Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 36: Chặn đường

Phạm vi bên ngoài Hôi Sắc sâm lâm, một cái lều trại thật lớn xa hoa không biết dựng lên từ khi nào.

Nếu là trước kia có người muốn tại Hôi Sắc chi sâm xây dựng cứ điểm, đánh chết cũng không ai nguyện ý tin tưởng, nhưng vào lúc này, liên quân bốn nước lại chân chính làm được.

Dưới sự liên thủ của hai mươi tám vị Kiếm Sư cùng với gần ngàn vị Cao Cấp Kiếm Sĩ, tất cả Nhất giai ma thú trong phạm vi trăm dặm không phải bị đánh chết thì chính là bị đuổi đi, khiến cho phiến rừng rậm bị xưng là cấm địa này xuất hiện một mảnh yên tĩnh hiếm thấy.

Giờ phút này, bên trong lều ngoại trừ hai mươi bốn vị Kiếm Sư đã đi ra ngoài, còn lại bốn vị Kiếm Sư toàn bộ đã tụ tập tới cùng một chỗ, tất cả đều cau mày.

Bốn vị Kiếm Sư này, phân biệt đại biểu cho bốn đế quốc sau lưng: Tử Vân Đế Quốc, cùng với Đức Chí Đế Quốc, Lạp Đinh đế quốc, Tầm Phong đế quốc thuộc phụ cận Hôi Sắc chi sâm.

Người phụ trách của Tử Vân Đế Quốc La Mạn Kiếm Sư giờ phút này đang khẩn trương nhìn chằm chằm địa hình trung tâm Hôi Sắc chi sâm ở trên bàn mô phỏng, vẻ mặt ngưng trọng nói:

- Đã đuổi theo suốt ba ngày, vẫn không bắt được nữ nhân kia. Còn tiếp tục như vậy, nán lại thêm nữa, chúng ta tất nhiên sẽ khiến cho ma thú trí tuệ ở Hôi Sắc chi sâm chú ý, một khi bị ma thú Hôi Sắc chi sâm liên hợp lại vây công, dù cho vẻn vẹn chỉ là một phần năm, cũng đủ để làm toàn bộ Kiếm Sư của tứ đại đế quốc toàn quân bị diệt.

- Không chỉ là ma thú... Càng ngày càng nhiều Kiếm Sư tự do bắt đầu từ các nơi chạy đến, muốn chia một phần chén canh. Thậm chí ngay cả Kiếm Sư công hội cũng rục rịch, định tổ chức một đội Kiếm Sư đến đây cướp đoạt Long Đảm Thảo.

- Tình thế cấp bách, phải đẩy nhanh tốc độ.

Kiếm Sư đại biểu Tầm Phong đế quốc nói:

- Hôm trước cùng với ngày hôm qua, đều là chúng ta cùng Tử Vân Đế Quốc tiêu hao công huân, cho thấy tọa độ của Long Đảm Thảo, hôm nay nên đến Đức Chí Đế Quốc các ngươi...Chúng ta thời gian đã không còn nhiều, không thể kéo dài.

Kiếm Sư của Đức Chí Đế Quốc trong lòng thầm mắng một câu: thật sự là một lũ phế vật, nhiều ngày truy đuổi như vậy mà một nhất giai Kiếm Sư cũng đuổi không kịp, làm hại ta phải tiêu hao công huân quý giá. Ba trăm điểm a... Gần như là phân nửa dành dụm một đời của ta...

Tuy rằng vô cùng tiếc nuối, nhưng trước tiên phải nghĩ đến chuyện tốt, Đức Chí Đế Quốc cũng không thể bởi vì việc này mà thất tín với những minh hữu tam giai đế quốc khác, chỉ đành gật đầu nói:

- Ta đã sai người đem tin tức này truyền đến Thần Điện ở đế đô, tin tưởng không quá một giờ, chúng ta có thể chứng kiến vị trí từ thần quang định vị ra.

Đám người La Mạn Kiếm Sư vừa lòng gật gật đầu, đồng thời nói:

- Nhất định không thể để nữ tử kia rời khỏi sâm lâm, tiếp xúc bất cứ một tòa Thần Điện nào, nếu không một khi nàng giao nộp nhiệm vụ, hết thảy cố gắng của chúng ta sẽ toàn bộ uổng phí.

- Cũng may nữ tử này dường như không có bằng hữu cấp bậc Kiếm Sư. Nếu không, bằng hữu này thay nàng tiêu hao công huân đổi lấy phục vụ phản thần quang định vị, thần quang chúng ta sử dụng sẽ mất đi tác dụng. Đã không có thần quang, dưới nguy cơ tứ phía tại Hôi Sắc chi sâm muốn tìm ra một người, quả thực so với lên trời còn khó hơn.

Khi mấy người đang nói chuyện với nhau, thì ở sâu trong Hôi Sắc chi sâm chợt sáng lên một đạo quang mang đến tận trời, cột sáng tuy rằng không tính mãnh liệt, nhưng thẳng hướng tận trời, phạm vi hơn mười dặm mọi người đều rõ ràng có thể thấy được.

Không cần phải nói, đạo thần quang này chính là thần quang định vị vị trí thiên niên Long Đảm Thảo.

Tuy rằng thần quang chỉ hiện ra vẻn vẹn không đến mười giây liền biến mất, nhưng có chỉ dẫn của đạo thần quang này, tất cả Kiếm Sư, Kiếm Sĩ tìm kiếm tại phụ cận toàn bộ sôi nổi hẳn lên, một đám tập hợp vây quanh đạo thần quang kia.

...

Lăng Vân có chút nghi hoặc ngẩng đầu nhìn chùm tia sáng hoa mắt cách hắn chẳng qua chỉ mười dặm, trong lòng đối với đạo ánh sáng mơ hồ có chút kỳ quái.

Hắn dù sao không phải người của thế giới này, hơn nữa thời gian tấn chức Kiếm Sư cũng không bao lâu, bởi vậy đối với vinh dự công huân rốt cuộc có thể đổi lấy dạng bảo vật gì, phục vụ cái gì hắn căn bản là không biết. Chứng kiến đạo thần quang từ trên trời giáng xuống kia, còn tưởng rằng là vật thần kỳ gì.

- Xem ra, thực đã xảy ra đại sự gì đó, từ mấy ngày này rõ ràng có thể cảm giác một… hai ra nhiều Kiếm Sư cao thủ.

Dưới lòng hiếu kỳ thúc đẩy, Lăng Vân cũng hơi sửa đổi một chút phương hướng, chạy đến địa phương chỗ thần quang phát ra.

Nhưng mà mới đi không tới một dặm, phía trước nhất thời vang lên tiếng nổ vang do đấu khí va chạm phát ra, tại một đám người phát ra tiếng "Ô", tiếng đánh nhau càng ngày càng gần, truyền đến địa phương của mình.

Theo cuối tầm mắt một gốc cây đại thụ bỗng nhiên bị đấu khí mạnh mẻ chấn thành vụn gỗ, một thân ảnh bạch sắc chợt từ bên cạnh bay tới, ngã sấp xuống cách người hắn không xa. Đúng là vị nữ tử ngày hôm qua còn gặp qua một lần.

Vị nữ tử kia hiển nhiên bị trọng thương, trên quần áo vốn trắng tinh đã dính đầy vết máu. Có của chính nàng ta, cũng có của người khác.

Chẳng qua giờ phút này, nàng lại bất chấp thương thế, sau khi chứng kiến Lăng Vân ở bên cạnh cách đó không xa, trên mặt đầu tiên là cả kinh, ngay sau đó lộ ra một tia thần sắc hỗn loạn có kinh hỉ có áy náy, không tự chủ hướng về người xa lạ vẻn vẹn gặp mặt một lần này hô lên một câu:

- Giúp ta.

Đồng thời vội vàng bỏ chạy vào rừng cây bên cạnh.

Lăng Vân nhíu nhíu mày, tuy rằng hắn đối nữ tử này có chút hảo cảm, nhưng theo thời gian trôi qua, điểm ấy hảo cảm sớm nhạt đi nhiều, bởi vậy cũng không có hành động gì.

Chẳng qua một vị nhị giai cường giả bám theo thấy thế, lại rõ ràng đem Lăng Vân trở thành đồng bọn của nàng, nhất thời vẻ mặt đề phòng, quát to:

- Tiểu tử, ngươi cũng biết nàng là ai sao? Nàng đã đắc tội tất cả Kiếm Sư của tứ đại đế quốc chúng ta, nếu ngươi dám giúp nàng, chính là địch nhân của tất cả Kiếm Sư tứ đại đế quốc chúng ta! Nhanh nhường đường cho ta! Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Nhưng mà mặc hắn lớn tiếng quát mắng, Lăng Vân nhất định cứ đứng như vậy, không nhúc nhích. Vị kiếm sư kia tức giận không thôi, ngữ khí trong miệng không nhịn được lại càng nghiêm khắc:

- Tiểu tử, ngươi không phải rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt? Thật muốn tự tìm tử lộ!?

Lăng Vân nhíu nhíu mày, vị nhị giai Kiếm Sư này không đi truy người, đúng là chẳng phân biệt được thanh hồng đen trắng (không phân biệt được đen trắng xanh đỏ) quở trách mình, không khỏi làm trong lòng hắn một trận tức giận, hừ lạnh nói:

- Ân oán của các ngươi, đâu có liên quan gì tới ta. Ở đây tranh cãi ầm ĩ không dứt không thấy phiền toái sao.

- Ngươi! Ngươi một nhất giai Kiếm Sư nho nhỏ, cũng dám vô lễ với bản đại nhân, quả thực là quá hỗn trướng (láo)... Hôm nay bản đại nhân trong người có việc, không so đo với ngươi, ngày sau có thời gian, nhất định dạy dỗ ngươi vì cử chỉ hôm nay mà hối hận!

Nhị giai Kiếm Sư kia nói xong, cũng minh bạch có lẽ đã hiểu lầm Lăng Vân, sẽ bỏ qua Lăng Vân mà tiếp tục truy đuổi.

Chẳng qua lúc này, Lăng Vân thân hình lại nhoáng lên một cái, quỷ dị ngăn cản đường đi của vị nhị giai Kiếm Sư:

- Hà tất phải chờ ngày sau, hôm nay ngươi ta liền ở đây một phen nói cho rõ ràng.

Bị một vị nhất giai Kiếm Sư chặn đường, nhị giai Kiếm Sư này không khỏi giận tím mặt:

- Hỗn trướng, ta hôm nay không rảnh tranh luận cùng với ngươi, nhanh nhanh tránh ra cho ta, nếu không nhất định lấy mạng ngươi tại đương trường!

Lăng Vân cũng không trả lời, trực tiếp rút kiếm, đã tiến vào trạng thái chiến đấu.

Hắn cũng không rõ vừa rồi chính mình vì cái gì chợt nghe lời nói của nữ tử kia, thay nàng cản phía sau, ngăn vị Kiếm Sư này. Có lẽ là bởi vì tại Hôi Sắc chi sâm lâu rồi vẫn không tìm được một trận chiến đáng giá với ma thú trợ giúp hắn đột phá tiên thiên đại thừa cảnh giới, mà vị nhị giai Kiếm Sư trước mắt, vừa lúc chính là một khối thí luyện thạch như vậy. Lại có lẽ là bởi vì ngữ khí nói chuyện của vị Kiếm Sư này mà cảm thấy bất mãn... Chẳng qua, nếu đã rút kiếm, như vậy hết thảy nguyên nhân đều đã không quan trọng, quan trọng là người trước mắt lúc này đã trở thành đối thủ của mình, một đối thủ nhất định phải đánh bại!

Nhìn Lăng Vân rút kiếm, nhị giai Kiếm Sư này giận dữ thế nhưng chẳng phải là chuyện đùa. Mắt thấy nàng kia đã biến mất tại trong rừng cây, đã không còn bất luận động tĩnh gì, hắn không khỏi thịnh nộ đùng đùng:

- Tiểu bối, ngươi thật sự không biết xuy xét. Hôm nay ngươi vì làm ra cử chỉ ngu muội này mà trả giá đại giới. (trả giá đắt).

Nhị giai Kiếm Sư cả người điểm trên mặt đất, thi triển Nhất Phi Trùng Thiên, đại kiếm lăng không, mang theo áp bách thật lớn từ trên trời giáng xuống, hung hăng chém tới chỗ Lăng Vân. Kiếm phong chưa đến, phía trước đã truyền đến kiếm áp ào ạt, làm quần áo trên người kẻ khác bay phần phật.

Một kiếm cường đại như thế, rõ ràng làm cho Lăng Vân cảm nhận được sự cường đại của nhị giai Kiếm Sư, kiếm áp kia đập vào mặt mà đến, khiến lỗ chân lông toàn thân hắn âm ỷ đau nhức. Huyết dịch trong cơ thể vốn lãnh đạm giờ khắc này giống như có liệt hỏa thiêu đốt, nóng cháy sôi trào, Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm thế lập tức ngưng tụ ra một vài kiếm khí sắc bén, hướng bầu trời đêm phát ra, cùng với một tiếng cười to xen lẫn vui sướng tràn ngập:

- Tới tốt lắm, liền để ta xem xem, cái gọi là nhị giai Kiếm Sư, đến tột cùng có hay không thực lực khiến ta phải trả giá đại giới!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất