Chương 65: Quá biến thái!
“Biến thái! Quá biến thái!”
Không ngừng tưởng tượng những hình ảnh mà lời văn miêu tả ra, biểu cảm của Phan Nghị bởi vì khiếp sợ mà tâm lý đã vặn vẹo theo, người thợ ghế này quả thực tâm lý vô cùng biến thái, hết lần này tới lần khác logic của hắn có thể làm ra chuyện như vậy, mỗi lầm biến hóa tâm lý đều có cảm giác rất vi diệu….
Rõ ràng đã biến thái đến như vậy!
Phan Nghị lại không vạch được điểm sai trái trong tâm lý của nhân vật người thợ ghế này!
Sâu thẳm nhất trong nội tâm, Phan Nghị thậm chí theo bản năng tưởng tượng một chút:
Nếu như bản thân hắn trốn ở trong chiếc ghế kia, cảm thụ được thân thể thiếu nữ xinh đẹp cùng cơ thể hắn chỉ cách một lớp da, hai cơ thể bị dán vào nhau rất chặt, cảm giác được nhiệt độ của người kia và bản thân sẽ…
“Sướng!”
Phan Nghị hít một hơi thật sâu, điên cuồng lắc đầu để loại bỏ đi ý nghĩ này, ta không phải là biến thái gì!
Câu chuyện vẫn chưa kết thúc.
Nhà hàng sau đó thua lỗ và đã được bán cho người khác, chiếc ghế đã được bán đấu giá.
Chiếc ghế nơi người thợ ghế ẩn mình cuối cùng đã được mua bởi một quan chức và vận chuyển đến nhà của hắn.
Vợ của tên quan chức dường như rất thích chiếc ghế này, bất cứ khi nào viết mệt mỏi, nàng lại tựa lưng trên chiếc ghế này để nghỉ ngơi.
Trong thư, người thợ ghế mô tả như sau:
[ Khi nàng dâng cơ thể của nàng về phía ta, ta luôn cố gắng nhẹ nhàng để đón lấy. Khi nàng mệt mỏi, ta lặng lẽ di chuyển đầu gối của ta và điều chỉnh tư thế của nàng. Khi thấy nàng ngủ trưa trong mơ màng, ta đã lắc lư hai đầu gối cực kỳ nhẹ, đung đưa như chiếc nôi cho nàng thoải mái, hương thơm của nàng đặc biệt mê người, cơ thể của nàng vì sao lại hoàn mỹ như thế!)
Thời gian trôi qua.
Có lẽ nổi cô đơn càng bành trướng.Những cảm xúc dị dạng dần dần được sinh ra.
Người thợ ghế này đã yêu người nữ chủ nhân trong căn nhà này!
(Đây là lần đầu tiên trong đời ta cảm nhận được tình yêu đích thực, nếu đem ra so sánh với những cảm xúc ở nhà hàng kia, không thể mang cảm xúc này so sánh thiển cận được, không đáng giá nhắc tới. Chứng minh duy nhất, chỉ có người phụ nữ chủ căn nhà này, trong lòng sinh ra suy nghĩ trước nay chưa từng có. Ta không cam tâm chỉ có thể vụng trộm vuốt ve nàng mỗi ngày, cũng không muốn mỗi ngày cử động để nàng có thể phát giác được ta đang tồn tại.
Khoan đã!
Nam chính trong truyện là một quan chức, phu nhân là một nhà văn, rất hay ở trong phòng sách ngồi sáng tác!? Kết hợp mấy tin tức mấu chốt lại với nhau, Phan Nghị đột nhiên liên tưởng đến nhũng chi tiết ở đầu bộ truyện, chỉ cảm thấy nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống, sống lưng của hắn từng đợt lạnh lẽo truyền tới! Chẳng lẽ…
Sắc mặt Phan Nghị bắt đầu trắng bệch.
Mà nội dung tiếp theo lại giống như dự đoán của Phạn Nghị…
Bức thư trên tay mà Kako đang đọc, rõ ràng chính là do người thợ ghế biến thái kia tự tay viết. Mục đích của hắn viết bức thư này là vì muốn hẹn nàng ra gặp mặt, cuối cùng hắn còn nói trong thư hắn đang ở ngoài cửa lớn chờ gặp mặt!?
Nói một cách khác:
Trong bức thư, người thợ ghế đề cập đến người phụ nữ mà hắn yêu thương sâu sắc, đó chính là Kako đang ngồi trên ghế đọc bức thư này!
Soạt!
Kako trong tiểu thuyết đột nhiên đứng lên!
Phía người đọc là Phan Nghị ở bên ngoài cũng đứng lên!
Sự quay xe khủng bố này cơ hồ làm cho Phan Nghị không thể ngồi trên ghế một lần nào nữa!
Nghĩ đến Kako vừa mới ngồi trên chiếc ghế kia đọc thư, hai tai Phan Nghị ong ong rung động, giống như không dám suy nghĩ sâu xa hơn. Người thợ ghế trước đó vẫn luôn ẩn giấu ở trong nhà Kako, thậm chí còn ở trong chiếc ghế nàng ngồi mỗi ngày!
Kako chạy nhanh vào phòng ngủ.
Nàng muốn chạy thật xa khỏi chiếc ghế trong phòng đọc sách kia, bởi vì nàng tưởng tưởng đến những điều vừa đọc. Trong người nàng lúc này chỉ cảm thấy buồn nôn và choàng váng.
Kiểm tra chiếc ghế?
Chuyện kinh khủng như vậy, Kako chắc chắn là không dám làm, ngay cả khi ở bên trong đã trống rỗng cũng nhất định còn lưu lại thức ăn cùng chất thải của hắn!
Mà đúng lúc này.
Người hầu của Kako đi vào, trên tay lại là một bức thư nữa.
(Đường đột gửi thư, mong nàng rộng lòng tha thứ. Ta xưa nay rất yêu thích tác phẩm của nàng, bản thảo đính kèm trước đó là sáng tác không được giỏi của ta, nếu như nàng có thể đọc, nhận xét hay phê bình thoải mái sẽ làm ta rất vinh hạnh. Vì một số lý do, bản thảo được viết trước khi ta gửi bức thư này, nếu như nàng đã đọc xong, không biết cảm thấy thế nào? Giả sử tác phẩm vụng về này của ta có thể gây ấn tượng với nàng một chút thì ta sẽ vô cùng vui mừng. Bản thảo này ta cố ý không viết tên, nhưng tiêu đề dự kiến sẽ được đặt tên là « The Human Chair ».)
Câu chuyện dừng lại ở đó.
Trên mặt Phan Nghị dần dần khôi phục chút ít, có lẽ máu không bị nghẽn nữa, ngơ ngác lại tiếp tục ngồi ghế, chỉ là chưa tới nửa giây lại đột nhiên nhảy dựng lên, giống như trong ghế của hắn cũng có một người ở trong.
“Nguyên lai tiểu thuyết này có kết mở..”
Thì ra cái gọi là bức thư đầu tiên quả thật chỉ là một tiểu thuyết lấy góc nhìn đầu tiên để sáng tác, bức thư thứ hai mới là bức thư thật. Kết thúc lại là một pha quay xe, từ mức độ sáng tạo nghệ thuật cùng cấu trúc câu chuyện để phân tích, không thể nghi ngờ tiểu thuyết này vô cùng đặc sắc, giống như là một hàng nút thắt, đến cuối cùng đều hoàn mỹ thắt mở dễ dàng.
Chỉ là Phan Nghị vừa mới hoàn toàn nhập tâm vào góc nhìn của Kako, cho nên hắn cũng đang đọc tiểu thuyết, hiện tại vẫn còn sợ hãi với chiếc ghế đang ngồi.
Ý tưởng thật cmn thần!
Quay xe thật cmn ảo!
Viết tiểu thuyết trong tiểu thuyết, làm cho độc giả có cảm giác hỗn loạn, không thể phân biệt giữa tiểu thuyết và nội dung …
Tuy rằng không dám ngồi ghế nữa nhưng Phan Nghị vẫn bị cảm giác câu chuyện kinh dị của bộ tiểu thuyết này làm cho chấn động, nhìn đến phần chữ ký của người gửi đến:
“Bất Dạ Hầu?”
“Một tác gia người mới sao?”
Phan Nghị thở dài một hơi, nhưng cơn tức còn ở trong lòng ngực chưa có tan biến, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt lần thứ hai xảy ra biến hóa, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bản thảo trước mặt Nội dung này thật sự là một con hắc long!?
1243 chữ