Lăng Vân nhìn thoáng qua cơ thể gần như chỉ còn lại một nửa của A Cửu, thoáng nhíu mày liền quay người đi.
Mới vừa rồi tiếp một kiếm của Hồng Diệp lại khiến Kiếm hồn của hắn chấn động lần nữa. Trước mắt tử vong thi đấu tràng cảnh chuẩn bị mở, ở đây toàn là các cao thủ tham dự trong trận chung kết, nếu không kịp hồi phục thương thế, một ngàn người tranh một trăm danh ngạch, tất nhiên sẽ vô cùng bất lợi.
Tử vong thi đấu cùng tử vong quy tắc tuyệt đối áp đảo lời thề của hắn.
Hắn thậm chí còn hoài nghi, thần linh tự mình đứng ra, hơn nữa còn đưa ra thời gian một trăm năm để quyết đấu cùng Vân Lai đế quốc, chính là cấp cho mình một khảo nghiệm– đem mình ra đứng mũi chịu sào, tham gia tử vong thi đấu tràng cảnh, tử vong khảo nghiệm. Nếu chết thì là do tài hèn sức mọn, không thể trách ai được. Chỉ có tự bản thân vượt qua được, sống sót được thì mới có tư cách được thần linh bảo hộ, có tư cách để tử chiến cùng Vân Lai đế quốc. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.com
Trận chung kết ắt hẳn sẽ vô cùng khốc liệt.
Trên kiếm khí màu ám thanh mang theo lực trùng kích thật sự quá lớn, khiến một kiếm tất sát của Lăng Vân vì vậy mà xuất hiện sai lệch, chỉ làm một bên bả vai của A Cửu nát thành huyết nhục. Đối với Kiếm sư bình thường, đó tuyệt đối là vết thương chí mạng, nhưng A Cửu…
Giờ phút này, A Cửu gần như không hề biết tới vết thương khủng khiếp đó, ánh mắt hắn mê man nhìn máu tươi nhuộm đỏ mặt băng, còn có kiếm bị chấn nát thành những vụn.
Kiếm nát! Đây là thua sao?
Hồng Diệp tiến tới bên cạnh bắt đầu rịt thuốc băng bó vết thương cho A Cửu.
Thấy Lăng Vân chuẩn bị đi, Hồng Diệp vội vàng lên tiếng:
- Lăng Vân các hạ đã đánh bại người đứng thứ ba Địa bảng A Cửu, đã đủ tư cách liệt danh vị trí thứ ba Địa bảng.
Lăng Vân nhún người, nhanh chóng tiến sâu vào rừng rậm.
Hồng Diệp vội cao giọng hô:
- Lăng vân các hạ xin chờ chút. Thực lực của ngươi đủ tư cách tham gia vào liên minh của chúng ta. Ta, Hồng Diệp, lấy thân phận của người phụ trách đối ngoại của liên minh, thỉnh các hạ tham gia vào liên minh. Chỉ cần các hạ đồng ý, vấn đề với Vân Lai đế quốc, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi.
Vân Lai đế quốc?
Nếu chính mình đã phát ra lời thề thì phải tự mình giải quyết. Lăng Vân trước giờ cũng không nghĩ sẽ mượn tay người khác để xử lý việc này!
Tịch Lưu Quang nói không sai. Nếu thực hiện được lời thề, tiêu diệt toàn bộ người thừa kế trực hệ của hoàng thất, toàn bộ sức mạnh của đế quốc sẽ biến mất. Không có vũ lực? Chỉ sợ Vân Lai đế quốc sẽ rất nhanh tiến tới nội loạn. Nếu không loạn? Lăng Vân cũng sẽ khiến nó loạn!
Nghĩ vậy, Lăng Vân rất nhanh lấy hành động để trả lời Hồng Diệp.
Nhìn Lăng Vân biến mất trong rừng cây im ắng, không đáp lại, Hồng Diệp cũng không thất vọng ão não mà khẽ thở dài đầy tiếc hận:
- Nếu như ngươi đã lựa chọn cự tuyệt, vậy không thể trách liên minh chọn ngươi làm vật thí nghiệm. Hy vọng kết quả sẽ không làm chúng ta thất vọng.
…
Hai người giao thủ thực sự quá nhanh.
Khi những cường giả Kiếm sư khác lần theo những dấu vết chiến đấu tới được mặt hồ băng giá kia, cuộc chiến đã kết thúc từ lâu.
Nhìn vết máu còn sót lại cùng đoạn kiếm gãy của A cửu, mọi ngươi khẽ hít một hơi lạnh:
- Chẳng lẽ Huyết Kiếm A Cửu đã thất bại?
Một vị cường giả tự cho là có chút nhãn lực nhìn lướt qua mặt hồ băng giá, ngữ khí quả quyết khẳng định:
- Nhìn quang cảnh này, hẳn là Sương Vô đã tới. Chỉ có Nghịch Thần Giả Sương Vô mới có đủ thực lực đánh bại Huyết Kiếm A Cửu. Mà mặt hồ đóng băng này cũng phù hợp với kiếm kỹ của nàng ta.
Mọi người nghe vậy khẽ gật gù.
Chỉ có một số người vẫn còn nghi vấn:
- Sương Vô cùng A Cửu đối chiến, ưu thế lớn nhất chính là băng sương đông cố (đóng băng). Nhưng theo dấu vết trên đường đi lưu thì lại chính là kiếm khí. Sương Vô từ khi nào lại có thể luyện ra kiếm khí sắc bén có thể so bì với A Cửu?
Mang theo đủ loại tâm trạng, đông đảo cao thủ ở mặt hồ đóng băng này khẽ cảm thán rồi nhanh chóng tản đi.
Khi màn đêm buông xuống, hồ nước lại trở về với dáng vẻ yên tĩnh vốn có.
Chỉ có những loài cá sinh tồn trong hồ đã không còn khả năng bơi lội sau cuộc chiến hồi chiều nữa. Sinh mạng chúng đã kết thúc cùng hàn khí đông cố.
Không có thực lực thì cũng không thể tự nắm được vận mệnh của chính mình.
Vật không thể tranh đua với trời!
Đạo lí này vốn là quy luật bất biến vĩnh cửu của thiên nhiên.
…
Lăng Vân xuyên qua như con thoi trong rừng rậm, ở trong phiến rừng rậm nguy cơ tứ phía này hắn phải tìm tìm cho mình một địa điểm an toàn để dưỡng thương.
Đột nhiên, Lăng Vân chợt hơi chậm lại, cả người như tia chớp nhảy lên thân cây bên cạnh.
Vút!
Một đạo kiếm khí xé nát không gian bổ xuống ngay tại nơi Lăng Vân vừa dừng lại, lưu lại một cái hố sâu. Kiếm khí tán ra bốn phía trong sâm lâm khiến Lăng Vân sắc mặt đại biến, vội nhảy lên trên.
Vút!
Cái cây hắn vừa đặt chân liền trở thành bụi phấn, bốn bóng người từ trong bóng đêm thăm thẳm hiện ra, đột nhiên một thanh tế kiếm (kiếm nhỏ) từ trong đám cây cối rậm rạp lao tới như một răng nanh khát máu.
Tế kiếm! Đoản kiếm!
Chính là loại kiếm mà sát thủ trên đại lục ưa dùng nhất.
Lăng Vân hít mạnh một hơi, nhìn nhanh bốn phía đã bị phong tỏa, vốn đang trên không trung, thân người vọt lên thêm ba mươi thước nữa, khó khăn lắm mới tránh được cú hợp kích hoàn mỹ của bốn người.
Khi hắn còn chưa kịp thở thì từ hư không đột nhiên truyền đến một áp lực cực đại, giống như có lực đạo vạn cân mang theo khí thế không thể chống cự áp lên trên người hắn, khiến hắn nhanh chóng rơi xuống dưới.
Thương Mãng Sơn cấm không chi lực!!
Ở trong ngọn núi này, bất cứ ai cũng không thể phi hành, càng lên cao thì áp lực càng lớn, lên trên một trăm thước thì cho dù là Kiếm Thánh đi chăng nữa cũng sẽ bị ép xuống.
Lăng Vân biến sắc, nhìn bốn người lần nữa, khẽ thay đổi vị trí, Kiếm nguyên trong cơ thể bùng phát, bốn đạo kiếm khí đồng thời bắn ra, trong tiếng nổ vang, cả bốn tên sát thủ đều bị đẩy lui, gây cho bọn chúng chút trở ngại.
Trong khoảng thời gian ngắn có thể phát lực nhiều lần, nếu như không phải Kiếm hồn có khả năng khống chế tuyệt đối thì tuyệt không thể làm được. Nhưng khi Lăng Vân vừa rơi xuống thì một đạo kiếm khí tất sát đã lao tới, chưa tiếp xúc mà khí thế sắc bén bao hàm trong đó đã khiến mặt Lăng Vân đau rát! Tốc độ quá nhanh, Lăng Vân chỉ kịp đưa Ám Lam chi kiếm ra phía trước.
Oanh!
Kiếm khí nổ tung, uy lực khiến hắn bay thẳng ra đằng sau, chấn động kịch liệt truyền trực tiếp vào cơ thể, Kiếm hồn vốn đã vượt quá mức chịu đựng sau khi đối chiến cùng Huyết Kiếm bây giờ lại xuất hiện mấy mấy vết nứt rất nhỏ.
Trong khoảnh khắc hắn bắn ngược lại, một bóng đen vô thanh vô tức tới ngay sau lưng Lăng Vân, trong lúc hắn còn chưa kịp phản ứng đem tế kiếm đâm vào cơ thể hắn.
Tuy nhiên nụ cười thắng lợi còn chưa kịp hiện lên trên khuôn mặt tên sát thủ, thì tế kiếm như đâm vào một miếng cương thiết, không tiến tới được chút nào. Một tay Lăng Vân ở trước mắt hắn trong nháy mắt phóng đại lên, một quyền trực tiếp đập vỡ đầu hắn.
- Rầm!
Hai người đồng thời bắn vào trong rừng cây.
Ba tên sát thủ áo đen và một tên sát thủ áo xanh đồng thời đuổi tới nhưng ngoài xác tên áo đen vừa rồi đầu bị bổ nát ra thì không thấy bóng dáng Lăng Vân đâu.
Trên trán tên sát thủ áo xanh xuất hiện mồ hôi lạnh, cất tiếng chửi rủa:
- Mẹ kiếp! Vân Lai đế quốc lại cung cấp tin tình báo giả! Ngũ giai Thánh kỹ? Ngũ giai Thánh kỹ mà có thể trải qua một trận sinh tử với Huyết Kiếm, sau đó đối mặt với năm người lục giai chúng ta mà lại có thể ung dung giết một người rồi bỏ đi? Mà lại còn trong khi bị tập kích nữa chứ! Tăng giá, nhất định phải tăng giá! Bằng không, không cần là thần linh xuất thủ, đội của lão tử cũng sẽ diệt vong!
Sát thủ trước giờ đều là 1 đám người không cần mạng.
Nhất là những sát thủ được các tổ chức sát thủ đào tạo thì mục đích sống duy nhất chính là giết người! Đừng nói là thần linh bảo vệ Lăng Vân, cho dù mục tiêu là thần linh, bọn họ cũng dám phát động công kích!!
Lăng Vân sau một hồi tìm kiếm, bằng vào trí nhớ rất nhanh đã tìm được một sơn động có chút vết tích con người.
Sơn động này là nơi bế quan tạm thời của một vị lục giai Kiếm sư, nhưng lại gặp phải Lăng Vân đang nóng lòng tìm nơi cư ngụ…
Giờ khắc này trong lòng Lăng Vân mơ hồ có một ý tưởng…
Đợi sau khi đạt tới lục giai tới Vân Lam đế quốc lịch lãm một phen cũng là một chủ ý không tệ!
Thương Mãng sơn có ma thú cũng là lịch lãm, đến Vân Lai đế quốc cũng có thể đạt tới mục đích lịch lãm.
Hơn nữa ở Thương Mãng Sơn hắn phải đi tìm ma thú, mặc dù tìm được ma thú rồi cũng chưa chắc thích hợp để thí luyện. Nhưng ở Vân Lai đế quốc thì khác, chỉ cần hắn tùy tiện lộ diện thì tự nhiên sẽ có cường giả tìm tới, tiết kiệm được không ít thời gian.
Vào trong sơn động Lăng Vân lập tức khởi động những ngụy trang bên ngoài của vị lục giai Kiếm sư.
Khoanh chân ngồi xếp bằng, Lăng Vân liền kiểm tra thương thế của mình.
Những thứ khác chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là Kiếm hồn.
Trước sau hai lần bị chấn động, vết thương còn chưa kịp khép miệng lại nứt thêm ra, hơn nữa lúc trước tiếp một kiếm của sát thủ, hắn lại mang Kiếm hồn ra đỡ, thương tổn lại càng nghiêm trọng hơn.
Mặc dù cái khe nứt trên Kiếm hồn còn chưa nghiêm trọng như khi bị Thánh Kiếm sư ép nứt nhưng vết nứt đó muốn khép lại cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Cảm thụ được vết nứt rất nhỏ trên Kiếm hồn, Lăng Vân trầm ngâm không nói gì.
Hy vọng cuối cùng sẽ không phải bức dùng tới phương pháp kia!
Nhìn thoáng qua Ám Lam chi kiếm bên cạnh, Lăng Vân nhắm mắt lại.
Sau khi từ thần điện rời đi, hắn tập trung tu luyện ngưng kết Kiếm hồn và nhân hồn, ít dành thời gian cho Kiếm nguyên, nhưng kể cả khi tu luyện Kiếm nguyên cũng không còn thấy cô gái trong lam quang kia đi ra nữa.
Thực ra, Lăng Vân cũng mơ hồ đoán được nguyên nhân nàng không xuất hiện, e rằng chính là liên quan tới cỗ năng lượng nhu hòa xuất hiện trong thần điện của Vân Lai đế quốc.
Hồi tưởng lúc trước nàng bị mình gây thương tích cũng là không xuất hiện mấy tháng trời, hắn khẽ nhíu mày.
Hiện tại hắn đang rất cần thiên địa linh khí để tăng tu vi. Tại Thương Mãng Sơn có nồng độ linh khí gấp sáu lần ngoại giới, cùng với hiệu quả hấp thu gấp mười lần của thiên nhiên tụ linh trận của lam quang thiếu nữ kia… lục giai chỉ sợ chẳng qua cũng chỉ là việc của một hai.