Một lần đi cần một tháng thời gian, bất quá, đây là lấy tốc độ của Kiếm Thánh cường giả để tính toán.
Khuy Thiên ở ngàn năm trước đích xác là một vị Kiếm Thánh đỉnh phong cấp bậc cường giả, bất quá khi tiến nhập Chí Cao Thần Giới, Thánh Vực của hắn bị thương nặng trước nay chưa có, tu vi bị tụt xuống còn bát giai thánh kiếm sư.
Lúc này đã qua ngàn năm, lấy tu vi tâm cảnh của hắn, vốn nên khôi phục Kiếm Thánh cảnh giới. Chẳng qua là trong Chí Cao Thần Giới, hắn tựa hồ chiếm được cơ duyên, từ đó toàn tâm đầu nhập vào bên trong nghiên cứu đối với trận pháp, giống như là bị ma nhập, qua nhiều năm như vậy, vẫn có bát giai, không có chút tiến thêm!
Bát giai thánh kiếm sư, vì lý do này nên đám người Lăng Vân có được hai tháng để thở dốc.
Nhìn thấy Khuy Thiên lão bát giai thánh kiếm sư chỉ nửa bước là nhập quan tài, Phồn Tinh vội vàng đi tới bái kiến, sau một phen khách sáo mới nói:
- Khuy Thiên sư bá, chuyện trận pháp, toàn bộ trông cậy vào ngài.
Khi Phồn Tinh đang nói, Khuy Thiên đã không tự chủ được bị hấp dẫn, mở lời đánh giá:
- Lão phu đắm chìm trong đạo này hơn ngàn năm, các loại trận pháp gặp qua nhiều vô số kể, bất quá trận pháp này...
- Như thế nào...
- Ta còn phải tử tế suy nghĩ một phen, chỉ là muốn phá trận mà nói...
Mọi người nghe lời hắn nói còn tưởng rằng không có hi vọng, thần sắc lập tức trở nên có chút không được tự nhiên. Đợi chờ hai tháng, vốn tưởng rằng có thể phá trận, kết quả lại nhận được một câu trả lời như vậy, quả thật là hi vọng càng lớn, thất vọng càng lớn!
Ngay khi đám người trung niên nam tử tính toán đem cả đỉnh núi phá hủy, lão Khuy Thiên cũng lại nói:
- Mặc dù trận pháp này lão phu cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, bất quá lão phu những năm gần đây cũng đã tiếp xúc qua nhiều trận pháp phức tạp. Ai có thể theo ta đi vào thăm dò một chút biến hóa của trận này, nói không chừng có thể nhìn ra một chút manh mối.
- Đi vào thăm dò trận?
Nếu muốn phá trận, tự nhiên cần phải có người đi thăm dò trận, quan sát biến hóa của trận thế. Chẳng qua là mọi người đều từng chịu thiệt thòi trước trận pháp này, biết rõ sự lợi hại của nó! Thử nghĩ xem hơn hai trăm đạo huyết sắc kiếm khí. Cho dù là Kiếm Thánh cường giả như bọn họ, cũng vẫn cảm thấy da đầu có một trận tê dại. Hiện tại kiếm trận kia đã trải qua tu dưỡng lâu như vậy, có trời mới biết đã sinh cái gì biến hóa gì. Tùy tiện đi vào thăm dò trận, vận khí tốt thì coi như thôi, một khi vận khí không tốt thì có thể nguy hiểm đến tánh mạng. Trong lúc nhất thời, toàn bộ mấy người đều có chút do dự.
Phồn Tinh liếc nhìn mọi người một cái. Nhất thời hiểu được tâm tư của bọn họ, không khỏi có chút không vui nói: Nguồn tại http://TruyệnFULL.com
- Dù sao cũng không có phương pháp phá trận, sao chúng ta không hợp lực lại, vào trận dò xét thử một lần. Với năng lực của Khuy Thiên sư bá, hẳn là có thể nhìn ra được manh mối gì. Tất nhiên là có thể tìm ra phương pháp phá trận. Các ngươi không lẽ không tin tưởng vào danh vọng của Khuy Thiên sư bá. Trừ bỏ những Bán Thần cường giả ra, còn ai có thể so sánh với người?
Trung niên nam tử liên tưởng tới cái chết của Kiếm Thánh trong môn phái, lại nhìn thoáng qua bên mình thấy có nhiều Kiếm Thánh như vậy, còn đối phương thì chỉ có một người. Chung quy là cắn răng nói:
- Hảo, cứ theo lời của Khuy Thiên tiền bối. Bọn ta cùng đi vào thăm dò trận! Với thực lực ngũ đại Kiếm Thánh chúng ta, ta không tin Lăng Vân có thể lưu chúng ta lại!
Đám người Thanh Trúc nghe được trung niên nam tử nói thế, cũng nhao nhao gật đầu.
Đã quyết định xong, năm vị Kiếm Thánh cùng với chừng năm mươi vị thánh kiếm sư còn thừa lại lập tức đem Khuy Thiên che chở ở chính giữa, hướng trận pháp phóng đi. Khi nhập trận, bên ngoài thân tất cả Kiếm Thánh đều sáng lên một trận tinh thần ba động, hợp lực bố trí ra một tấm hộ thuẫn cường đại, đem phía trước đoàn người bọn họ hoàn toàn che chắn, đề phòng nguy hiểm tùy thời có thể phủ xuống.
Bất quá chờ đợi bọn hắn cũng không có huyết sắc kiếm khí đầy trời, ngay cả huyết vụ bao phủ trong trận cũng cực kỳ đạm bạc, tính ra so với ngoại giới cũng không sai biệt lắm.
Mặc dù không có huyết sắc kiếm khí, nhưng mấy vị Kiếm Thánh cũng không dám có chút khinh thường nào.
Sự vật khác thường tất có mê huyễn! Càng an toàn, lại càng có nguy cơ to lớn đang tiến tới gần.
Ngay khi toàn bộ tinh thần của tất cả Kiếm Thánh đang căng thẳng, một đạo kiếm quang uy thế cỡ Kiếm Thánh cấp bậc cường giả, còn chưa kịp thấy rõ ràng đã gào thét phóng lên cao, trong nháy mắt xé mở tầng huyết vân nhàn nhạt giữa hư không, bắn về phía cuối chân trời!
- Là Lăng Vân!
- Hắn muốn đào tẩu! Mau cản hắn lại!
Trung niên nam tử và một vị Kiếm Thánh khác cơ hồ đồng thời hô lên.
Bất quá Phồn Tinh lại co vẻ tin tưởng nắm chặt một khỏa thanh sắc bảo châu nói:
- Yên tâm, hắn chạy không được, cả phiến không gian đều đang bị kiện Thần khí của ta phong tỏa, chỉ cần Tinh Thần Không Gian chưa bị phá, hắn muốn rời khỏi phương viên trăm dặm cũng không được.
Đám người trung niên nam tử đối với Tinh Thần Không Gian tất nhiên là như sấm bên tai, không có chút nghi ngờ, liền nói ngay:
- Làm phiền Phồn Tinh các hạ chủ trì Tinh Thần Không Gian, khiên dẫn tinh thần lực ngăn Lăng Vân lại.
Nói xong, hắn nhìn lướt qua tất cả Kiếm Thánh ở đây, quát to:
- Hôm nay là thời điểm báo thù cho các môn nhân sư huynh đệ! Vô luận như thế nào, Lăng Vân cũng đừng mơ tưởng sống sót rời đi!
Nói xong, khí thế của Kiếm Thánh đỉnh phong cấp bậc tùy ý bạo phát, rồi hắn liền phóng lên cao hướng Lăng Vân giết tới, khí thế giống như sấm rền, không ngừng nổ vang trong hư không.
Mấy vị Kiếm Thánh khác thấy thời cơ đã tới, cũng là trước tiên hét lớn, rồi hướng phía hư không đuổi theo. Trong nháy mắt trong trận pháp không còn tính uy hiếp này chỉ còn lại Phồn Tinh Kiếm Thánh và hơn năm mươi vị thánh kiếm sư bảo hộ bát giai thánh kiếm sư Khuy Thiên ở chính giữa.
Khi mấy vị Kiếm Thánh kia đuổi theo ra, Phồn Tinh Kiếm Thánh lập tức sử dụng khả năng điều động tinh thần lực của Tinh Thần Không Gian, vững vàng đem "Lăng Vân" Khóa chặt lại, bất quá khi hắn hoàn toàn chạy ra hơn mười dặm, Phồn Tinh cũng là hơi ngẩn ra, người đang phi hành đích xác là Kiếm Thánh cường giả, hơn nữa đạo kiếm quang kia so với lúc Lăng Vân phi hành cũng cực kỳ tương tự, nhưng khí tức của hắn...
Dĩ nhiên là đây là một trong ngũ nữ - Lâm Thủy Lam!
- Không tốt, trúng kế!
Trong nháy mắt, Phồn Tinh lập tức có phản ứng!
Bất quá phản ứng của hắn hiển nhiên là chậm một chút!
Khi Lâm Thủy Lam bay ra ngoài, toàn bộ lực chú ý của hắn tất nhiên là đặt vào việc khống chế Tinh Thần Không Gian, tự nhiên là không chú ý tới những tình tiết nhỏ.
Dù sao, địch nhân lớn nhất là Lăng Vân cũng đã đi xa, còn ai có thể uy hiếp được chính mình? Đây là một loại suy nghĩ theo bản năng.
Chính là là lợi dụng thời điểm hắn sinh ra nới lỏng, Lăng Vân đã vận dụng ẩn nặc thuật thần bí của Kiếm Si Thần Thánh lặng lẽ tiếp cận hắn, hai đạo ngụy Thần chi kiếm khí lập tức mang theo khí tức sắc bén khủng bố đánh lên người của Phồn Tinh Kiếm Thánh!
Ngụy Thần chi kiếm khí có thể nói là kỹ năng mà Lăng Vân chân chính nắm giữ, là kiếm khí có lực công kích cường đại nhất và thực dụng nhất. Đấu khí khải giáp mà Phồn Tinh mới ngưng tụ trong chốc lát lập tức giống như đậu hủ bị ngụy Thần chi kiếm khí cắt nát, rồi tiếp tục xâm nhập trong thể nội hắn! Một cú bạo tạc vô cùng kinh khủng lấy thân thể Phồn Tinh làm trung tâm bạo phát ra, đem cả người hắn oanh kích cho tứ phân ngũ liệt, gào thét hình thành một dòng khí lưu khủng bố bắn về mấy vị thánh kiếm sư ở bốn phía!
Kiếm Thánh đỉnh phong cường giả Phồn Tinh, còn chưa kịp làm ra dáng vẻ chống cự, đã bị sát tử dưới một đòn đánh lén!
Lăng Vân cũng nhanh tay thu lấy khỏa thanh sắc bảo châu - bảo vật trấn phái của Trích Tinh Lâu, sau đó ra sức ném một cái về phía hư không, tự nhiên là có người phụ trách đón lấy kiện bảo vật này.
Hoàn thành cử động giết người đoạt bảo, thân hình hắn lập tức xoay chuyển, hung hãn sát nhập vào bên trong đám thánh kiếm sư vừa mới kịp phản ứng kia!
Mặc dù bọn họ đều là tinh anh trong môn phái, nhưng tại hai tháng trước hung danh của Lăng Vân, cũng đã khắc sâu trong đầu của bọn hắn! Thử nghĩ xem, gần ba trăm vị thánh kiếm sư cường giả nhập trận, nhưng bây giờ thì sao? Khoảng bốn mươi mấy người chết đi thì không nói, còn hơn hai trăm người khác gián tiếp hay trực tiếp đều là chết trong tay Lăng Vân!
Nếu là có có Kiếm Thánh của môn phái ở đây, bọn họ có lẽ sẽ có thể hiệp trợ trưởng bối ngăn cản được một hai phần, nhưng hiện tại...
Dưới loại tình huống này, trừ bỏ chừng mười vị thánh kiếm sư hung hãn không sợ chết ra, chừng ba mươi người còn lại lập tức giống như chim bay toán loạn, lấy tốc độ nhanh nhất hướng bên ngoài trận pháp liều mạng thoát đi vùng đất huyết sắc của ác ma này.
Mấy vị Kiếm Thánh đang đuổi theo tự nhiên là nghe được tiếng thét của Phồn Tinh, khi quay đầu lại thì chỉ thấy một kẻ mà bọn họ hận không thể giết một trận cho thống khoái - Lăng Vân - đã đem Phồn Tinh kích sát, hơn nữa còn ném bảo vật điều khiển Tinh Thần Không Gian cho Thượng Huyền Kiếm Tông chưởng môn nhân - Lâm Tuyết!
Trung niên nam tử cảnh giác được Lâm Tuyết giờ đã đạt tới thực lực Kiếm Thánh!
Mặc dù mới vừa vặn tiến nhập cảnh giới Kiếm Thánh, hơn nữa còn có phần miễn cưỡng, đoán chừng ngay cả tinh thần lực cũng không có nắm giữ được bao nhiêu, nhưng đây rõ ràng là Kiếm Thánh cảnh giới hàng thật giá thật. Trên người còn có khí tức của Thánh Vực, hắn tuyệt đối sẽ không cảm ứng sai!
Lâm Tuyết, Kiếm Thánh!