta lập tức chuyển thêm 13140 tệ, tôi vẫn nhận.
Bạch Ngọc nói: "Em muốn gặp chị."
Tuyệt Bắc tuyết bay, trời đất mênh mông.
Tôi trả lời: "Phong bì chị nhận rồi, tấm lòng em cứ giữ lại đi."
Va vào lồng ngực ai đó, ngẩng đầu lên, người đó cười vừa xấu xa vừa ngọt ngào: "Em vừa mới trao tim cho chị rồi, không lấy lại được nữa đâu."
"Nếu chị không muốn, cứ vứt nó ở đây, cho nó chết cóng đi."
Tôi làm bộ vơ lấy một nắm không khí định ném xuống đất.
Bạch Ngọc giữ chặt tay tôi, kéo tôi vào lòng, chóp mũi chạm vào nhau: "Chị hư quá~"
Giây tiếp theo, những nụ hôn dày đặc cùng với tuyết rơi, phủ đầy khuôn mặt ngửa lên của tôi.
Chúng tôi ôm hôn trong gió tuyết.
"Chị ơi, chúng ta hãy ở bên nhau thật tốt nhé, chuyện cũ hãy quên hết đi được không?"
Giọng Bạch Ngọc đầy hy vọng và mong ước.
Tôi khẽ ừ một tiếng, mặt vùi vào lòng cậu ta, khóe môi lại nhếch lên đầy mỉa mai.
Mơ đẹp đấy.
Bạch Ngọc bắt đầu chăm sóc tôi một cách tỉ mỉ, vì không thể công khai chuyện tình cảm, cậu ta liền bí mật để lại những bằng chứng về việc chúng tôi "yêu nhau" ở khắp mọi nơi.
Cậu ta đã học nấu ăn vì tôi chỉ nhắc đến việc muốn uống canh mẹ nấu.
Cậu ta đã bổ sung rất nhiều kiến thức sinh lý nữ, khóc lóc nói với tôi rằng sau này chúng ta đừng có con, cậu ta không thể để tôi chịu khổ lớn như vậy.
Cậu ta đăng ký một tài khoản phụ, đăng tải cuộc sống hàng ngày của chúng tôi trên Douyin, số lượt thích rất ít, cậu ta tức giận mắng chửi tại sao ngọt ngào như vậy mà còn không hot bằng một bức ảnh tự sướng của cậu ta.
...
...
...
Cậu ta bay đến thành phố lân cận, tự mình xếp hàng, mua món bánh yêu thích của tôi, lén lút về nhà đúng giờ, muốn tạo bất ngờ cho tôi.
Cửa mở ra, tôi và Tần Duệ đang hôn nhau.
Quà vỡ tan tành trên sàn.