Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 488: Cuối cùng cũng trở về

Chương 488: Cuối cùng cũng trở về
Bộp bộp bộp!
Chỉ thấy ông ta thôi động Huyền khí, kích phát ý chí võ đạo mênh mông của Tiên Thiên kiếm tu, năm nét bút tạo thành chữ ‘Lệnh’ nhanh chóng sống lại, hóa thành năm đạo kiếm quang bắn ra từ trên giấy lụa.
Kiếm ý bùng nổ.
Năm đạo kiếm quang lại hóa thành hàng ngàn kiếm khí gào thét, đan xen lẫn nhau giống như hàng rào kiên cố, nó tạo thành một tòa ngục kiếm, ngay lập tức, ba người Lăng Thái Hư, Lăng Quân Huyền, Lăng Ngọ đều bị bao phủ trong đó.
“Không hay.” Lăng Ngọ biến sắc, vội vàng vung kiếm lên.
Ầm ầm!
Lực lượng mạnh nhất nện vào ngục kiếm, trong tích tắc đã tan biến.
Lăng Quân Huyền cũng xuất chiêu nhưng không thể đâm thủng tòa ngục kiếm tràn ngập kiếm ý này.
Ba người không kịp đề phòng bị vây khốn trong đó, mà cùng lúc ấy, chữ ‘Lệnh’ trên bề mặt Tả Lệnh đã hoàn toàn biến mất.
Chỗ ban đầu không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào cả, dường như chữ cái đó chưa từng được viết lên giấy lụa màu vàng đó.
Đàm Cổ Kim cười lạnh một tiếng, ông ta quay đầu nói: “Bạch đại sư, Thượng Ngôn, tiến hành theo kế hoạch đi... truyền lệnh châm Hoả Hình Trụ cho ta.”
“Vâng.” Máu chảy ra từ vết kiếm trên người Ngô Thượng Ngôn đã ngừng lại. Ông ta trực tiếp tung người nhảy lên, đi tới trước Hoả Hình Trụ đang trói Sở Ngân, đích thân lấy đuốc từ trong tay thị vệ ném vào đống củi tẩm đầy xăng.
Bùng!
Ngọn lửa đỏ sậm như con rắn lập tức bùng lên.
“Đờ cờ mờ...” Sở Ngân mắng to: “Sao lại thiêu ta đầu tiên?”
Cùng lúc đó, đống củi dưới tám hỏa trụ cũng bị châm lửa.
Ngọn lửa nóng bỏng nhanh chóng bao vây Hoả Hình Trụ.
“Nương, nương, đừng sợ, ta...” Nhạc Hồng Tuyết liều mạng giãy dụa, mắt mở nhìn chằm chằm ánh lửa bên cạnh, ngọn lửa xèo xèo thiêu đốt, sức nóng cực lớn bao vây quanh nương mình, ánh mắt Nhạc Hồng Tuyết như muốn nứt ra.
Đám người trên quảng trường bị dọa cho chấn động.
Có người kêu la gì đó, muốn xông qua đây.
Nhưng lại bị cường giả của đoàn điều tra chặn lại hết.
“Kẻ tự ý xông vào giết không tha.” Bạch Hải Cầm hét lớn, âm thanh như sấm sét đùng đoàng, khiến cho hơn mười người dân đứng hàng trước nhất trực tiếp ngất xỉu.
“Dừng tay.” Một tiếng quát khẽ vang lên. Ánh sáng chợt lóe.
Dạ Vị Ương sau khi đưa Bạch Khâm Vân về vẫn nấp trong bóng tối quan sát cuối cùng cũng không chịu nổi làm trái mệnh lệnh của sư phụ mình, nàng bay đến hỏa trụ, kiếm quang lóng lánh, âm thanh hai đạo kim loại leng keng va chạm nhau, nàng cắt đứt xích sắt trói buộc nương của Nhạc Hồng Tuyết, sau đó ôm lấy bà nhanh chóng thoát khỏi vòng lửa...
“To gan.” Ngô Thượng Ngôn tức giận nói: “Hỏa hình đã bắt đầu, ngươi vậy mà dám cắt đứt xích sắt cướp người... hành động lăng nhục thần không thể tha thứ được.”
Các cao thủ của đoàn điều tra rút trường kiếm ra, thân ảnh lóe lên bao vây xung quanh.
Dạ Vị Ương không chút sợ hãi đứng tại chỗ, lớn tiếng mắng chửi: “Nơi thánh khiết như Thần Điện sao có để đám người dã tâm như các ngươi tàn sát vô tội chứ? Ta chính là tế tư của Thần Điện, phụng ý chỉ của Thần lệnh cho các ngươi lập tức dừng loại hình vi điên cuồng này lại!”
Sau lưng thiếu nữ bung đôi cánh kiếm, ánh sáng chói hắt xuống.
Mái tóc bay múa, toàn thân tràn ngập sự sống, cơ thể thánh khiết như nữ thần giáng trần, nét mặt giận dữ, thần uy mênh mông, tự có khí tức thần thánh thuộc về cao thủ võ đạo bắn ra.
Đám cao thủ của đoàn điều tra thấy vậy do dự không dám tiến lên. Ngô Thượng Ngôn cũng vì vậy mà biến sắc.
Tế tư của Thần Điện ra tay không dễ khống chế cho lắm.
Gương mặt Đàm Cổ Kim lóe lên tia giận dữ, sự nhẫn nại đã đến cực hạn, ông ta hừ lạnh nói: “Tế tư bé nhỏ sao biết thần uy? Cút cho ta!”
Hắn tiếp tục thôi động Tả Lệnh.
Chữ ‘Tả’ sắc vàng ở mặt sau bỗng dưng bay lên từ giấy lụa, giữa không trung hóa thành một đạo kiếm quang, xé rách không trung chém về phía Dạ Vị Ương.
Ầm!
Đôi cánh kiếm của Dạ Vị Ương chỉ kịp hộ thể đã bị chém bay ra ngoài.
Nàng kiên quyết bảo vệ nương của Nhạc Hồng Tuyết cho nên bị bắn ra tầm mười mấy mét, ngã xuống trong đám người trên quảng trường.
Đám người vô thức tản ra.
Thân hình Dạ Vị Ương lảo đảo ngã xuống, đá vụn bắn tung tóe.
Cánh kiếm bao lấy nàng lăn mấy vòng, xung quanh truyền đến tiếng kinh ngạc, có dân chúng vô tội bị nàng đụng phải, cũng có người bị đá vụn bắn ra làm chảy máu, trong chớp mắt có hơn mười người ngã xuống vũng máu.
Dạ Vị Ương đứng dậy, phun ra một búng máu.
Tức giận khiến cho cả người nàng run rẩy, trước giờ nàng chưa từng nghĩ tới
sẽ có người độc ác như thế.
Vừa nãy Đàm Cổ Kim rõ ràng cố ý dồn nàng đến bên này, gây nên thương thế
cho nhiều người như vậy.
“Đây là do ngươi cả thôi, sự ngu xuẩn và bốc đầu của ngươi tạo thành vết
thương tới người vô tội.”
Đàm Cổ Kim cười lạnh nói: “Nhân viên của thần vậy mà dám đi cứu tàn dư tà
ma, nha đầu, hôm nay ngươi cũng lên hỏa trụ đi!”
Uy thế của chữ tả kia chưa hoàn toàn biến mất, nó tạo thành kiếm ý đáng sợ
trôi nổi trong hư không.
Giờ đây, ngọn lửa quanh hỏa trụ càng ngày càng nóng.
Thực lực của Nhạc Hồng Tuyết thấp nhất cho nên không kiềm nổi tiếng kêu đau đớn.
Tình hình vô cùng gam go.
Đã đến nước không thể cứu vãn rồi.
Dạ Vị Ương lau vết máu bên miệng, nhẹ nhàng đặt nương Nhạc Hồng Tuyết nửa tỉnh nửa mê ở trong lòng xuống đất.
Nàng nắm chặt nắm đấm, “Đàm Cổ Kim đại nhân phải không? Được lắm, ngươi mở to mắt mà nhìn đây nhé, thế nào mới là thần uy thật sự.”
Dường như nàng đã quyết định điều gì đó, ngay cả bản thân nàng cũng không biết phải trả cái giá kinh khủng cỡ nào.
Mà vào lúc ngàn cây treo sợi tóc này...
Có một bóng người bỗng dưng xông ra từ đám đông, hắn giơ tay ấn vai thiếu nữ tế tư.
“Để ta.”
Người này là...
Cơ thể Dạ Vị Ương run lên, trên gương mặt để lộ thần sắc khó tin. Ngươi ngươi, Thần ca ca, cuối cùng cũng trở về rồi?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất