Kiêm Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 64: Dịch giả sợ ma

Chương 64: Dịch giả sợ ma
Người ta nói rằng chiếc ghế này sẽ được gửi đến thành phố, cụ thể là gửi cho một người nhà giàu kinh doanh nhà hàng.
Hắn sau khi làm xong chiếc ghế phù hợp với yêu cầu của khách hàng lại bắt đầu ngồi lên với những ảo tưởng của riêng hắn.
Chỉ là khi trở lại hiện thực, hắn vẫn là người thuộc tầng lớp dưới đáy của xã hội. Hắn bỗng nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, ngay sau đó trong đầu lại hiện ra một ý nghĩ quỷ quái.
Hắn muốn đem cơ thể hắn bỏ vào trong chiếc ghế.
Điều này thật điên rồ!
Biên tập viên Phan Nghị bị ý nghĩ chui vào chiếc ghế này làm cho giật bắn lên!
Không khoa trương chút nào mà nói, hắn thật sự bị ý nghĩ khủng bố này dọa sợ, một người làm sao nhét vào trong ghế được!?
Nhưng mà Phan Nghị đã đánh giá thấp năng lực làm việc của người thợ ghế, càng đánh giá thấp sự điên khùng của hắn! Người thợ ghế thật sự bắt đầu hành động, hắn đem một cái ghế hoàn mỹ nhất tiến hành tháo ra, thuần thục chỉnh sửa các bộ phận của chiếc ghế cùng với vẻ mặt điên rồ.
Ví dụ như để thở được và có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, hắn sẽ tạo ra một khoảng trống khó phát hiện ở phần da ghế; Còn chỗ tựa lưng và đầu tựa, thì hắn chế tạo một cái kệ nhỏ để chứa đồ và nhét vào đó bình nước và thực phẩm khô. Hắn cũng thiết kế thêm một túi cao su lớn để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Ngoài ra, người thợ ghế còn hao phí rất nhiều công sức, sắp xếp bên trong chỉ cần lương thực và nước uống, như vậy cho dù ở bên trong hai ba ngày cũng tuyệt đối sẽ không sợ bất kỳ nguy hiểm nào đến tính mạng. Sau khi cải tạo xong chiếc ghế.
Chiếc ghế kia theo một ý nghĩa nào đó sẽ vừa khít một con người, chỉ là vô cùng chật hẹp.
Tuy rằng chật chội và tối tăm nhưng nếu chứa một người bên trong thì tuyệt đối không thành vấn đề.
Cứ như vậy.
Người thợ ghế đem cơ thể mình nhét vào trong chiếc ghế, hoặc có thể nói hắn chính là một bộ phận được nâng cấp của chiếc ghế.
Đây chính là The Human Chair!
Sau khi đơn hàng được giao, người thợ ghế ẩn mình trong chiếc ghế được vận chuyển đến nhà hàng ăn uống.
Không ai phát hiện điều gì sai lầm, ngay cả khi người vận chuyển cảm thấy chiếc ghế này đặc biệt rất nặng, cũng chỉ coi là vật liệu làm ra chiếc ghế quá cao cấp.
[ Phu nhân có thể đã phát hiện ra, mục đích đầu tiên của hành động kỳ lạ này của ta là thừa dịp bốn phía không có người thì sẽ lẻn ra khỏi ghế, lang thang trong nhà hàng để trộm cắp. 1 Quả đúng là như vậy.
Có ai có thể nghĩ rằng trên thế giới này lại có một điều vô lý như vậy…
Trong chiếc ghế lại có một người?
Mỗi đêm khuya vắng lặng, người thợ ghế có thể tự do ra vào như một cái bóng, nếu như có lỡ gây ra tiếng động thì hắn chỉ cần chạy về căn cứ bí mật trong chiếc ghế, nín thở nhìn hành động tìm kiếm ngu xuẩn của mọi người.
Giống như là một con ốc mượn hồn.
Nhà hàng vào ban đêm chính là địa bàn của hắn, hắn không cần kiêng nể gì ai mà dạo chơi như đang du lịch! Vào ban ngày, hắn ta trốn trong chiếc ghế có thể theo dõi sự riêng tư của người khác từ trong bóng tối. [Hôm đó ta nghe hơi thở nặng nề của đàn ông tới gần, sau đó có một thân thể khổng lồ đặt mông lên đầu gối ta, còn dịch chuyển bờ mông nhẹ nhàng hai ba lần. Cách một lớp da mỏng, đùi ta và cái mông rắn chắc, cường tráng của người đàn ông kia gần như là cá với nước dính chặt vào nhau. Bờ vai rộng lớn của hắn vừa vặn dựa vào ngực ta, hai bàn tay nặng xuyên qua phần tay vịn bằng da chồng lên tay ta. Sau đó, hắn liền hút một điếu xì gà, một mùi hương đầy nam tính bay khắp nơi trong phòng và len lỏi vào cả bên trong chiếc ghế)
Người thợ ghế thông qua bức thư kể một câu chuyện thật sinh động!
Cảm giác hình ảnh chân thật tới mức như một cú tát vào mặt!
Tưởng tượng đến tình cảnh tưởng như hoang đường ly kỳ này, lại tràn ngập cảm giác kinh dị khó tả này, Phan Nghị đột nhiên căng thẳng, cả người từ từ nổi da gà, ngay cả cơn buồn ngủ lúc nãy cũng đã trong nháy mắt tan thành mây khói!
Và câu chuyện kinh dị này vẫn đang tiếp tục.
Có lẽ là do sự tò mò đã được thỏa mãn, người thợ ghế dần dần bắt đầu đắm chìm trong thế giới vô cùng thoải mái của hắn.
Nam nam nữ nữ…
Mập mạp gầy gò…
Già trẻ lớn bé…
Da thịt của hắn cách một lớp da tiếp xúc với vô số người, cân nặng của đối phương, đường cong thân thể, thậm chí là bờ mông chỉ cần di chuyển một chút, hắn đều cảm nhận được hết. Lỗ tai của hắn có thể nghe được đủ loại tiếng động và giọng nói, bên trong cảm nhận hỉ nộ ái ố của bọn họ, thân phận của bất kỳ ai ngồi lên hắn ở trong hiện thực, đối với thợ ghế trước kia mà nói chưa từng được cảm nhận qua, bọn họ quá cao không với tới!
Đương nhiên.
Bởi vì một ngày hai mươi bốn giờ đều ở trong không gian chật hẹp, cánh tay và đầu gối bị chèn ép khiến người thợ ghế dần dần cảm thấy tê liệt cả người, thậm chí không thể hoàn toàn đứng thẳng.
Trong đêm tối.
Người thợ ghế lại đi ra ngoài hoạt động, nhưng chỉ có thể giống như một con giòi đang vặn vẹo, trong bóng đêm bò tới lui, đi tới phòng bếp và phòng trang điểm. Cho dù hắn kiên trì phải nói là chịu khổ cực như vậy, hắn vẫn không muốn từ bỏ những xúc cảm tuyệt diệu trong thế giới kia.
1334 chữ
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất