Chương 338: Cuối cùng cũng đến
Dạ Vị Ương quả nhiên là sử dụng bí thuật đôi cánh, đánh bay mũi tên, hoàn thành xuất sắc bài kiểm tra thân pháp bạo vũ hiệp với thời gian bảy giây, gần sát với Lâm Bắc Thần.
Nhưng một vị thiên kiêu khác là Lăng Thần cũng phát huy rất thất thường, thời gian hoàn thành mười bốn giây, thân trúng hai mũi tên sau đó mới miễn cưỡng hoàn thành bài kiểm tra.
Thành tích như vậy còn không bằng Mễ Như Yên, Thương Sơn Tuyết và Tô Tiểu Nghiên, thậm chí còn thua xa đám người Lâm Nghị cùng Lăng Huyền.
Kết quả được đưa ra, khắp nơi một mảnh kêu rên, có người đè ép đoạt quán quân của Lăng Thần rồi, thua đến không còn cả cái quần.
Cho đến khi kết thúc bài kiểm tra thân pháp thì vẫn chưa học viên nào qua được Lâm Bắc Thần. Cái tên bị xem là bại hoại lúc trước, bày ra phong thái khiến mọi người đều bất ngờ, giành được vị trí thứ nhất, đè bẹp tất cả các học viên khác, lần thứ sáu đứng đầu danh sách môn đơn, ở trên ngai vàng nhìn xuống tất cả mọi người.
“Đáng chết.”
“Tên não tàn Lâm Bắc Thần này, hắn giả vờ bị thương?”
“Vậy hình ảnh hắn chữa thương trên đá lưu ảnh cũng là giả?” “Chúng ta đều bị lừa rồi.”
Các con bạc la hét thê lương.
Cùng lúc đó ở ngoài cửa học viện Số 3.
Vương Trung bình tĩnh đang cùng Cung Công ‘chia của’.
“Những gì ngươi giành được bằng cách đánh cược đều là của ngươi, ta lại cho ngươi thêm một trăm tiền vàng phí chạy việc vặt, ngươi đi an ủi huynh đệ ngươi, ngoài ra ba trăm tiền vàng này là phần của ngươi, ngươi có thể tùy ý giải quyết.”
Vương Trung rất hào phóng, quả thật là tiêu tiền như nước.
Cung Công mừng rỡ: “Ca, huynh đúng thật là huynh ruột của ta, về sau Cung Công ta sẽ làm bất cứ thứ gì huynh bảo.”
Vương Trung nghiêm mặt nói: “Sai rồi, đệ đệ ruột, ngươi sai rồi. Hai huynh đệ của chúng ta đều là làm việc cho thiếu gia Lâm Bắc Thần, về sau ngươi phải làm bất cứ điều gì thiếu gia bảo, ít nhất thì ở mặt ngoài phải biểu hiện ra như vậy, hiểu chưa?”
Cung Công kích động rùng mình một cái, nói: “Cái gì? Ca ca, ý của ngài là ta bây giờ là người của thiếu gia Lâm Bắc Thần sao?”
Vương Trung nói: “Lần này ngươi làm rất tốt, ta rất hài lòng, ta tin tưởng thiếu gia cũng sẽ rất hài lòng, ta sẽ ở trước mặt thiếu gia giúp ngươi nói vài câu tốt, có lẽ thiếu gia tâm tình tốt thì sẽ thu ngươi làm nô tài ngoài biên chế cũng không biết chừng đấy.”
“Vậy thì tốt quá, ca ca, ngài nói đi, còn muốn đệ đệ ta làm gì nữa, ta đây nhất định vượt núi vượt sông, đầu rơi máu chảy mà làm.” Cung Công gấp gáp nói.
Hắn đã thấy rõ, vị thiếu gia Lâm Bắc Thần này nhất định có tiềm lực rất lớn, thực lực sâu không lường trước được, còn không biết xấu hổ vô địch, người như vậy trong tương lai nhất định sẽ là một nhân vật lớn. Ta nhất định phải ôm chân người này thật tốt.
Về sau thiếu gia Lâm Bắc Thần ăn thịt thì bản thân ta tuy không uống được miếng canh nhưng liếm được xương mà thiếu gia ăn xong thì nhất định có thể, đối với những người thường dân như hắn thì đây chính là một khoản đầu tư sinh lợi.
Ôm được đùi thiếu gia Lâm Bắc Thần, về sau tất cả học phí, tài nguyên đào tạo, v.v. của con gái ông ta đều sẽ được lo liệu.
Nếu thất bại... Dù sao bản thân cũng chẳng có gì, cũng không sợ lỗ.
Vương Trung liếc hắn một cái rồi nói: “Ngươi thật sự muốn làm việc cho thiếu gia của ta sao? Ngươi có thể nghĩ kĩ, giữa thiếu gia ta và Tào Phá Thiên còn có một hẹn ước sinh tử, nếu như thua... Hậu quả ngươi cũng biết đấy.”
Cung Công hi hi nói: “Ta biết, nếu người như Lâm thiếu gia thua thì đó chỉ có thể coi là do ta xui xẻo mà thôi, ta sẽ thừa nhận điều đó.”
Vương Trung có chút ngạc nhiên nói: “Được, lão phu thật sự nhìn không ra, một con chó có vẻ trung thành và liều lĩnh nhưng lại xảo quyệt như ngươi lại có thể quyết đoán như thế...”
Sau khi suy nghĩ, cuối cùng ông ta cũng gật đầu, nghiêm túc nói: “Được rồi, vậy ta nghiêm túc cho ngươi một cơ hội, trước tiên ngươi cầm hai trăm lim tệ này, đưa tất cả huynh đệ của ngươi lôi kéo về đây, tìm chút chuyện mà làm, sẳn tiện rèn luyện kỹ năng, thu thập các tin tức trong thành... Có chuyện gì liên quan đến thiếu gia thì phải ghi lại, cụ thể làm như thế nào tự tìm hiểu đi, hiểu không?”
Cung Công do dự một chút, hai tay cầm lấy cái túi đựng hai trăm tiền vàng, nói: “Ca ca, ngài yên tâm, ta biết phải làm những gì, ngài cứ nhìn đi.”
Nói xong xoay người rời đi.
Vương Trung cười ha ha, cầm mười tám ngàn tiền vàng còn lại đi vào trúc viện.
Lần này, thực sự đã kiếm được một khoản lớn.
...
Cùng lúc đó.
Học viện Sơ cấp Hoàng Gia, ở trung tâm quảng trường. Bài kiểm tra thân pháp chính thức kết thúc.
Thời khắc nghiệt ngã nhất sắp đến.
Theo kết quả kiểm tra sức mạnh, kiếm pháp và thân pháp, danh sách loại trừ vòng hai sắp có, trong sáu mươi hai người sẽ có mười người bị loại, thành tích tổng hợp xếp hạng đã có.
Trên bia kiếm, danh sách học viên bị loại đang từ từ hiện ra.
Lâm Bắc Thần nhìn thoáng qua, thở dài một hơi, tuy rằng rất không muốn thừa nhận nhưng giờ khắc này, cuối cùng vẫn phải đến.