- Lão phu đã một bó niên kỷ rồi, làm gì còn sợ chết, chỉ là không muốn chết một cách vô ích mà thôi!
Lão giả tang thương cũng không chấp nhặt lời nói của Đạt Nhĩ Ba.
Lâm Vũ Hiên lên tiếng:
- Huyền Âm Tháp ẩn chứa trọng bảo, đây là điều chắc chắn, ta nhất định sẽ đi vào xem, nếu không sẽ hối hận cả đời.
Lâm Vũ Hiên là người có cơ duyên khá lớn, hắn có được thực lực như ngày hôm nay cũng bởi vì đã gặp không ít cơ duyên đạt được không ít bảo vật
cho nên Huyền Âm Tháp này trong mắt hắn chính là một cái bảo địa, về
phần nguy hiểm là chuyện rất bình thường, nếu không có nguy hiểm thì làm gì có giá trị đi thám hiểm!
Là đội trưởng của đội ngũ này nên Kim Vạn Song lên tiếng:
- Các vị, Huyền Âm Tháo trên cơ bản chính là nơi có giá trị nhất của cả cái di tích này, mà chúng ta tới đây cũng là vì bảo vật, ta cũng đồng ý đi vào, nếu có ai không đồng ý thì có thể ở ngoài tháp chờ, hoặc cũng
có thể tự mình đi những chỗ khác thăm dò.
Kim Vạn Song đã tỏ thái
độ, mọi người cũng biết là không phải không thể tiến vào vào, nhưng lưu ở bên ngoài nếu như đụng phải những đám người khác thì làm sao? Về phần
đi thăm dò những chỗ khác một mình thì càng nguy hiểm hơn, dù sao ai