Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 391: Hoan nghênh gia nhập

Chương 391: Hoan nghênh gia nhập
"Ngươi... Lâm Bắc Thần, ngươi quá kiêu ngạo..."
"Hành hung trên đường, còn có vương pháp nữa không?"
"Đến cả nữ học viên cũng đánh, ngươi quả thực không có chút nhân tính." Tiếng mắng chửi thảm thiết vang lên.
Lâm Bắc Thần đâu thể chịu được sự khiêu khích này chứ?
Hắn không chút do dự đi tới chỗ mấy học viên kiêu ngạo mắng người này, hung hăng tát thêm vài cái nữa, đánh cho bọn họ không mở được miệng, lúc này mới thở phào một hơi.
"Tại sao các ngươi lại đòi hỏi tiêu chuẩn đạo đức cao như vậy đối với một tên não tàn phá gia chi tử như ta chứ?"
Hắn rất cạn lời nói: "Khi nam phách nữ, hành hung đánh người, ngang ngược càn rỡ, không chút nhân tính... Chậc chậc chậc, đây không phải là nhãn hiệu của ta sao? Trước đây không phải ta đã làm như vậy sao? Không lẽ các ngươi quên rồi à?"
Nhất thời một đám học viên của học viện Số 2 đều sững sờ.
Đều cảm thấy những gì mà Lâm Bắc Thần nói rất có lý.
Bọn họ thực sự đi nói đạo lý với một tên phá gia chi tử khét tiếng sao?
"Ha ha, dấu chấm hỏi nhỏ, trong đầu ngươi có phải là có rất nhiều tiểu bằng hữu không?"
Lâm Bắc Thần ồ một tiếng, hài lòng gật đầu nói: "Tốt lắm, xem ra các ngươi đã hoàn toàn hiểu ra rồi."
Hắn nhìn về phía Tiêu Chương, nói: "Ngươi hiểu rồi chứ?"
Người sau mặt sưng thành đầu heo, cũng hơi chấn động não, vội vàng gật đầu.
"Sau này còn dám tranh giành ngôi vị ăn chơi trác táng số 1 Vân Mộng thành với ta nữa không?"
Lâm Bắc Thần lại hỏi.
Tiêu Chương lắc đầu lia lịa. "Cút đi."
Lâm Bắc Thần xua tay.
Đám người xui xẻo này chỉ hận cha mẹ mình chỉ sinh ra có hai cái chân, toàn bộ ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Lâm Bắc Thần lúc này mới quay người lại, mỉm cười với Mễ Như Yên, nói: "Thật là ngại quá, nhất thời bốc đồng. Con người ta ghét nhất là người khác làm ra vẻ trước mặt mình. Anh chàng vừa rồi tên là Kiêu Ngạo*, đúng không? Vừa nghe cái tên này đã gợi đòn, cũng không biết cha mẹ hắn suy nghĩ như thế nào... tranh đoạt danh hiệu ăn chơi trác táng với ta, quả thực là không tự lượng sức.”
(*đồng âm với Tiêu Chương)
Mễ Như Yên với vẻ mặt cạn lời, cũng không biết nên nói gì.
Danh hiệu ‘ăn chơi trác táng số 1 Vân Mộng thành’ từ khi nào lại có giá trị lớn đến mức cần phải ra tay tranh đoạt chứ?
"Đúng rồi, bạn học Mễ, ngươi còn kiên trì với sự lựa chọn tối qua không?"
Lâm Bắc Thần hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều của Mễ Như Yên nhất thời đỏ bừng lên.
Ngươi có thể nói rõ là đề nghị của tối qua, cái gì mà sự lựa chọn tối qua, nói chuyện thật quá mập mờ.
Nàng đành phải gật đầu lia lịa.
Lâm Bắc Thần bật cười, duỗi tay ra và nói: "Vậy thì, bạn học Mễ Như Yên, hoan nghênh ngươi gia nhập đội ta...ừm, chiến đội Liên Minh Chính Nghĩa! Cái tên này cũng không tồi, đúng chứ?”
Dưới ánh nắng, nụ cười của thiếu niên thật ấm áp và ngây thơ.
Mễ Như Yên không biết như thế nào, mơ mơ hồ hồ đưa tay ra, đưa bàn tay nhỏ bé trắng nõn của mình vào trong lòng bàn tay của tên hoang đãng siêu cấp Lâm Bắc Thần, hai người dùng lực bắt tay.
Dưới ánh nắng ấm áp, Mễ Như Yên chính thức trở thành thành viên đầu tiên trong đội của Lâm Bắc Thần.
Trước đó, Lâm Bắc Thần còn muốn đi tìm Lăng Thần nói chuyện.
Suy cho cùng, vào thời khắc then chốt, ăn một miếng cơm mềm cũng không phải là chuyện đáng xấu hổ gì.
Nhưng sau chuyện đêm qua, những lời của Dạ Vị Ương trong lều cùng với tiếng thở dài và cái vỗ nhẹ vào vai khi Lăng Ngọ rời đi khiến cho Lâm Bắc Thần ý thức được có lẽ Lăng Thần thật sự không thể gia nhập chiến đội của hắn, nếu không, bản thân nàng sớm đã chủ động xuất hiện rồi.
Vẫn là không nên đi làm phiền Lăng Thần.
Bằng cách này, Mễ Như Yên chính là đối tượng mà hắn bắt buộc phải giành lấy.
Có vẻ như nàng đã gặp phải một số rắc rối.
Nhưng ý chí lại vô cùng kiên định.
"Ngươi sẽ không hối hận khi gia nhập chiến đội liên minh những kẻ phục thù của ta."
Lâm Bắc Thần rất trung nhị vuốt đầu tóc làm thành một búi lớn phía sau, vô cùng hào khí nói: “Hãy để chúng ta cùng nhau chinh phục tinh thần đại hải đi”.
Mễ Như Yên rút bàn tay nhỏ bé của mình lại, kỳ quái hỏi: "Chiến đội liên minh những kẻ phục thù? Không đúng, bạn học Lâm, không phải ngươi vừa nói là chiến đội Liên Minh Chính Nghĩa sao?"
Lâm Bắc Thần cười he he nói: "Danh khí chẳng qua chỉ là một cái tên mà thôi, không quan trọng, đừng quan tâm đến những chi tiết vô nghĩa này, trước đó ta đã từng nghĩ qua có nên gọi là 'Chiến đội Mickey Mouse Clubhouse của Lâm Bắc Thần' hay là 'chiến đội Tiểu Trư Bội Kỳ’ hay không.”
Mễ Như Yên cảm thấy bản thân không thể nào theo kịp mạch máu não của Lâm Bắc Thần.
Có lẽ kiểu tư duy mang tính bay nhảy này mới khiến hắn bị người ta hiểu nhầm, bị cho là có bệnh về não sao?
Mễ Như Yên lẳng lặng suy nghĩ trong lòng.
Càng tiếp xúc với Lâm Bắc Thần, thì càng cảm thấy thiếu niên này là một người kỳ quái, nhưng lại luôn có một sức hấp dẫn kỳ lạ, khiến người ta không kìm lòng được mà gần gũi và tán đồng.
"Tiếp theo phải làm cái gì đây?"
Mễ Như Yên rất nhanh sau đó đã sắm vai một đội viên, nói: "Ta có mấy người bằng hữu phù hợp với yêu cầu, thực lực cũng không tồi, có thể thử lôi kéo bọn họ vào trong chiến đội, chỉ là...”
Nàng nhớ tới những tin đồn trong thành sáng nay, trong lòng nhất thời cũng có chút lo lắng.
Tình hình hiện tại rất bất lợi cho Lâm Bắc Thần. Ngay cả bản thân nàng, trước đó cũng do dự.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất