Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 135: Tà trận

Chúc mừng sinh nhật A Hận, A Nèo!

Cường giả không có tín ngưỡng.

Linh khí nồng đậm gấp sáu lần ngoại giới khiến thương thế Lăng Vân nhanh chóng hồi phục, đồng thời Kiếm nguyên cũng theo đó mà gia tăng. Mấy tháng tu luyện chẳng những khiến sự ngưng kết của Kiếm hồn tăng lên, mà cường độ của Kiếm nguyên cũng đạt tới ngũ giai đỉnh phong!

Năng lượng áp súc của lục giai bình cảnh từ lúc trước Kiếm hồn đã sớm có thể làm được. Vì vậy hắn phải làm bây giờ cũng chỉ có không ngừng tích lũy, tích lũy đến khi lực lượng đạt tới lục giai!

Ngay khi Lăng Vân muốn tiếp tục bảo trì tuy luyện thì một trận không gian ba động đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn.

Truyền tống trận!

Tốc độ khởi động truyền tống trận này so với tốc độ khởi động truyền tống trận của Vân Lai đế quốc nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.

Tia sáng vừa lóe Lăng Vân đã biến mất ở trong sơn động.

Sau khi mất trọng lượng không được mười giây hắn lại xuất hiện ở một phiến không gian vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

Tử vong thi đấu cảnh tượng!

Bất tri bất giác thời gian một năm đã qua, quyết tái (trận chung kết) Đại Kiếm Sư đã bắt đầu.

Tử vong thi đấu!

Ngay khi hắn vừa tiến vào tử vong thi đấu tràng cảnh, liên tục mấy đạo dò xét ba động đảo qua trên người hắn.

Công huân đổi lấy lực lượng dò xét…

Vút!

Một đạo định vị thần quang đột nhiên bốc lên từ trên người hắn xông thẳng lên trời, phương viên trăm dặm đều có thể thấy được rõ ràng!

Lăng Vân trầm mặc, tùy ý để những năng lượng này tỏa định (định vị) mình, thậm chí cũng không có ý định khu trừ.

Thần chi điển tịch bị mất hắn cũng không nghĩ tới đi lĩnh lại, muốn thông qua thần lực khu trừ cũng không có khả năng… Hắn bây giờ gần như chỉ có làm một việc duy nhất chính là đợi những cường giả này đuổi giết tới.

Vân Lai đế quốc thực hiện biện pháp phòng ngự rất tốt, cũng không có nhiều người chân chính biết Lăng Vân có thần khí… Mặc dù không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối không phải không có, thần linh cũng đã xuất hiện các thế lực làm sao lại không đi tìm hiểu nguyên nhân chứ, trên thế giới này không có tường nào ngăn nổi gió. Bất luận là Kiếm Sư công hội, hay tình báo của Vinh Diệu đế quốc, Thần Thánh đế quốc và hai bát cấp văn minh khác toàn bộ đều ở trên Vân Lai đế quốc, Hơn nữa cái thế giới này còn tồn tại một vật phẩm như Câu hồn châu.

Vì vậy, tin tức thần khí còn muốn giấu diếm đã là hy vọng xa vời. Hơn nữa, tất cả các thế lực biết chân tướng không một ngoại lệ đều là những thế lực không thua kém chút nào so với Vân Lai đế quốc, có đại lượng cao thủ.

Nhân loại vốn tham lam, vào giờ khắc này đã hoàn toàn bộc lộ ra, vì thần khí thủ đoạn nào bọn họ cũng đều có thể sử dụng tới.

Lăng Vân ngẩng đầu nhìn phương xa không tiếng động.

Những dò xét ba động truyền tới địa phương này.

Kiếm, vốn là hung khí giết người.

Lăng Vân không thích giết, cũng không sợ giết. Nhưng đuổi giết vô cùng vô tận (không ngừng) đang làm lỡ thời gian của hắn, đồng thời cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ tu luyện của hắn.

Bị truy sát?

Rốt cuộc là do tu vi của hắn quá yếu.

Ngũ giai!

Bất luận kẻ nào sau khi biết trong tay một ngũ giai Đại Kiếm Sư có Thần khí sợ rằng cũng không cách nào bảo trì bình tĩnh. Cho dù biết rõ vị ngũ giai cường giả này nhất định không tầm thường sẽ vẫn có vô số người đi tới thử vận khí.

Thần khí, bát cấp văn minh sở dĩ mạnh hơn so với thất cấp văn minh ngoại trừ cao thủ nguyên nhân chủ yếu vẫn là bởi vì có Thần khí. Bởi vậy có thể thấy được tầm quan trọng của Thần khí.

- Nếu ta có thực lực Thánh Kiếm Sư cửu giai… cho dù trong tay cầm Thần khí, hơn nữa cho người toàn thiên hạ biết cũng không ai dám có chủ ý đánh ta.

Nhìn thoáng qua Ám Lam chi kiếm trong tay, trong lòng Lăng Vân tự nói.

Thực Lực!

Thực lực mới là căn bản để sinh tồn ở cái thế giới này.

Không có đủ thực lực mà trên người lại mang Thần khí như vậy kết cục chỉ có một…

Lăng Vân sẽ khuất phục cái kết cục này? nguồn TruyenFull.com

Đó là một chuyện không có ý nghĩa.

Dò xét ba động vừa biến mất, cả người Lăng Vân liền bay lên trời, dưới chân nhanh chóng hình thành một đạo kiếm quang gào thét rẽ phá tầng mây trên bầu trời, giống như một đạo lưu tinh (sao băng) đang rẽ phá trên bầu trời.

Dự trận chung kết của tử vong tràng cảnh đã chỉ còn lại một nghìn một trăm người. Hơn một ngàn người này và mười vạn Đại Kiếm Sư trước kia căn bản là hai cái khái niệm hoàn toàn khác nhau, sau khi phân bố trong một khu vực rộng lớn như thế, trong thời ngắn muốn đụng độ tuyệt đối là vô cùng khó khăn. Cho dù là Đại Kiếm Sư tự do cũng là sau một ngày bay đi Lăng Vân mới gặp một người!

Vị lục giai cường giả kia nhìn thấy Lăng Vân chỉ có tu vi ngũ giai không khỏi cười hắc hắc trực tiếp giết tới, kết quả không có chút lo lắng bị Lăng Vân chém giết, hơn nữa đánh nát không gian giới chỉ của hắn khiến vật phẩm bên trong rơi hết ra.

Lăng Vân đảo mắt nhìn qua một lượt lấy ba thanh bảo kiếm cấp truyền kỳ trong đó.

Sau khi giết chết vị lục giai Đại Kiếm Sư này không lâu vài dò xét ba động lại đảo qua bên cạnh hắn!

Một ngày thời gian bọn họ lại phải một lần nữa xác định lại vị trí của hắn, đảm bảo một loại khống chế tuyệt đối.

Khống chế tuyệt đối hành tung của Lăng Vân!

Lăng Vân nhíu mày, tiếp tục phá không rời đi.

Liên tục mấy ngày sau đó những dò xét ba động gần như đều quét qua quét lại trên người Lăng Vân, dò xét tràn ngập ý tứ khiêu khích không chút kiêng kỵ, đồng thời cũng biểu thị các thế lực cường giả lớn đang tới gần.

Sau một tháng.

Trên một thung lũng Lăng Vân đang ngắm nhìn phương xa.

Đến giờ phút này hắn thậm chí đã mơ hồ cảm giác được một trong những đạo dò xét ba động đó xuất phát từ phương hướng kia truyền lại.

Hẳn là đã rất gần.

Bị giám thị không chút kiêng kỵ suốt một tháng qua Lăng Vân chẳng những không buồn bực như trong tưởng tượng mà ngược lại càng tỏ ra trầm mặc.

Ánh mắt của hắn lướt qua hồ nhỏ đường kính không quá năm thước ở trung ương của thung lũng, chợt bay tới trung tâm hồ.

Khi hắn đến gần hồ thì Kiếm nguyên không có thuộc tính trong cơ thể hắn dần dần bắt đầu chuyển động, chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn chuyển thành một cỗ năng lượng băng hàn. Nhẹ duỗi một ngón tay năng lượng băng hàn đó bắn vào trong hồ, hàn khí lan tràn khiến cho hồ nhỏ đường kính không đến năm thước kia xuất hiện một tầng băng cứng dày.

Sau khi cả hồ đều bị cỗ năng lượng băng hàn đóng băng lại, Ám Lam chi kiếm trong tay Lăng Vân dưới kỹ xảo khống chế hoàn mỹ của hắn lập tức chấn ra một hố tròn đường kính ba thước, sâu đến nửa thước.

Làm xong hết thảy ánh mắt của hắn chăm chú quan sát bốn phương hướng của thung lũng, sau đó bay lên không, Ám Lam chi kiếm chém ra, một kiếm nối tiếp một kiếm vạch ra trên mặt đất hơn một trăm vết kiếm bề sâu chừng nửa thước, dài ngắn không đồng nhất. Những vết kiếm này lấy hố băng làm trung tâm giống như móng vuốt của ác ma (ác ma chi trảo) lan tràn ra bốn phương tám hướng chiếm cứ cả sơn cốc.

Vết kiếm có chút hỗn độn xen lẫn một chút ngay ngắn trật tự hội tụ cùng một chỗ hình thành một bộ đồ án tràn ngập hung sát nhưng lại vô cùng quái dị, những điểm cuối của đồ án này tất cả đều chỉ hướng ra ngoài sơn cốc, bất luận kẻ nào trong khoảnh khắc tiến vào sơn cốc đều giống như bị những vết kiếm này tỏa định.

Nhìn thoáng qua đồ án, sau khi sửa đổi một ít chi tiết Lăng Vân liền đi tới vết kiếm cuối cùng ngoài miệng sơn cốc, lấy ra một thanh bảo kiếm cấp truyền kỳ một tay vung lên rạch ra một vết thương tóe máu trên lòng bàn tay, rồi sau đó hắn dùng ngón tay thấm máu ngưng tụ Kiếm nguyên bắt đầu khắc họa một đạo phù văn tản ra khí tức thần bí ở trên mũi kiếm của thanh bảo kiếm cấp truyền kỳ.

Với sự sắc bén của Kiếm nguyên nếu muốn khắc họa cái gì đó trên bảo kiếm cấp truyền kỳ tự nhiên không phải truyện khó khăn gì. Chẳng qua khiến người ta ngạc nhiên chính là theo Lăng Vân khắc họa, máu tươi dính trên đầu ngón tay hắn giống như bị lực lượng thần bí gì dẫn dắt bám chặt trên bảo kiếm bóc cũng không ra. Phù văn vừa thành liền giống như một loại lạc ấn dung hợp vào bên trong của thanh bảo kiếm cấp truyền kỳ, hình thành từng đạo huyết quang lóe ra vết máu tản mát ra một cỗ khí tức quỷ dị.

- Lăng Vân, ngươi đang làm gì đó?

Lăng Vân nhìn thoáng qua Tử mang vẻ mặt ngưng trọng vừa mới xuất hiện bên cạnh hắn cũng không giải thích, thu hồi ánh mắt trầm mặc đem thanh kiếm vừa khắc họa cắm vào vết kiếm cuối cùng. Trong nháy mắt, thanh bảo kiếm cấp truyền kỳ giống như hòa thành một thể với vết kiếm đồng thời tản ra một cỗ khí tức huyết tinh xơ xác tiêu điều!

Tử cẩn thận nhìn chằm chằm vết máu trên thanh kiếm cấp truyền kỳ mà Lăng Vân vừa khắc họa, lại nhìn thoáng qua vết kiếm đầy đất giống như trận cơ cơ bản, còn có hố băng đường kính ba thước ở trung ương kia, lập tức từ trong đó nhận thấy một cỗ hung sát vô cớ.

- Lăng Vân, ngươi định làm gì đó, bố trí kiếm trận!?

Lăng Vân khống chế thân hình của mình lại bức ra một đạo tinh huyết từ trong vết thương, ngưng chỉ thành kiếm lại tiếp tục khắc họa phù văn này ở trên bảo kiếm cấp truyền kỳ.

- Tiểu tử, mặc dù ta không biết ngươi đang làm gì đó, nhưng ta có thể cảm giác được kiếm trận ngươi đang bố trí này tuyệt đối không phải thứ tốt đẹp gì. Ta khuyên ngươi tốt nhất là mau dừng lại.

Trong mắt Lăng Vân trước sau vẫn duy trì lạnh lùng… Cùng với sát cơ nhàn nhạt…

Lại có một thanh bảo kiếm cấp truyền kỳ được khắc họa xong.

- Tiểu tử thúi, rốt cuộc ngươi có nghe bổn cô nương nói chuyện không, bây giờ ta bảo ngươi dừng lại, dừng lại, có nghe hay không.

Lại có một đạo dò xét ba động lướt qua trên người Lăng Vân…

Thời gian gần đây ba động như thế càng ngày càng nhiều.

Tử nhìn thoáng qua vị trí phát ra dò xét ba động của Lăng Vân, nhíu mày, nhất thời hiểu được cái gì đó.

- Không có biện pháp nào khác? Với tốc độ của ngươi hoàn toàn có thể thoát khỏi bọn họ. Bất luận thế nào ngươi cũng không cần bày tà trận như thế này.

Lăng Vân đang khắc họa phù văn dừng lại một chút, ngữ khí bình tĩnh nói ra một câu:

- Nếu không làm như vậy ta sẽ chết!

Chết!

Từ ngữ vừa xa xôi cỡ nào mà lại gần sát.

Lăng Vân mặc dù tự phụ! Nhưng còn chưa tự phụ đến mức cuồng vọng cho là sức một người có thể chống lại được tất cả cao thủ dưới Thánh Kiếm Sư trong thiên hạ.

Nhất là xuất hiện A Cửu và Hồng Diệp!

Trời mới biết cái thế giới này có bao nhiêu cao thủ như vậy.

Chỉ có một kết quả, kết quả này là…

Tử vong!

Trong mắt Tử đột nhiên lóe ra một đạo quang mang màu tím yêu dị. Ngay trong khoảnh khắc này nàng cảm nhận được từ trong giọng nói của Lăng Vân một tia sát cơ kiên định.

Khi một người quyết định lúc bình tĩnh, lý trí, lạnh lùng thì bất luận ngươi nói gì đều khó có thể dao động hắn.

Nhất là Lăng Vân…

Tử lắc đầu, lắc mình hóa thành một đạo quang mang nhập vào trong Ám Lam chi kiếm.

Lăng Vân tiếp tục khắc họa vết máu trên bảo kiếm cấp truyền kỳ, khi Tử lần nữa biến mất hắn căn bản chưa từng quay đầu lại.

Khắc họa vết máu bất luận là đối với tinh huyết hay Kiếm nguyên của hắn đều tiêu hao rất lớn, một trăm lẻ tám thanh bảo kiếm cấp truyền kỳ hắn mất một tháng mới hoàn thành việc khắc họa. Trong một tháng này cũng có một tổ đội bốn lục giai cao thủ đến đây thử dò xét, chẳng qua sau khi bị hắn giết mất ba người liền yên lặng trở lại.

Sau khi biết được thực lực của chính mình không cần nghĩ cũng biết bọn họ đang chờ cao thủ các nơi tụ tập, sau đó mới nắm chắc trăm phần trăm nhất kích tất sát đối với mình.

Một trăm linh tám thanh bảo kiếm cấp truyền kỳ cắm ở bảy mươi hai ngọn nguồn và ba mươi sáu điểm trọng tâm giống như một mảnh kiếm lâm nho nhỏ, đứng vững trong phiến sơn cốc này tản mát ra một loại khí tức rét lạnh mà tiêu điều xơ xác.

Lăng Vân một mình đi tới trung ương kiếm trận- trong hố băng, ngồi xếp bằng, đột nhiên há miệng phun Kiếm hồn trong cơ thể ra, đồng thời phun ra một ngụm tinh huyết nhuộm hồng hoàn toàn Kiếm hồn vốn màu lam nhạt.

Khi hắn tế xuất Kiếm hồn, lấy tinh huyết làm vật dẫn khởi động đại trận tất cả vết máu khắc họa trên các thanh bảo kiếm cấp truyền kỳ đều sáng lên, hiện ra một tầng huyết quang nhàn nhạt. Một trăm linh tám đạo huyết quang ngưng tụ thành một thể tản ra khí tức kinh khủng khiến người khác chấn động, giống như một con hồng hoang hung thú đang lẳng lặng ẩn núp chờ đợi con mồi tiến đến.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất