Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 497: Vinh quang của ta, đã lâu không gặp

Chương 497: Vinh quang của ta, đã lâu không gặp
"Alo, đến lượt ngươi rồi... Mau mời Kiếm Chi Chủ Quân đại thần ra tay đi." Hắn thì thầm trong lòng.
"Nhận được."
Âm báo của tin nhắn WeChat vang lên
Tất cả mọi thứ giống như đóng băng thời gian ngay lập tức.
Sau đó--
Ầm ầm ầm ầm!
Quảng trường thần điện khổng lồ đột nhiên hơi rung chuyển.
Một loại sức mạnh rộng lớn cuồn cuộn vô hình, lấy chính giữa thần điện làm trung tâm, đột nhiên xuất hiện sau đó ngay lập tức lan tràn ra.
Khiến cho năng lượng do Huyền pháo phun ra tan biến chỉ trong phút chốc. Khiến cho mũi tên che phủ cả bầu trời bị chôn vùi chỉ trong phút chốc. Thần lực rộng lớn bao trùm.
Từng thần tượng của Kiếm Chi Chủ Quân trên quảng trường toả ra vạn ánh hào quang.
Kiếm viêm hừng hừng từ trong hư không vô tận ở bên kia bầu trời, xuyên qua thời gian và không gian vô tận, giáng xuống bầu trời của Vân Mộng thành, phác họa ra hư ảnh của một nữ kiếm thần thân mặc giáp trụ, hoàn mỹ không chút khuyết điểm.
"Vinh quang của ta, đã lâu không gặp!"
Giống như một tiếng ngâm nga từ một thế giới khác vang lên.
Giờ phút này, tất cả mọi người trong quảng trường đều nghẹn họng nhìn trân trối, lập tức kích động, nước mắt lưng tròng!
Hư ảnh của nữ thần, bọn họ đã quá quen thuộc rồi.
Còn quen thuộc hơn cả sinh mạng của mình.
Còn quen thuộc hơn cả linh hồn của mình.
Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ vĩ đại, nàng cuối cùng cũng hiển linh một lần nữa. Hào quang của thần, che chở dân ta!
Những binh sĩ tinh nhuệ đang cầm gươm vác giáo tiến về phía trước, vạn núi bất dịch, vạn thủy không tránh, chỉ nghe theo quân lệnh từ thống soái tinh nhuệ của đế quốc, vào giờ phút này cũng đồng loạt dừng chân lại.
Hai ngàn khuôn mặt ngước lên nhìn.
Trong hai ngàn cặp mắt nóng hừng hực tràn đầy sự sùng bái và tôn kính.
Bọn họ là quân nhân.
Những quân nhân chỉ tuân theo quân lệnh.
Nhưng lúc này, thứ mà bọn họ đối mặt lại không phải là con người.
Là Thần.
Là một vị thần mà khi bọn họ cất tiếng khóc chào đời đã không thể tách rời khỏi sự che chở của nàng, từ khi biết chữ nhập môn đã không thể tách rời khỏi những câu chuyện của nàng, từ khi tiếp xúc với võ đạo, đã không thể tách rời khỏi tín ngưỡng của nàng, từ lần đầu tiên cầm kiếm, đã thề rằng nguyện đi theo nàng, bảo vệ nàng, tin thờ nàng, cháy hết mình và hiến dâng tất cả cho nàng.
Một nữ thần trong thời gian ngắn ngủi hai ba trăm năm đã hòa nhập vào máu thịt và xương tuỷ, trong sinh mệnh và linh hồn của mỗi một kiếm sĩ ở đế quốc Bắc Hải.
Cũng chỉ có sự tồn tại như vậy mới có thể vẻn vẹn chỉ hiện thân một cái, không cần lời nói đã khiến cho dòng gót sắt đang gào thét của hai ngàn binh sĩ tinh nhuệ của đế quốc ngay tức khắc dừng lại.
Thần uy hùng vĩ.
Phàm nhân chỉ có thể ngước nhìn.
Bạch Hải Cầm toàn thân ngâm nước bẩn, dưới sự chấn động cực lớn, dường như đã quên cả đau đớn, nằm trên mặt đất, thở hổn hển như cá chết, nhìn chằm chằm vào hư ảnh của nữ thần trên bầu trời.
Đàm Cổ Kim vào thời điểm này, giống như đã bị rút mất linh hồn.
Lăng Thái Hư, Lăng Quân Huyền, Lăng Ngọ và những người khác cũng lần lượt quỳ xuống.
Tần chủ tế, người luôn không thấy bóng dáng đâu cả, từ trong thần điện chậm rãi bước ra, theo sau là các thiếu nữ tế tư, ngâm nga ‘Kiếm Chi Chủ Quân tụng khúc’, âm thanh kỳ ảo khuấy động giữa trời đất, giống như một khúc văn chương sử thi động lòng người.
Trong toàn bộ quảng trường thần điện, chỉ có hai người không quỳ xuống. Một trong số đó là Lâm Bắc Thần.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên hư không.
Đây là Kiếm Chi Chủ Quân sao?
Thân mặc giáp trụ cổ xưa, đầu đội mũ sắt, mặt nạ che khuất khuôn mặt, tạo hình giống y hệt với thần tượng của Kiếm Chi Chủ Quân kia.
Mặc dù không nhìn rõ dung mạo, nhưng thần lực cuồn cuộn, khí tức độc nhất vô nhị của Kiếm Chi Thần Minh đã bộc lộ rõ ràng thân phận của mình.
Ngay cả khi Lâm Bắc Thần chỉ là một tín đồ giả, hắn cũng ngay lập tức xác định được thân phận của nữ thần.
Tuyệt đối không thể nào nguỵ tạo được.
Từ chỗ sâu thẳm trên bầu trời, tựa như một cột sáng kiếm viêm cháy hừng hực xuyên qua hư không vô hạn mà tới, bao phủ thân thể yêu kiều của vị chính thần này, càng làm tăng thêm vẻ uy nghiêm thần thánh vô cùng vô tận.
Đây là lần đầu tiên Lâm Bắc Thần cảm nhận được khí tức của một vị thần trong truyền thuyết ở thế giới này.
Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của thần minh ở thế giới này.
Sự bàng hoàng trong lòng hắn khó nói thành lời.
Khác xa so với trên trái đất, khác xa so với niên đại trước, khi những thổ dân da đỏ ở Bắc Mỹ lần đầu tiên nhìn thấy súng ống phun ra ngọn lửa lôi thần, điều này còn xé rách thần kinh cảm quan một cách nghiêm trọng hơn.
"Cẩu nữ thần Kiếm Tuyết Vô Danh, rốt cuộc không có lừa gạt ta."
Nàng thực sự đã mời được Kiếm Chi Chủ Quân đại thần.
Mặc dù tốn 300.000 tiền vàng, nhưng khoản tiền này cũng đáng.
Mặt trời rực rỡ, chiếu sáng thế giới.
Kiếm viêm hừng hực, chiếu diệu thần uy.
"Bái kiến ngô thần!"
"Bái kiến ngô thần!"
"Bái kiến ngô thần!"
Tựa như núi gầm, giống như biển thét, mọi người quỳ trên mặt đất, lần lượt phát ra tiếng quỳ lễ nối tiếp nhau.
Mỗi một phàm nhân được tắm mình trong thần huy đều phấn khích khóc rưng rức.
Ngoại trừ một số ít người như Đàm Cổ Kim.
"Tại sao lại vào lúc này chứ?"
Trong lòng Đàm Cổ Kim nảy sinh một nỗi khủng bố to lớn.
Ông ta mơ hồ cảm thấy sự xuất hiện của Kiếm Chi Chủ Quân vĩ đại có lẽ có quan hệ rất lớn với Lâm Bắc Thần... hơn nữa không giống như tên ‘Thiên Ngoại Tà Ma’ vô cùng hung ác này đã dẫn đến cơn thiên nộ thần phạt của nữ thần.
Tiếng quỳ lạy sóng sau cao hơn sóng trước vang vọng giữa đất trời.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất