Chương 5: Người ở rể Tô Dịch (2)
Điều này đưa tới rất nhiều tiếng phụ họa. Trong ấn tượng của bọn họ, Văn Linh Tuyết người cũng như tên, dung mạo thanh tú tuyệt luân, tính tình lại giống như núi băng cô độc hiểm trở.
Tuy mọi người đều là bạn cùng trường, nhưng hầu như chưa từng có ai thấy nàng cười đối với ai!
“Ài, ta nếu có vẻ ngoài ưa nhìn đó của nàng ấy, nào đến nỗi mấy năm nay mãi không theo đuổi được Tiêu sư huynh?”
Một thiếu nữ vẻ mặt phức tạp.
Cho dù là nữ hài tử, cũng không thể không thừa nhận, Văn Linh Tuyết vô luận khí chất hay dung mạo, đều làm bọn họ các nữ bạn học này cảm thấy áp lực tuyệt đối.
Ở Tùng Vân học phủ, nếu không cần thiết, không có nữ hài tử nào muốn làm bạn với Văn Linh Tuyết, vậy sẽ càng thêm phụ trợ vẻ đẹp của Văn Linh Tuyết là kinh người cỡ nào.
Ở dưới các loại ánh mắt nhìn chăm chú, Văn Linh Tuyết sửa đổi bước chân không nhanh không chậm của lúc trước, bóng người nhẹ nhàng bước nhỏ chạy tới trước người Tô Dịch!
Con ngươi của các nam sinh kia đều co rụt lại, giống như chợt tỉnh táo.
“Vừa rồi... Vừa rồi Văn Linh Tuyết là cười với kẻ bất lực kia?”
Bọn họ giống như không dám tin, nhìn nhau.
Theo bọn họ biết, tuy Tô Dịch là anh rể của Văn Linh Tuyết, nhưng dù sao cũng là một kẻ ở rể!
Địa vị xấu hổ, không chỉ các nhân vật lớn kia của Văn gia coi thường hắn, ngay cả các tỳ nữ cùng hạ nhân Văn gia cũng dám châm chọc khiêu khích đối với hắn.
Điều này ở toàn bộ thành Quảng Lăng, là ai cũng biết.
Nhưng thái độ Văn Linh Tuyết đối đãi Tô Dịch, lại tỏ ra vô cùng thân thiết, càng đối với Tô Dịch đến biểu lộ ra ngạc nhiên lẫn vui mừng hoàn toàn không bình thường.
Chỉ cần không phải người mù, ai có thể nhìn không ra, giờ phút này Văn Linh Tuyết rất vui vẻ?
Khác thường!
Quá khác thường rồi!
Các nam sinh kia nhất thời đều không dám tin vào mắt mình.
Nhìn nụ cười tươi sáng mỹ lệ kia của thiếu nữ trước người, Tô Dịch cười nói: “Thì ra lúc muội ở học phủ, cũng là bộ dáng như vậy.”
Đây là hắn lần đầu tiên tới đón Văn Linh Tuyết tan học.
Cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một bộ dáng băng lạnh cô độc đó của Văn Linh Tuyết.
Ở trong ấn tượng của Tô Dịch, trong một năm qua ở Văn gia làm con rể, khi đối mặt hắn gã anh rể này, Văn Linh Tuyết luôn tươi tắn hoạt bát, ngây thơ bướng bỉnh, hoàn toàn không dính dáng gì tới hai chữ núi băng.
“Ta ở học phủ nếu không lạnh mặt, không biết có bao nhiêu tên đáng ghét sẽ người trước ngã xuống, người sau tiến lên quấy rầy ta, như vậy quá phiền chán.”
Văn Linh Tuyết mím môi mà cười, thanh âm thanh thúy ngọt ngào, như nước suối róc rách mát lạnh.
Tô Dịch giật mình.
Cũng đúng, lấy ánh mắt kiếp trước của hắn đến xem, Văn Linh Tuyết cũng có thể xưng là tiểu mỹ nhân hàng đầu rồi, lớn hơn một chút nữa, nhất định trổ mã càng thêm mỹ lệ.
Giống tuyệt sắc bực này, bên cạnh nhất định không có khả năng thiếu kẻ ái mộ dây dưa.
Lúc này, Văn Linh Tuyết nhìn nhìn ánh mắt dại ra kinh ngạc kia của bạn học xung quanh, đột nhiên có chút chột dạ, ảo não bĩu môi, nói thầm:
“Xong rồi, chỉ bởi vì quá vui vẻ, bộ dáng lạnh như băng ta một năm qua vất vả giả vờ bị hủy hết rồi...”
Sau đó, thiếu nữ bật cười, hào khí can vân vung tay lên, “Thôi, quản bọn họ nhiều như vậy làm gì, ta vui là được.”
Nàng vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay Tô Dịch, trên khuôn mặt như vẽ tràn đầy nụ cười, vui vẻ nói: “Tỷ phu, chúng ta về nhà đi.”
“Được.”
Tô Dịch cười gật đầu, cùng nhau rời khỏi với thiếu nữ.
Thẳng đến lúc nhìn theo bóng người bọn họ biến mất, phụ cận Tùng Vân kiếm phủ lặng lẽ một lúc.
“Ai có thể nói cho ta biết, Linh Tuyết cô nương sao lại vô cùng thân thiết như thế với một kẻ bất lực?”
Một thiếu niên anh tuấn nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Mọi người nhìn nhau, bọn họ cũng không nghĩ ra.
“Một tên ở rể thành Quảng Lăng ai cũng cười nhạo, một tên phế vật tu vi mất hết, cưới Văn Linh Chiêu đại mỹ nhân như vậy còn chưa đủ, còn muốn vươn độc thủ về phía muội muội của người ta? Đáng giận!”
Rất nhiều thiếu niên oán giận, trong lòng tràn đầy ghen ghét đối với Tô Dịch.
Lúc này, ngay cả các thiếu nữ kia cũng không thể lý giải, cảm giác rất kỳ quái.
Văn Linh Tuyết một người kiêu ngạo lạnh lùng cỡ nào, không chỉ thiên phú tu luyện cực kỳ tuyệt diễm, ngay cả tu vi cũng có thể xưng nhân vật đứng đầu trong đệ tử đời này của Tùng Vân kiếm phủ.
Nàng...
Sao có thể coi trọng Tô Dịch kia?
Cho dù Tô Dịch là anh rể nàng, nhưng trong lời đồn, tỷ tỷ nàng Văn Linh Chiêu ghét cay ghét đắng cùng bài xích nhất chính là người này!
“Tỷ phu, huynh luôn không thích ra ngoài, tại sao hôm nay lại đột nhiên tới đón muội?”
Trên đường quay về Văn gia, Văn Linh Tuyết chớp đôi mắt trong veo như nước, tò mò hỏi.
Thiếu nữ thanh tú trong vắt, bóng người xinh đẹp yểu điệu tràn đầy hơi thở rực rỡ, hoạt bát, thanh xuân.
“Tỷ tỷ muội đã trở lại.”
Tô Dịch thuận miệng nói, trong lòng không hiểu sao nổi lên một tia cảm xúc vi diệu.
Đôi mắt đẹp của Văn Linh Tuyết sáng ngời, ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: “Tỷ tỷ... Tỷ ấy rốt cuộc đồng ý trở lại rồi?”
Một năm trước, Văn Linh Chiêu ở đêm hôm đó thành hôn với Tô Dịch, đột nhiên đi không từ giã, tới Thanh Hà kiếm phủ quận Vân Hà tu hành.
Mọi người đều cho rằng, đây là Văn Linh Chiêu đang biểu đạt bất mãn đối với hôn nhân của mình, ôm nỗi hận trong lòng.
Dù là bản thân Văn Linh Tuyết cũng biết, tỷ tỷ Văn Linh Chiêu cực bài xích cùng ghét cay ghét đắng hôn sự này, trong lòng cũng chưa bao giờ tiếp nhận tỷ phu Tô Dịch.
Nhưng bây giờ, cách một năm, Văn Linh Chiêu đã trở lại!