Chương 12 – Thần Thoại Entertaiment
Đi thang máy lên lầu, Lâm Hi vừa cười vừa giới thiệu tình hình công ty: “Tổng bộ Thần Thoại còn lớn hơn nơi này, sau này có cơ hội thì ta sẽ dẫn ngươi đi xem một chút. Đây chỉ là tòa nhà Thần Thoại thứ hai cũng coi như là sản nghiệp cốt lõi của Lâm gia, ta làm việc ở tầng 13, bộ phận Gameshow của nhị ca nằm ở tầng 21, nhưng hắn ta đã đi Tề Châu công tác còn chưa kịp trở về.”
“Đi công tác sao lại đi lâu như vậy?”
Lâm Trí Bạch cảm giác nhị ca đã đi không ít ngày rồi.
Lâm Hi nói: “Hình như là coi trọng một chương trình truyền hình của Tề Châu, muốn mua bản quyền đưa vào Tần Châu, bất quá có rất nhiều chuyện đều không thể đàm phán, cho nên mới chậm trễ nhiều ngày như vậy. ”
“Ừm.”
Lâm Trí Bạch gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến nhà kho hệ thống cũng có cột “Chương trình truyền hình – Gameshow”
Không biết khi nào hệ thống sẽ thưởng cho mình một chương trình gameshow đây, đến lúc đó hẳn là có thể giúp đỡ nhị ca không ít.
“Còn ba là đạo diễn, bình thường ông ấy sẽ không ở công ty, hàng ngày mẹ cũng không đi làm, bà ấy chính là chức vụ treo, chỉ khi nào có đại hội trong bộ phận mới xuất hiện. Dù sao cũng không ai nói gì đến việc này, có lẽ rất nhiều người còn vui vẻ hơn khi không nhìn thấy bà ấy đi làm.”
Lâm Hi bĩu môi.
Thang máy đi tương đối êm ái, tốc độ cũng không tệ. Thoáng cái đã đưa hai người bọn họ lên đến tầng mười ba.
“Trưởng bộ phận.”
“Chào trưởng bộ phận.”
“Lâm chủ nhiệm tới sớm nha.”
Nhân viên đi ngang qua đều chào hỏi Lâm Hi, trên mặt không hề có sự dè chừng, thậm chí nụ cười trên mặt còn chiếm đa số.
Lâm Hi cũng nở một nụ cười với bọn họ.
Điều này làm cho Lâm Trí Bạch có chút ngoài ý muốn, hắn vốn tưởng rằng tỷ tỷ là lãnh đạo nghiêm khắc và lạnh lùng, không nghĩ tới quan hệ trong bộ phận không tệ, nhìn bọn họ còn rất thân thiết.
Những nhân viên này đương nhiên cũng nhìn thấy Lâm Trí Bạch bên cạnh Lâm Hi, ánh mắt cũng không tìm tòi soi mói quá nhiều, chỉ coi như là trong phòng lại có người mới gì đó, nhìn giống như đi theo con đường ca sĩ thần tượng.
Dù gì đây cũng là công ty giải trí.
Công ty giải trí không thiếu nhất chính là soái ca lẫn người đẹp, thậm chí ngay cả giá trị nhan sắc của nhân viên bình thường cũng ở mức khá so với người ngoài đường.
“Để ta cho người dẫn ngươi đến phòng thu âm.”
Lâm Hi đi tới văn phòng của mình: “Tự mình tìm hiểu đi, đừng nói ra quan hệ của chúng ta, quá rêu rao sẽ ảnh hưởng không tốt. ”
“Được rồi.”
Lâm Trí Bạch gật gật đầu, lại có chút nghi hoặc: “Vậy ta cũng họ Lâm, sẽ không để cho người khác suy nghĩ nhiều sao? ”
Lâm Hi liền cười to.
“Nếu như ngươi biết trong tòa nhà Thần Thoại Entertainment này có bao nhiêu người họ Lâm đang làm việc thì sẽ không nghĩ như vậy. Lâm gia chúng ta lớn như vậy, mấy đời đâm chồi nảy lộc già già trẻ trẻ nhiều như thế nào ai cũng rõ. Cho nên người họ Lâm ở trong công ty này sẽ không có ưu đãi đặc biệt gì, trừ phi ngươi là họ hàng của ông nội. Đương nhiên ngươi chính là họ hàng của ông nội, nhưng chuyện này ngươi không nói thì sẽ không ai biết. Huống hồ những giám đốc lớn trong công ty cũng sẽ nhét người quen vào, không ít người đều có chút quan hệ tại đây, vậy chẳng khác nào tất cả mọi người đều không có quan hệ gì sao.”
Lâm Trí Bạch giật mình.
Sau đó Lâm Hi gọi một người dẫn Lâm Trí Bạch đi đến chỗ phòng thu âm.
Trong phòng thu âm.
Người ghi âm đang ngồi trong phòng thu và đeo tai nghe để nghe một bài hát.
Thấy Lâm Trí Bạch đi vào, người ghi âm tháo tai nghe xuống chào hỏi:
“Nhạc sĩ Lâm đúng không?”
“Xin chào.”
Lâm Trí Bạch rất khách khí, cho dù tỷ tỷ không nhắc nhở hắn cũng sẽ không bày vẻ huyết thống Lâm gia đời thứ ba ở đây làm gì.
“Ta đến để thu âm bài hát.”
“Ta đã nhận được thông báo của bộ phận, ngươi gửi bản demo cho ta một chút.”
“Được rồi.”
Các bài hát trong kho hệ thống có thể được xuất trực tiếp thành bản nghe thử, cũng được gọi là bản demo.
Bất quá hệ thống cũng đã giải thích với Lâm Trí Bạch đây chỉ là tạm thời, về sau hắn nhất định phải học cách tự sáng tác nhạc, bất kì việc gì đó cũng phải tự dựa vào chính mình để làm.
Rất nhanh việc gửi bản demo đã hoàn thành.
Người ghi âm sau khi nhận được bài hát liền liếc nhìn tựa đề, xem tựa bài hát này còn rất chi là nghệ thuật, « Tiêu Sầu ».
“Để ta nghe thử một chút.”
Nói xong người ghi âm cắm tai nghe vào điện thoại.
Bản demo này làm rất thô ráp, hiệu ứng âm thanh tổng hợp bằng điện tử ngay cả giọng hát cũng không có, nghe lạnh như băng, giai điệu cũng rất đơn giản, bất quá khi nghe tổng thể thì cảm giác cũng không tệ lắm, nhất là phương diện lời bài hát càng làm cho người ta phải trừng hai con mắt một cái.
“Không tệ.”
Người ghi âm cười nói: “Ca từ rất tuyệt!”
Lâm Trí Bạch gật gật đầu, nhưng cũng biết là đối phương nói ra những lời này thì đa phần là khách sáo.
Không phải « Tiêu Sầu » không tốt, nhưng chỉ dựa vào một đoạn demo thì quả thật nghe không ra quá nhiều thứ, huống hồ hệ thống cung cấp cái bản demo này ngay cả Lâm Trí Bạch cũng nghe được là hơi qua loa cẩu thả, giống như rất không tình nguyện trực tiếp gửi cho hắn.
“Soạn nhạc đâu?”