Chương 127: Mau đến bái kiến Tào sư huynh
Một lúc sau.
Xe ngựa gào thét lao nhanh ra khỏi học viện Số 3.
Lâm Bắc Thần nằm sấp trong khoang xe, quay lại với giấc ngủ, mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi.
Bạch Khâm Tuyết ngồi một bên nổi giận đùng đùng.
Nàng đã rất nhiều lần bắt chuyện, nhưng đều bị Lâm Bắc Thần ừ ừ ờ ờ một cách qua loa, rõ ràng có thể nhìn ra được là nhân vật phong vân số 1 của học viện Số 3 không muốn tiếp xúc quá nhiều với mình.
"Không lẽ ta không xinh đẹp sao?"
"Hay là nói, ta không đủ lớn?"
"Hay là chân không đủ dài?"
"Mông không đủ vểnh?"
"Không đúng, ngoại trừ cái đầu ngắn ra, những chỗ khác của ta đều không tệ."
Trong lòng nàng vô cùng phẫn uất, vừa sờ vào các vị trí tương ứng của mình, vừa âm thầm chửi rủa.
Nghe nói tên Lâm Bắc Thần này đã từng là một kẻ cặn bã, ăn chơi trác táng, háo sắc, hôm nay ngồi chung khoan xe với mình, lại có thể nhắm mắt làm ngơ, không hề có ý bắt chuyện hay trêu chọc chút nào cả. Điều này khiến cho Tiểu Loli Bạch Khâm Vân, người trước giờ luôn tự tin, tự cho mình là tiểu mỹ nhân, cảm thấy bản thân giống như phải chịu một sự sỉ nhục rất lớn.
Trong đôi mắt của Tiểu Loli lóe lên một ánh sáng điên cuồng mạo hiểm, khi nàng đang do dự không biết có nên chủ động kiểm chứng sức quyến rũ của mình một chút hay không, chiếc xe ngựa đột nhiên dừng lại.
"Đến rồi."
Giọng nói của người đánh xe từ bên ngoài vọng vào.
Lâm Bắc Thần ngay lập tức tỉnh táo lại, đẩy cửa xe nhảy ra ngoài.
Thành Chủ phủ đã ở ngay trước mắt.
Đây là lần đầu tiên hắn đến Thành Chủ phủ kể từ khi xuyên không, không tránh khỏi hiếu kỳ nhìn thật kỹ.
Rất lớn.
Rất khí thế.
Giống như Cố Cung.
Hai bên lối vào cổng chính đều có võ sĩ đứng gác.
Sau khi vệ sĩ kiểm tra thiếp mời, một người hầu mặc y phục màu xanh sớm đã đợi sẵn ở một bên để nghênh đón và dẫn hai người vào phủ.
Thành Chủ phủ chiếm một diện tích rất lớn.
Các công trình kiến trúc trong phủ đều nguy nga tráng lệ, đình đài lầu các, hòn non bộ, cây cỏ, suối phun và hồ nước đều có, phong cách cổ kính, trang nhã tú lệ, năm đó khi xây dựng, hiển nhiên bọn họ đã mời cao nhân thiết kế cảnh quan.
Lâm Bắc Thần đi dạo trong một khu vườn như vậy, vốn dĩ muốn nói một vài câu có văn hoa.
Nhưng suy đi nghĩ lại có chút nghèo vốn từ.
Thế là hắn chỉ đành âm thầm nói một câu trong lòng: “Tuyệt con mẹ nó”.
Địa chỉ chính xác của yến hội ước hẹn đấu kiếm là ở trong hậu hoa viên của Thành Chủ phủ.
Dọc theo hành lang dài bên cạnh, khi hắn đến hậu hoa viên, bầu không khí ở đây đã quyết liệt, có rất nhiều người đã tới đây.
Còn khoảng nửa tiếng nữa mới bắt đầu đại kịch.
Nhưng hầu hết khách quý nhận được thiệp mời đều đã đến trước từ rất sớm để thể hiện sự tôn trọng.
Ba mươi sáu thiệp mời được chia thành ba loại, lần lượt là người quyền quý trong thành, đại sư kiếm đạo và thiên tài kiếm đạo. Bất cứ ai nhận được thiệp mời đều là nhân vật có tên có tuổi ở Vân Mộng thành, hoặc là thần thái uy nghiêm, hoặc là khí thế, hoặc là tư thế oai hùng rạng rỡ, tụm năm tụm ba lại với nhau, thấp giọng bàn tán điều gì đó.
"Ha ha, vị này là Lâm Bắc Thần của học viện Số 3 phải không, ngươi cuối cùng cũng đến rồi."
Một tiếng cười đột ngột truyền đến.
Người nói là một vị thiếu niên trông có vẻ chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi.
Hắn có nước da lúa mì, mặc gấm y màu tím, trên trán đeo đai có đính một viên ngọc bích trắng hình bầu dục to bằng ngón tay cái. Cũng được xem là tư thế oai hùng rạng rỡ, hắn đứng ở lối vào của một đình nghỉ mát cạnh hồ nước, chủ động vẫy tay với Lâm Bắc Thần, nói: "Bạn học Lâm, còn sững sờ ra đó làm gì vậy, nhanh qua đây bái kiến Tào sư huynh của Bạch Vân thành, huynh ấy cũng được coi là Thiên Kiêu bước ra từ Vân Mộng thành ta."
Trong đình nghỉ mát.
Tào Phá Thiên ngồi trên ghế chính của bàn tròn, thái độ thản nhiên, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười hờ hững.
Lại có chín người khác cùng tuổi hoặc ngồi hoặc đứng, đều có khí khái anh hùng phi phàm, được coi là những người nổi bật trong thế hệ trẻ của Vân Mộng thành, nhưng lại vây quanh Tào Phá Thiên giống như các ngôi sao vây quanh mặt trăng, thái độ cực kỳ tôn kính, cho dù nụ cười trên mặt được che giấu cẩn thận, nhưng chung quy cũng khó tránh khỏi lộ ra vẻ kính nể và tôn sùng đối với vị Thiên Kiêu của Bạch Vân thành này.
Ngay khi thiếu niên mặc gấm y sắc tím vừa cất tiếng, ngay lập tức ánh mắt của tất cả mọi người trong đình nghỉ mát đều đổ dồn về phía Lâm Bắc Thần.
Không giống như nhiều học viên bình thường khác, những thiếu niên có tư cách xuất hiện ở đây đều là những học viên thiên tài của các học viện lớn hoặc là có thế lực, địa vị cực cao, vì vậy tin tức rất nhanh nhạy. Sớm đã biết được chuyện xảy ra trong vòng dự tuyển năm hai lần này, cho nên đương nhiên cũng vô cùng chú ý đến Lâm Bắc Thần.
Trong đó, một số thiên tài thậm chí còn coi Lâm Bắc Thần như một quân địch giả của buổi thử kiếm đêm nay.
Cho nên, ánh mắt của bọn họ nhìn Lâm Bắc Thần đều mang vẻ xem xét, giống như mấy cái thước đo hà khắc, không thiếu sự thù địch.
Vẻ mặt của Tào Phá Thiên còn mang mấy phần giễu cợt, chơi đùa với một ly rượu bằng ngọc bích trong tay, như cười mà không phải cười nhìn Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần liếc nhìn đình nghỉ mát, không thèm quan tâm, sau đó đi tìm kiếm Đinh Tam Thạch trong đám đông.
Trước tiên phải tìm thấy lão giáo viên, hỏi han tình hình biểu thị sự quan tâm, điều này rất cần thiết.
Thiếu niên mặc y phục tím thấy vậy, vẻ mặt có hơi xấu hổ, lại lần nữa mở miệng nói: "Lâm Bắc Thần, ta đang nói chuyện với ngươi đấy, có nghe thấy không? Người ngồi trong đình này, chính là Tào Phá Thiên sư huynh, Thiên Kiêu ở Bạch Vân thành, thánh địa kiếm đạo của đế quốc, chính là thần tượng của tất cả thiếu niên kiếm đạo ở Vân Mộng thành, ngươi còn không mau qua đây bái kiến?"
Lâm Bắc Thần vẫn phớt lờ.
Ánh mắt của hắn quét qua quét lại xung quanh, tiếp tục tìm kiếm lão giáo viên.
Bây giờ, thiếu niên mặc y phục tím thực sự rất bực bội.
"Họ Lâm kia, ngươi bị điếc à?"
Hắn trực tiếp lao tới, nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, nói: "Ta ra lệnh cho ngươi, bây giờ lập tức đến đình nghỉ mát, nhận lỗi với Tào sư huynh.”