Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 501: Có gì đó không đúng

Chương 501: Có gì đó không đúng
Bạch Hải Cầm đáng thương, mang hào quang của một trong ba đại danh kiếm của Bạch Vân thành, hành tẩu khắp chín đại hành tỉnh của đế quốc Bắc Hải, đã từng khi nào phải chịu hình pháp nhục nhã như vậy chứ?
Nhưng cho dù ông ta có tức giận đến đâu thì cũng không làm gì được.
Dựa vào tất cả những mánh khóe tung hoành tứ phương trước đây đều vô dụng.
"Ưm ưm, ưm ưm ưm..."
Bạch Hải Cầm liều mạng vùng vẫy.
Nhưng căn bản không có ai để ý đến ông ta cả.
Chính vào lúc này--
"Bây giờ ông đã nếm được mùi vị có miệng cũng khó giải bày rồi chứ?”
Truyền âm của Lâm Bắc Thần vang lên trong tâm trí Bạch Hải Cầm.
Lần này, giọng nói của hắn vẫn bình thường, không có chút cộng hưởng kim loại ‘thần style’ nào cả.
Đồng tử của ông ta ngay lập tức co rút lại, tâm thần cuồng loạn, nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần.
Sự thay đổi trong giọng nói khiến Bạch Hải Cầm nhận thức được suy đoán của mình là đúng.
Lâm Bắc Thần lúc này hoàn toàn không phải là thần minh gì cả.
Hắn thực sự là giả!
"Ưm ưm ưm ưm ưm..."
Bạch Hải Cầm liều chết vùng vẫy, nhưng bởi vì miệng bị nhét cầu sắt, cho nên bất cứ âm thanh nào phát ra đều là tiếng ưm ưm ư ư giống như một con chó chết.
"Ha ha, vô dụng thôi. Ông có nói cái gì, bọn họ đều sẽ không tin. Ông cũng đừng lãng phí công sức nữa. Ta lợi dụng thần lực để truyền âm. Không ai có thể phát hiện ra... Bạch Hải Cầm, lão tử chính là muốn giết chết ông, ha ha, ông chờ chết đi."
Lâm Bắc Thần tiếp tục truyền âm.
Bạch Hải Cầm nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt oán hận vô cùng.
Còn Lâm Bắc Thần đã không thèm để ý đến ông ta nữa.
Hắn đưa tay lên và chỉ qua.
Lâm Chấn Nam ở trong đám đông đang lặng lẽ bò về phía sau, nhất thời cũng không thể trốn được nữa.
"Bắt lấy.”
Mạnh Bắc Hà đang nóng lòng muốn lập công chuộc tội, lập tức vẫy tay.
Hải An Vệ như hổ như sói lao tới, giống như sư tử điều khiển linh cẩu, dễ dàng lôi Lâm Chấn Nam cùng với các thành viên khác của Lâm Thị ra khỏi đám đông.
"Bắc Thần, tha mạng, đừng giết ta..."
Lâm Chấn Nam quỳ trên mặt đất, khổ sở cầu xin: "Ta là di phụ của ngươi, ta là bị Bạch Hải Cầm lừa gạt, ta nguyện ý chứng minh, ta có thể lấy công chuộc tội, ta..."
"Giết."
Lâm Bắc Thần lạnh lùng vô tình nói.
Đối với người này, hắn không có chút tình cảm nào cả.
Đừng nói là di phụ cái gì đó, cho dù có là thúc phụ có quan hệ huyết thống, người đã có ác ý lớn như vậy đối với hắn, thì đều phải nhân cơ hội này mà giết chết, tránh để lại tai hoạ.
Nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân thổi lại mọc.
Xoẹt!
Ánh kiếm lóe lên.
Mạnh Bắc Hà đích thân vung kiếm chém đứt đầu Lâm Chấn Nam. Cái đầu ùng ục rơi trong vũng máu.
Lâm Bắc Thần tâm lặng như nước.
Đưa mắt liếc qua một số thành viên Lâm Thị khác.
Những người này đều là tâm phúc đi theo Lâm Chấn Nam âm thầm quấy phá, lúc đầu trên nhảy dưới tránh đối phó với Chiến Thiên Hầu phủ cũ, những người này cũng có công lao không thể bỏ qua.
"Giết hết."
Trong giọng nói của Lâm Bắc Thần mang theo vẻ lạnh lùng âm u giống như huyền băng.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Ánh kiếm lập lòe.
Từng cái đầu lăn xuống.
Một nhóm tâm phúc của Lâm Chấn Nam đều bị một mẻ tóm gọn. Lâm Bắc Thần vẫn là tâm lặng như nước.
Mẹ nó.
Bây giờ ta hình như là có hơi biến thái.
Lâm Bắc Thần tự suy ngẫm lại về bản thân trong lòng.
Nhưng hắn cũng không biết tại sao bây giờ mình lại trở nên lòng dạ sắt đá như vậy.
Dường như đã quen với việc giết chóc.
Nhìn thấy người chết cũng thản nhiên giống như nhìn thấy một ngọn cỏ bị chặt đứt bên đường.
"Không lẽ là ta đã bị sức mạnh của Kiếm Chi Chủ Quân ảnh hưởng rồi sao? Trong truyền thuyết, thần minh đều là sự tồn tại cao cao tại tượng, tuyệt tình loại bỏ... Chẳng lẽ có liên quan đến sức mạnh tu luyện của thần linh sao?"
Trên trái đất, các nhà luyện khí cổ đại của Trung Quốc cũng có nói rằng ‘thái thượng vong tình’."
Trong lòng nghĩ như vậy, sau cùng Lâm Bắc Thần nhìn về phía Đàm Cổ Kim.
Người sau quỳ xuống, cảm nhận được ánh mắt coi thường nhìn xuống kia, nhất thời run rẩy trong lòng.
"Ngô Thần, ta..."
Trong lòng của Đàm Cổ Kim đã suy nghĩ xong lời lẽ biện minh.
Ông ta tin rằng, mình nhất định có thể thoát ra được.
Nói cho cùng, mình không giống như Bạch Hải Cầm, vốn không có liên hệ trực tiếp gì với Thiên Ngoại Tà Ma, cũng không có trực tiếp nhiễm sức mạnh ô uế này, cho dù là thần linh, cũng không thể chỉ trích mình.
Từ đầu đến cuối, mình đều là vì đối phó với Thiên Ngoại Tà Ma, chẳng qua là chọn nhầm đối tượng.
Tội không đến mức chết.
Tuy nhiên, Lâm Bắc Thần đã thẳng thừng không cho ông ta có cơ hội giải thích.
"Ngươi cũng là Thiên Ngoại Tà Ma."
Một cái quy kết đáng sợ nhất đã được đưa ra, đập cho Đàm Cổ Kim hồn phi phách tán.
"Không, ta không phải, ta..."
Ông ta vô cùng hoảng sợ lớn tiếng giải thích.
Đây chính là một vấn đề mang tính nguyên tắc.
Tại sao thần minh lại có thể bóp méo sự thật về một vấn đề mang tính nguyên tắc như vậy chứ?
Không đúng.
Có gì đó không đúng.
Trong đầu ông ta đột nhiên nhớ tới lời của Bạch Hải Cầm vừa giãy dụa vừa la hét trước đó, trong lòng hiện lên một suy đoán đáng sợ, ngay tức khắc bị kinh ngạc đến mức trái tim dường như sắp ngừng đập.
Không lẽ thần minh này, cũng có thể bị Lâm Bắc Thần giả mạo sao?
Trước có biến hình thuật.
Sau có giả mạo thuật?
Đây là sự tồn tại như thế nào chứ, lại có thể làm được loại chuyện này?
Không lẽ là chân thân của tuyệt thế đại ma Thiên Ngoại Hư Không trong truyền thuyết giáng lâm?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất