Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 388: Ngươi không xứng xem

Chương 388: Ngươi không xứng xem
Dạ Vị Ương nhìn thấy vẻ mặt tươi cười không hề giả tạo của Lâm Bắc Thần, nhất thời sửng sốt.
Nàng vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để Lâm Bắc Thần phát tiết mà hét vào mặt.
Tối nay mượn cớ vì chuyện của ‘Bí Ngân Phi Yến Tiểu Tiễn’ mà xuống núi, thực ra chủ yếu là muốn giải thích chuyện này, trong lòng nảy sinh vô số suy nghĩ, cho dù Lâm Bắc Thần có tức điên lên chỉ vào mũi nàng mà mắng chửi một trận, nàng cũng không oán than.
Nhưng không ngờ rằng, Lâm Bắc Thần lại bỏ qua một cách hời hợt như vậy.
Người này, tại sao có thể ôn hoà như vậy chứ?
Cũng quá ấm áp rồi.
Dạ Vị Ương không khỏi rơi vào việc tự mình tiến công chiếm đóng.
Mãi cho đến khi Lâm Bắc Thần đứng dậy và muốn đi ra ngoài, nàng mới định thần lại, vội vàng túm lấy Lâm Bắc Thần, đem chuyện của ‘Bí Ngân Phi Yến Tiểu Tiễn’ nói ra một lượt.
"Lại có thể có chuyện như vậy sao?"
Lâm Bắc Thần nghe vậy, lập tức ý thức được mọi chuyện tối nay không đơn giản như ngoài mặt, kể từ sau cái chết của Phương Chấn Nho, một tấm lưới đã lặng lẽ giăng ra, bao phủ về phía mình.
Những Thiên Ngoại Tà Ma này, tại sao lại hao tổn tâm cơ đối phó với một nhân vật nhỏ như mình chứ?
Tào Phá Thiên đã đích thân thừa nhận rằng hắn đã dàn xếp vụ ám sát ở Bắc Hoang sơn.
Vậy thì ma ảnh đêm nay, chẳng lẽ cũng có liên quan đến Tào Phá Thiên?
Suy cho cùng Huyễn Hình dẫn dụ mình đến đây, nàng ta và Tào Phá Thiên ít nhất cũng là quan hệ thuê mướn.
Hắn suy nghĩ một lúc, không nói những thông tin này ra.
Bởi vì nói ra cũng không có ai tin.
Người ngoài còn cho rằng là mình bụng dạ quá hẹp hòi, nóng lòng muốn báo thù, cho nên mới bịa ra cái cớ như vậy để phản đòn vu oan cho Tào Phá Thiên.
Thậm chí có thể còn đánh rắn động cỏ.
Suy nghĩ kỹ càng một lúc, hắn cười với Dạ Vị Ương rồi nói: "Đa tạ Dạ tế tư, ta biết rồi."
Hai người bước ra khỏi đại trướng.
Ngay tức khắc, vô số ánh mắt đều tập trung vào người Lâm Bắc Thần. "Nhanh như vậy, tiểu tử, chẳng lẽ ngươi đã từ bỏ việc vùng vẫy rồi sao?" Khưu Thiên cười lạnh nói.
Tào Phá Thiên cũng không nhịn được nói: "Chủ động thành thật giải thích, có lẽ có thể giành được một chút cơ hội sống, bằng không, một lời nói dối cần vô số lời nói dối khác để bù đắp, Lâm Bắc Thần, ngươi nhanh như vậy đã ra ngoài, có phải là bởi vì cái gọi là Lưu Ảnh thạch trước đó là nói dối không? Không lừa tiếp được nữa?”
Lâm Bắc Thần cười lạnh không nói gì.
Dạ Vị Ương nóng lòng cầm lấy viên Lưu Ảnh thạch vừa mới chế tạo xong ra, giơ tay lên cao và nói: "Toàn bộ quá trình đều ở trong đó. Có nguỵ tạo thêm bớt hay không, ta tin rằng các vị đều có thể nhìn ra được, Lâm Bắc Thần là trong sạch."
Trong đêm tối.
Sâu thẳm trong đáy mắt của Bạch Hải Cầm, một tia nham hiểm lóe lên.
Khi mọi người nghe thấy lời của Dạ Vị Ương, cũng bắt đầu tin rằng Lâm Bắc Thần thật sự đã đưa ra bằng chứng chắc chắn, vì vậy mọi người càng tò mò về nội dung của Lưu Ảnh thạch rốt cuộc là cái gì.
Dạ Vị Ương đang chuẩn bị phát ra tất cả hình ảnh trong Lưu Ảnh thạch, Lâm Bắc Thần đột nhiên mở miệng nói: "Chờ đã."
"Ồ?"
Đoạn Thị Phi nhìn về phía hắn.
Rất nhiều người cũng đều nhìn về phía Lâm Bắc Thần. Tào Phá Thiên nói: "Thế nào? Chột dạ rồi à? Sợ rồi sao?"
Lâm Bắc Thần thờ ơ nói: "Ta không cần phải chứng minh cho tất cả mọi người, nội dung trong Lưu Ảnh thạch, vẫn xin ba vị đại nhân Đoạn tướng quân, Lăng thành chủ, Tần chủ tế xem qua, thì có thể xác định ta có trong sạch hay không, về phần những người khác...Ha ha, miệng nhiều người xói chảy vàng, những kẻ bới xương trong trứng quá nhiều, huống hồ, ta còn lo rằng một số con chó điên sẽ túm lấy một số quá trình không cần thiết, nói bậy bạ ở đây.”
"Ngươi là có ý gì?"
Tào Phá Thiên nhất thời tức giận.
Lâm Bắc Thần rõ ràng là đang mắng hắn là chó điên.
“Ý của ta rất đơn giản.” Lâm Bắc Thần tương đối châm biếm nói: “Ngươi không xứng xem”.
"Đã đến lúc này rồi, ngươi còn muốn khiến cho thật giả lẫn lộn sao?"
Tào Phá Thiên cười lạnh nói.
Lâm Bắc Thần nói: "Thế nào? Không lẽ ngươi cảm thấy ba vị đại nhân Đoạn tướng quân, Lăng thành chủ và Tần chủ tế còn không đủ sức nặng để đưa ra phán quyết sao?"
Tào Phá Thiên nhất thời cứng họng.
"Được rồi, yêu cầu của Lâm Bắc Thần là hợp tình hợp lý."
Đoạn Thị Phi trực tiếp đồng ý, nói: "Bổn tướng quân có thể làm người phán quyết."
Thân hình của Lăng Quân Huyền khẽ động, ngay tức khắc đã xuất hiện ở hiện trường, cười nói: "Ha ha ha, thật là anh hùng xuất thiếu niên, bổn phủ sẽ để ngươi sắp xếp một lần." Suy cho cùng thì ông ta cũng có lỗi với thiếu niên này, có thể giúp hắn một chuyện cũng tốt, cứ coi như là trả ân tình đi.
Tần chủ tế gật đầu, lời ít ý nhiều nói: "Được."
Ba người này, một người đại diện cho quân đội, một người đại diện cho chính phủ, một người đại diện cho thần điện, có thể nói là ba tập đoàn quyền lực nhất đế quốc hiện tại, hơn nữa ba người cũng là lão đại quyền thế nhất ở Vân Mộng thành, có đủ sức nặng.
Những người khác thấy vậy, đương nhiên cũng khó có thể nói thêm được điều gì. Dạ Vị Ương giao Lưu Ảnh thạch cho Tần chủ tế.
Ba đại nhân vật bước vào trong lều. Sau thời gian khoảng một nén nhang. Ba người từ trong lều vải bước ra.
Ánh mắt của Tào Phá Thiên dán chặt vào biểu hiện của ba người.
Bạch Hải Cầm cũng như vậy, muốn nắm bắt được một số manh mối từ trên khuôn mặt của ba đại nhân vật.
Ông ta không tin, Lâm Bắc Thần thực sự có Lưu Ảnh thạch gì đó.
Người bình thường khi đang truy sát và bị truy sát, ai lại có thể dùng Lưu Ảnh thạch ghi lại tất cả chứ?
Nhưng mà--

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất