Chương 512: Tu luyện thần thuật
"Đúng rồi, sau khi ta hôn mê còn xảy ra chuyện gì nữa không?"
Lâm Bắc Thần nói: "Đồ chó Đàm Cổ Kim trút nước bẩn lên người chúng ta đã rửa sạch rồi chứ?”
"Còn cần phải nói."
Phan Nguy Mẫn tràn đầy vui mừng nói.
Nhạc Hồng Hương cũng rất phấn khích nói: "Mọi người đều không sao cả, mọi thứ đều đã trở lại bình thường. Mặc dù Triều Huy thành của tỉnh lỵ đã phái thêm mấy vị đại nhân vật đến điều tra những chuyện gần đây, nhưng không hề làm loạn giống như Đàm Cổ Kim, bây giờ chuyện lớn nhỏ trong thành lại lần nữa do Lăng thành chủ quản lý, thành tích của Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến cũng đã được xác định và ghi nhận cuối cùng. Đợi đến khi ngươi dưỡng thương xong, lễ trao giải sẽ được tổ chức lại một lần nữa."
Nói đến chuyện này, mọi người trong phòng đều mừng rỡ.
Học viện Số 3 lần này thực sự đã thu được lợi nhuận lớn.
Với sự lật bàn thành công của Lâm Bắc Thần, những người lần này bị vu oan thành đồng đảng của hắn, ngay lập tức từ địa ngục lên thiên đàng, trở thành anh hùng trong lòng của người dân ở Vân Mộng thành, đi đến đâu cũng nhận được sự tán tụng và ưu đãi.
Còn mấy thương gia được Lâm Bắc Thần làm người đại diện bị liên luỵ, càng khổ tận cam lai, hàng hóa ngày ngày đều bán hết sạch, các thị dân tự phát ủng hộ anh hùng.
Người ta đồn rằng dưa hấu của gia đình Ngô Phượng Cốc ở Tiểu Tây Sơn, sản lượng năm tới đều đã được đặt trước đến một nửa. Chỉ là ông chủ Ngô từ bỏ chính trị sang kinh doanh. Gần đây hậu viện bốc cháy, bị chính thất mỗi ngày đều lôi ra hành hung trên ván giặc đồ, truy hỏi chuyện ‘con riêng’, ông chủ Ngô muốn khóc không ra nước mắt...
"Đợi sau khi ngươi ra ngoài, mọi người đã có thể cùng nhau nhận giải rồi." Hàn Bất Phụ cũng thật thà nói.
Lâm Bắc Thần bất lực phỉ nhổ.
Cái gì mà sau khi ta ra ngoài chứ?
Nói giống như ta đang ngồi tù ấy.
“Đúng rồi, ngươi không phải đã báo danh nhập ngũ rồi sao?” Lâm Bắc Thần tò mò hỏi: “Khi nào thì lên đường nhập ngũ?
Hàn Bất Phụ nói: "Chờ ngươi ra ngoài, cùng nhau nhận giải xong rồi đi."
Lưu Khải Hải ở bên cạnh nói: "Tiểu tử này, lẽ ra đã phải lên đường từ lâu rồi. Sở trưng binh cũng đã thúc giục mấy lần, hắn vì đợi ngươi, cứ trì hoãn thời gian, nghe nói sở trưởng của Sở trưng binh cũng tức giận rồi. May mà có vị đại lão bí ẩn phía quân đội coi trọng hắn, đặc phê cho hắn nghỉ phép ngoài quy định thêm vài ngày...
Hàn Bất Phụ cười cười, cũng không giải thích quá nhiều. Lâm Bắc Thần vỗ vai hắn.
Lão đại ca này, hắn thật sự nhận rồi.
"Đúng rồi, Tiểu Bạch đâu?"
Lâm Bắc Thần không nhìn thấy Bạch Khâm Vân, điều này có hơi kỳ lạ.
Mọi người nghe vậy đều bật cười ha hả.
"Tiểu Bạch vì theo ngươi làm loạn, suýt chút nữa chết thẳng cẳng, bị cha bắt về nhà, đánh đập dữ dội một trận. Nghe nói mông cũng sắp bị đánh thành tám cánh, bây giờ đang ở nhà dưỡng thương.”
Lưu Khải Hải cũng không nhịn nổi nói: "Trò tuyệt đối sẽ không ngờ rằng, Tiểu Bạch lại có thể là cháu gái của đại trang chủ phân trang của Thiên Kiếm Tiền Trang ở Hải An lĩnh, chẳng trách bên người lại mang theo nhiều tiền như vậy, tiêu tiền như nước...nghe đồn trước đó nàng học ở Hải An lĩnh, nhưng bởi vì ở bên ngoài quá ngang bướng mà gây ra đại họa, cho nên bị nhét vào Vân Mộng thành tiến hành giáo dục tố chất cực khổ... Kết quả là vừa mới học được mấy ngày, lại bị tiểu tử trò dạy hư.”
Mẹ kiếp?
Lại lịch lớn như vậy. Không hổ là Bạch phú bà.
Lâm Bắc Thần vô cùng kinh ngạc, đồng thời trong lòng càng âm thầm nhắc nhở bản thân, nhất định phải ôm chặt lấy cái đùi của bạn học Bạch, nhân tiện sau này lừa... mượn tiền.
Nói chuyện phiếm một hồi, nữ võ sĩ ở ngoài cửa bắt đầu thúc giục, mọi người miễn cưỡng rời đi.
Trong thời gian hơn một ngày tiếp theo, việc ăn uống ngủ nghỉ của Lâm Bắc Thần đều ở trong căn phòng này.
May mắn thay, bởi vì căn phòng gần biển, hơn nữa căn phòng còn dẫn ra một tiểu hậu viện bên vách núi, Lâm Bắc Thần cũng không vội vàng.
Hắn chăm chỉ tu luyện, Huyền khí giống như sợi tóc từ trong đan điền tách ra dần dần tăng lên.
Điều này khiến cho Lâm Bắc Thần bắt đầu hoài nghi rằng tu vi của mình thực ra không phải vì việc thần nhập thân lần này mà tạm phế.
Nếu như cho hắn đủ thời gian, có lẽ có thể khôi phục tu vi Huyền khí hệ thuỷ của mình?
Ngày thứ ba.
Tần chủ tế thân khoác áo choàng chủ tế màu trắng sữa mang theo một bản kế hoạch tu luyện thần thuật hoàn chỉnh và chi tiết đi đến trước mặt Lâm Bắc Thần
"Những...những cái này ta đều phải học hết sao?"
Lâm Bắc Thần nghẹn họng nhìn trân trối nhìn từng quyển sách cổ thần học mà Tần chủ tế lần lượt lấy ra từ trong bảo cụ trữ vật, nhất thời không khỏi bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Đây cũng quá nhiều rồi đấy.
Ví dụ như cuốn ‘Kiếm Chi Chủ Quân pháp chỉ tinh biên’ này đã dày bằng một lòng bàn tay, cũng không thua kém là bao so với từ điển trên trái đất, hơn nữa nó còn là cuốn sách mỏng nhất trong tổng số 26 cuốn sách cổ thần học.
"Việc luyện tập thần thuật khác với các sức mạnh Huyền khí tự nhiên, trước tiên cần phải nghiên cứu các sách cổ khác nhau của thần điện, lĩnh ngộ được ý chí và lòng từ bi của Ngô Thần mới có thể bước vào trạng thái tu luyện sức mạnh thực sự. Hai mươi sáu cuốn sách cổ này là giáo liệu mà Vọng Nguyệt đại giáo chủ đã đích thân lựa chọn, ngươi hãy học thật kỹ và lĩnh ngộ những ý nghĩa sâu xa về thần đạo ẩn chứa trong đó.”
Tần chủ tế nhả khí như lan, giọng nói nhẹ nhàng nói.
Cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, Lâm Bắc Thần mơ hồ cảm thấy, lần này thái độ của Tần chủ tế đối với mình hình như nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nhưng tài liệu nhiều như vậy... Cứu mạng.
Cảm thấy nhân sinh đã rơi xuống vực thẳm.
Cảm thấy nhân sinh đã bắt đầu gặp ác mộng.
Cho dù là những học sinh ham học trên trái đất sắp sửa thi vào trường đại học cũng không cần phải đọc nhiều sách như vậy.
Nhìn thấy ánh mắt ẩn chứa sự kỳ vọng của Tần chủ tế, Lâm Bắc Thần thở dài buồn bã một hơi.
Sau đó dứt khoát mở điện thoại ra.
Đây là ép một người âm điệu thấp như mình bật hack tỏ vẻ.