Phun ra một ngụm máu tươi, Diệp Trần lau bờ môi, cười khổ một tiếng. Lần chiến đấu này có thể nói là gian nan nhất từ trước đến nay. Trong đó nguy hiểm bội phần, chỉ cần không cẩn thận liền biến thành âm hồn ngay lập tức. Theo như lời Mộ Dung Khuynh Thành thì một số ít võ giả Bão Nguyên Cảnh đỉnh phong không có cơ hội đột phá cường giả Tinh Cực Cảnh thì rất đáng sợ. Bởi vì không thể nào tăng tiến tu vi cho nên bọn hắn tìm mọi cách gia tăng sức chiến đấu cùng tâm tính. Thậm chí có người không tiếc tự huỷ hình tượng của mình.
Nuốt một khỏa Liệu Thương Đan cùng với một khỏa Bổ Linh Đan, rồi Diệp Trần đoạt lấy Trữ Vật Linh Giới trên ngón tay của quỷ lão.
- Ly khai trước rồi tính sau! Thương thế có phần nghiêm trọng.
Trong lúc chiến đấu với quỷ lão, Diệp Trần thụ thương ba lần. Một lần chính là lúc Tinh Ngấn Kiếm đâm trúng đối phương thì bị cỗ chân khí hùng hậu của quỷ lão tán xuất mà thụ thương. Một lần trốn dưới lòng đất bị một quyền của quỷ lão sau khi yêu thú hóa lan đến. Lần cuối cũng do chỉnh bản thân Diệp Trần làm hắn bị thương. Tuy rằng có hạ phẩm khinh giáp bảo hộ nhưng mà hộ thể chân khí vừa vỡ, khinh giáp của hắn cũng chỉ có thể phòng ngự được đạo kình ở bên ngoài. Còn những đạo công kích xuyên qua áo giáo hắn không thể nào cản được. Nếu như bản thân Diệp Trần không có tu luyện Kim Cương Ngọc Thể thì thương thế của hắn sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Thu hồi Trữ Vật Linh Giới, Diệp Trần lập tức biến mất trong bóng đêm.
Khu rừng lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có của nó. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng hống thê lương.
Rất nhanh, một đạo bóng ảnh mờ ảo xuất hiện.
Hiện giờ là cuối tháng, ánh trăng tròn đủ để chiếu sáng cả một vùng, mượn ánh trăng mà có thể nhìn thấy được bóng ảnh mờ ảo vừa xuất hiện là một quái điểu. Đôi huyết nhãn tản mát ra khí tức hung ác đỏ rực như bó đuốc, chiếu sáng cả một vùng, phảng phất giống như hai cây đen lồng treo trên ngọn cây.
Trên lưng quái điểu có một nhân ảnh. Hai mắt hắn nhắm tịt, tựa hồ đang cảm thụ điều gì đó. Một lát sau hắn đột nhiên gào thét:
- Lại dám giết nghĩa tử của Quỷ đạo ta. Ai mà lớn mật như thế!
Theo mọt tiếng gào thét của hắn thì cây cối cùng thảm thực vật trong khu rừng đồng loạt héo úa, rồi tự động bốc chốc hóa thành một luồng sóng tro tàn, nhanh chóng lan ra bốn phía xung quanh.
- Thi Quỷ Đạo Nhân! Tại sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này! Chạy nhanh, cần phải thông tri cho những người khác biết.
Phụ cận có một cường giả Tinh Cực Cảnh đang thong thả phi hành cảm ứng thấy khí tức của Thi Quỷ Đạo Nhân thì hoảng hốt. Thân hình nhanh chóng tăng tốc, hóa thành một đạo lưu quang cấp tốc bay tới Kim Đỉnh Thành.
Bá! Bá!
Người này chưa bay được bao xa thì có hai đạo bóng ảnh xuất hiện chắn đường trước mặt hắn.
Hai đạo bóng ảnh này đều mặc trường bào màu trắng, ống tay dài. Khí tức từ hai đạo bóng ảnh tỏa ra vô cùng u ám, không hề giống với nhân loại. Có phần giống với Quỷ Hồn nhiều hơn.
- Cút!
Cường giả Tinh Cực Cảnh muốn chạy trốn khẽ động cánh tay xuất ra một chưởng về phía trước. Không khí vặn vẹo sụp đổ, những sóng xung kích màu vàng cuồng bạo khuếch tán trong không trung tạo thành một vòng hào quang đẹp mắt.
Phốc! Phốc!
Phía sau lưng hắn không biết xuất hiện thêm hai đạo bóng ảnh từ lúc nào. Trên tay một đạo bóng ảnh cầm một con dao sắc bén, gọn gàng và linh hoạt đâm xuyên qua tim của cường giả Tinh Cực Cảnh kia.
Huyết thủy nhuộn đỏ cả một vùng y phục của y. Vị cường giả Tinh Cực Cảnh này không cam lòng rơi xuống mặt đất.
- Mang về, ta muốn đem hắn luyện chế thành võ cương thất cấp.
Thi Quỷ Đạo Nhân đứng trên lưng quái điểu bay xẹt tới. Ngữ khí bình tĩnh quỷ dị hoàn toàn khác với lúc này khi hắn nổi giận. Điều này khiến cho người ta cảm nhận được một loại hỉ nộ vô thường đến sợ hãi.
- Vâng!
Một đạo bóng trắng vung tay lên, vô số xiềng xích xuất hiện trói buộc lấy thi thể của vị cường giả Tinh Cực Cảnh xấu số kia lôi đi.
- Hai người các ngươi đem hắn về trước, hai người khác cùng ta đi đến một hội nghị.
Thi Quỷ Đạo Nhân đột nhiên nhớ đến mục đích chuyến đi lần này của mình, ngay lập tức hắn phát ra thanh âm khô héo khàn khàn.
Ban đêm tối đen như mực!
Năm người phân thành hai hướng biến mất trên bầu trời.
Không có trở về Kim Đỉnh Thành, Diệp Trần tùy tiện tìm vào một trấn nhỏ mà dưỡng thương.
- Thiếu hiệp, nước nóng của ngài đã được chuẩn bị xong.
Tiểu nhị cung kính noi:
- Tốt! Ngươi ra ngoài trước. Không có sự phân phó của ta thì không được quấy rầy.
- Vâng!
Rời khỏi phòng trọ, tiểu nhị tiện tay đóng cửa phòng lại.
Tắm rửa, giặt giũ một phen, Diệp Trần tẩy rửa toàn bộ hết tro bụi cùng máu tươi bám trên người. Lúc bày hắn đã thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, rồi đi vào trong phòng ngủ.
- Nhìn xem thu hoạch lần này như thế nào đây?
Thương thế trên người Diệp Trần không phải trong một khoảng thời gian ngắn có thể khỏi ngay được. Huống chi lúc này Diệp Trần đối với Trữ Vật Linh Giới của quỷ lão vô cùng hứng thú. Nói không chừng hắn có thể tìm thấy được thứ gì đó hữu dụng cho bản thân. Ví dụ như Liệu Thương đan chẳng hạn.
Mở Trữ Vật Linh Giới của ba gã hắc y nhân!
Tám vạn năm nghìn khối hạ phẩm linh thạch!
Bảy vạn hai ngàn khối hạ phẩm linh thạch!
Bảy vạn tám ngàn khối hạ phẩm linh thạch!
Đối với võ giả Bão Nguyên Cảnh ra nói thì gia sản của ba người này cũng không tồi. Hơn nữa nếu không có điều gì bất ngờ thì đây không hẳn là toàn bộ gia sản của bọn họ. Chỉ có những người thích độc lai độc vãng như Diệp Trần mới có sở tích mang theo toàn bộ của cải của mình bên trong Trữ Vật Linh Giới.
Sau khi thu hồi hạ phẩm linh thạch cùng một số thứ đồ vật khác vào trong Trữ Vật Linh Giới, lúc này Diệp Trần mới mở Trữ Vật Linh Giới của quỷ lão ra.
Gia sản của quỷ lão hiển nhiên là lớn hơn ba người kia. Hạ phẩm linh thạch cũng có hơn mười lăm vạn khối. Hoàng kim mấy trăm vạn lượng. Bí tịch ba quyển. Trong đó có hai quyển bí tịch cấp thấp, còn một quyển chính là Hóa Thú bí kỹ. Bên cạnh đó còn hai bình nhỏ trong suốt, trên đó có dán tờ giấy phân biệt viết. " Máu huyết bổn mạng của Lang yêu lục cấp". " Máu huyết bổn mạng của Ma Viên lục cấp".
- Hóa Thú bí kỹ cần phải dung hợp với máu huyết bổn mạng của yêu thú. Một giọt có thể sở dụng một lần. Sau khi hóa thú thì chân khí lập tức bị tống xuất ra ngoài cơ thể.
Liếc mắt đọc qua Hóa Thú bí kỹ, Diệp Trần nhận thấy môn bí kỹ này có tác dụng phụ quá lớn. Chỉ vì muốn cường đại trong lúc nhất thời mà ngày sau cần phải vất vả tu luyện mới có thể khôi phục lại. Quả thực dùng hôm nay, đánh bạc ngày mai.
Cuối cùng là Trữ Vật Linh Giới của tên thanh niên kiêu ngạo.
Không khiến cho Diệp Trần thất vọng, gia sản của tên thanh niên kia tuyệt đối được coi là phong phú. Hạ phẩm linh thạch ba mươi lăm vạn khối, hoàng kim mười triệu lượng. Chỉ nguyên hai thứ này đủ để bỏ xa võ giả Bão Nguyên Cảnh bình thường. Trừ những thứ đó ra thì còn có không ít đồ vật có giá trị. Trong đó còn có một lọ Liệu Thương Đan thượng phẩm.
- Giá trị của lọ Liệu Thương Đan này cũng phải đến mấy trăm vạn lượng hoàng kim. Mấu chốt là có tiền cũng không chỗ nào bán. Có lẽ có thể rút ngắn được thời gian chữa thương rồi.
Đóng nút lọ lại, Diệp Trần lấy ra một khỏa đan dược để trong lòng bàn tay. Đan dược hiện lên màu xanh, mặt ngoài có những đường vân sáng óng ánh long lanh. Mùi thơm từ khỏa đan dược bốc ra khiến cho người ta cảm thấy sảng khoái tinh thần. Không biết có phải do ảo giác hay không thì Diệp Trần cảm giác chỉ hít một ít mùi hương này thôi cũng khiến cho thương thế của hắn có chuyển biến.
- Không đúng, bình Liệu Thương Đan này dùng hoàng kim tuyệt đối không thể nào mua được.
Diệp Trần không biết bình Liệu Thương Đan này tên gọi là gì, nhưng theo hương thơm của nó thì có thể phân biệt được bình Liệu Thương Đan này không hề đơn giản. Nếu như có thể mang nó đi đến đấu giá hội thì cũng phải thuộc diện đan dược trân quý.
Diệp Trần thu thập tài phú xong liền nuốt một khỏa Liệu Thương Đan rồi tiến vào trạng thái chữa thương.
Ba ngày trôi qua, Diệp Trần mới mở mắt. Tinh thần của hắn phấn chấn hơn rất nhiều.
- Điều ta suy đoán quả không sai, một khỏa Liệu Thương Đan đã khiến cho thương thế của ta khỏi hẳn. Nguyên khí bị tổn thất cũng đã khôi phục trở lại.
Đứng dậy khỏi giường, Diệp Trần liền đánh ra một bộ quyền pháp, quyền phong chấn động, gân cốt nổi lên.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Trần rời khỏi tiểu trấn. Lộ trình tiếp theo của hắn chính là Vũ Thành.
Lúc trước Nguyên Tông Bác cùng Kim tiên sinh liên thủ đối phó với hắn. Bởi vì thực lực không đủ mà không thể không chạy trốn. Hiện tại thực lực của bản thân hắn đã tăng lên rất nhiều. Tu vi cũng đã tăng lên đến Bão Nguyên Cảnh trung kỳ đỉnh phong. Cô Phong Tuyệt Sát cũng đã dung hợp đến thức thứ mười một, uy lực vô cùng to lớn. Lúc này là thời điểm thích hợp để báo thú.
- Hi vọng hai người các ngươi vẫn còn ở Vũ Thành.
Giữa không trung, Diệp Trần cười lạnh một tiếng, tốc độ phi hành của hắn tăng lên cực hạn, nhanh chóng bay tới Vũ Thành.
Vũ Thành tọa lạc ở bên trong Huyền Trọng Sơn Mạch. Bốn phía đều là thâm uyên. Trong phạm vi thâm uyên, trọng lực vô cùng lớn. Võ giả Bão Nguyên Cảnh đều không dám phi hành trong đó. Nhưng cứ đến mỗi thời khắc nhất định đều có một lượng lớn võ giả tiến vào Vũ Thành, bọn họ đều muốn mua một ít vật phẩm quý hiếm mà bình thường không cách nào có được. Đương nhiên cũng có đại lượng võ giả từ trong Vũ Thành đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện. Thuận tiện tìm kiếm cơ duyên.
Diệp Trần giống như một tia chớp, nhanh chóng phi hành. Có một điều quái lạ chính là chấn động chân khí trên người hắn không phải là Bão Nguyên Cảnh trung kỳ đỉnh phong mà là Bão Nguyên Cảnh sơ kỳ đỉnh phong. Tu vị bị hạ thấp xuống một bậc.
Đi trên đường cái của Vũ Thành, Diệp Trần thầm nghĩ:
- Nếu như ta bộ lộ ra thực lực chân chính của mình thì khẳng định Nguyên Tông Bác cùng Kim tiên sinh sẽ kiêng kỵ mà đề phòng cẩn thận hơn. Đồng thời bọn hắn cũng không có dễ dàng mà ra tay. Hiện tại lợi dụng Liễm Tức Thuật che giấu một giai tu vi. Bọn hắn chắc chắn không có để ý.
Vũ Thành quá lớn, Diệp Trần cũng không biết được hai người bọn họ ở chỗ nào, bất quá hắn cũng đã có chủ ý của riêng mình.
Quầy hàng bên ngoài phòng tu luyện.
- Cho ta một phòng tu luyện trung cấp. Ba ngày là tốt rồi.
Diệp Trần giao ra ba ngàn khối hạ phẩm linh thạch cho đối phương.
Mỹ mạo phu nhân cũng không còn nhớ Diệp Trần, nàng cười nói:
- Hảo! Đây là ngọc bài của ngươi, trong vòng ba ngày tùy thời có thể tiến vào phòng tu luyện.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.comCầm lấy ngọc bài, Diệp Trần quay người đi ra.
Diệp Trần đi rồi, tại một quầy hàng ở phụ cần có một gã bồi bàn nhìn theo bóng lưng của hắn, ánh mắt hiện lên sự vui mừng điên cuồng.
Bên trong một tửu lâu.
- Đại nhân, người mà đại nhân muốn tiểu nhân giám thị đã trở lại. Hắn dự định ở trong phòng tu luyện ba ngày. Hiện tại hắn đang ở trong đại điện giao dịch.
Một tên bồi bàn y phục bình thường cười nói.
Nguyên Tông Bác sắc mặt vốn bình thản, nghe thấy đối phương bẩm báo thì thần sắc sững sờ, trong lòng đại hỉ:
- Ha ha, xem ra hắn còn không có biết ở phòng tu luyện còn có tai mắt của ta bản thân cho rằng mình vốn cao minh. Ngươi làm rất tốt, đây là thù lao của ngươi!
Nguyên Tông Bác tiện tay ném cho tên bồi bàn mọt túi hạ phẩm linh thạch.
Tên bồi bàn mở ra nhìn một lượt, trong túi dó một trăm khối hạ phẩm linh thạch. Chừng này linh thạch đủ để cho hắn tu luyện một năm, bản thân vô cùng vui vẻ, tên bồi bàn nói:
- Đại nhân về sau có nhiệm vụ gì, ta sẽ cống hiến hết sức.
- Yên tâm, khi nào cần ta sẽ tìm tới ngươi!
Đợi tên bồi bàn rời đi, Nguyên Tông Bác đi đi lại lại trong phòng, âm thanh hung ác nói:
- Lần này tuyệt đối không thể để cho hắn chạy thoát. Cần phải tìm mấy người khác giúp đỡ. Kim tiên sinh là một trong số đó, còn cần phải thêm ai nữa?
- Đúng, ba huynh đệ Lang Đầu Sơn. Ba người này tâm ngoan thủ lạt, giết người cướp của không ít. Hơn nữa đều là những võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ lâu năm. Có thêm sự hỗ trợ của ba người bọn họ thì tên tiểu tử đó khó lòng mà trốn được.
Nguyên Tông Bác đối với lần hành động này vô cùng chắc chắn. Không đề cập tới những người khác, riêng hắn bốn tháng nay không những thương thế hồi phục mà còn đem một môn võ học tu luyện đến cảnh giới cao nhất. Mà bản thân hắn còn ẩn giấu tuyệt học Huyết Ma Giải Thể đại pháp. Thực lực hiện tại so với bốn tháng trước cường đại hơn rất nhiều. Nếu không phải hắn lo lắng Diệp Trần quỷ kế đa đoan thì riêng hắn thôi cũng có thể khiến đối phương trọng thương, thậm chí là đánh chết. Bất quá có sự giáo huấn lần trước, bản thân hắn cũng không muốn mạo hiểu. Lần đó nếu không phải có Kim tiên sinh giúp đỡ thì bản thân hắn có thể sống sót hay không còn chưa thể nói trước được.
Diệp Trần đi vào trong đại điện giao dịch thuần túy không phải là để tránh tai mắt của người khác mà bản thân hắn cũng muốn tìm một môn bí tịch quyền pháp.
Cùng với quỷ lão khổ chiến một trận, Tinh Ngấn Kiếm bị đối phương nắm giữ, tay không tấc sắt, bản thân hắn ngay đến một phương án tấn công cũng rất khó thực hiện được. Nếu không phải cuối cùng hắn nhanh trí dùng chân thay kiếm thi triển Phong Quyển Tàn Vân thì hắn đã sớm trở thành vong hồn rồi. Nếu như hắn có thể tu luyện được môn quyền pháp lợi hại thì cho dù không thể đánh chết được quỷ lão nhưng chí ít cũng có thể khiến cho hắn bị thương, hoặc là thoát khỏi sự trói buộc.