Chương 52: Lấy đức phục người
"Wow, ta đạt điểm tuyệt đối ba môn, cộng với Huyền khí cấp 7 và thành tích bất bại, lại không thể lọt vào top 10, các thiên tài của học viện khác đỉnh đến vậy sao?
Hắn có chút không phục.
Thuận theo danh sách nhìn xuống dưới.
Người xếp thứ nhất trong danh sách là một người có tên Lăng Thần. Đến từ học viện Sơ Cấp Hoàng Gia.
Đáng tiếc là danh sách chỉ có thứ hạng, giới tính, tên và trường học, không có thành tích cụ thể, vì vậy Lâm Bắc Thần cũng không có cách nào biết được cái người tên Lăng Thần này, rốt cuộc là tuyệt vời đến mức nào, lại có thể ngồi trịch thượng trên ngai vàng, đứng đầu tất cả học viên năm hai ở Vân Mộng thành.
"Lăng Thần, còn là một nữ nhân. Cái tên này nghe đã thấy rắm thối rồi.”
Lâm Bắc Thần trong lòng oán thầm một câu.
Có người không khỏi muốn hỏi, cái tên này rất hay, ở giữa thêm một từ Bắc nữa thì giống hệt như ngươi, rắm thối chỗ nào chứ?
Cái tên phá gia chi tử nhà ngươi rõ ràng là có thành kiến với người ta.
Lại nhìn xuống tiếp.
Anh chàng xếp thứ hai tên là Đào Vạn Thành, nam, cũng đến từ học viện Sơ Cấp Hoàng Gia.
Hạng ba Lý Đào, nam, học viện Sơ Cấp Hoàng Gia.
Hạng bốn Vương Hinh Dư, nữ, học viện Sơ Cấp Số 1.
Hạng năm Thiệu Vĩnh Ninh, nam, học viện Sơ Cấp Hoàng Gia.
Hạng sáu Mộ Viêm Đông, nam, học viện Sơ Cấp Hoàng Gia.
Hạng bảy Bành Nhất Minh, nam, học viện Sơ Cấp Số 4.
Hạng tám Lý Duệ, nam, học viện Sơ Cấp Số 2.
Hạng chín Tiếu Tiếu, nữ, học viện Sơ Cấp Hoàng Gia.
Hạng mười Mã Chí Cao, nam, học viện Sơ Cấp Hoàng Gia.
Hạng mười một Trác Khai Tâm, nữ, học viện Sơ Cấp Hoàng Gia.
Hạng mười hai Lâm Bắc Thần, nam, học viện Sơ Cấp Số 3.
Nhìn tới đây, Lâm Bắc Thần không tiếp tục nhìn xuống thêm nữa.
Dù sao bọn họ cũng không bằng mình, đều là cặn bã, không cần phải nhớ tên bọn họ. Không xứng.
Nhưng không thể không cảm khái một câu, học viện Sơ Cấp Hoàng Gia chết tiệt này thực sự rất mạnh.
Trong số mười hai vị trí đầu tiên, bọn họ đã chiếm trọn tám vị trí rồi, quả thực khủng khiếp và điên cuồng.
Hắn cố tình tìm kiếm thứ hạng của Mộc Tâm Nguyệt, Ngô Tiếu Phương và Nhạc Hồng Hương.
Lần lượt là 67, 91 và 92.
Mộc Tâm Nguyệt cũng được coi là một trong những thiên tài khiến giám sát viên đặc biệt Lý Thanh Huyền phải kinh ngạc, kết quả cũng chỉ có thể đứng thứ 67 trong toàn bộ Vân Mộng thành, Lâm Bắc Thần cũng không thể không cảm khái một câu, ngoài người có người, ngoài trời có trời, kẻ mạnh ắt có kẻ mạnh hơn, núi cao còn có núi cao hơn.
Lúc này, xung quanh bia đá cũng đã vây kín người.
Thứ hạng trên bảng rõ ràng như vậy, đối với 100 học viên luôn tự cho mình là thiên tài mà nói, thực sự là có sức hút chết người.
"Lâm Bắc Thần là ai?"
Đột nhiên một giọng nói chói tai vang lên: "Đứng ra đây cho ta." Ngay lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía người nói.
Là một học viên có thân hình trung bình, mặt ngựa tóc vàng, vẻ mặt kiêu ngạo, đang dùng ánh mắt hà khắc và hung hãn nhìn chung quanh, hiển nhiên là đang tìm kiếm Lâm Bắc Thần.
Dáng vẻ của hắn không tốt lành chút nào.
Lâm Bắc Thần vốn không định đứng ra.
Nếu như mỗi lần bị người ta gọi tên đều phải đứng ra vậy thì còn có thể diện gì nữa không?
Dù sao thì ta cũng không sợ.
Nhưng chính vào lúc này--
"Là hắn."
Giọng nói của Ngô Tiếu Phương vang lên, ngón tay chỉ vào Lâm Bắc Thần. Mẹ kiếp.
Lâm Bắc Thần nhìn về phía Ngô Tiếu Phương.
Đồ chó nhà ngươi, làm nội gián cũng quá tự nhiên không chút che đậy rồi đấy. Người sau cười nhạo với vẻ mặt đắc ý.
Ta không đánh lại ngươi không có nghĩa là ta không làm gì được ngươi.
Ta có thể ‘mượn đao giết người’.
Thiếu niên mặt ngựa tóc vàng đi tới trước mặt Lâm Bắc Thần, đôi mắt giống như con dao róc xương, quét đi quét lại trên người và trên khuôn mặt của Lâm Bắc Thần, nói: "Chỉ dựa vào một tên tiểu bạch kiểm như ngươi? Cũng xứng được xếp trên Lý Vô Song ta ư?"
Lý Vô Song, nam, đứng thứ mười ba trong bảng tổng cá nhân, đứng đầu học viện Sơ Cấp Số 5.
Hắn vốn cho rằng thành tích của mình lần này chắc chắn sẽ có thể lọt vào top 10, kết quả là bị gạt ra khỏi top 12. Các thiên tài của học viện Sơ Cấp Hoàng Gia, Số 1, Số 2, hắn không thể đụng vào được, nhưng loại học viên giống như nước thối bùn lầy của học viện Số 3, hắn còn không thể đụng được sao?
Huống hồ, chuyện Chiến Thiên Hầu phủ bị tịch thu tài sản, toàn bộ Vân Mộng thành đều biết.
Cái tên phá gia chi tử này sớm đã không còn là thế tử của Hầu phủ gì đó nữa, chỉ là một con chuột qua đường mà thôi, chẳng phải là có thể tuỳ tiện trấn áp sao?
Lý Vô Song hung hãn nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, rất bình tĩnh nói: "Ngươi cảm thấy phải như thế nào mới xứng?"
"Tiếp được một quyền của ông đây mới xứng."
Lý Vô Song cười lạnh một tiếng, đưa tay đánh ra một quyền. Bùm!
Một tiếng khí nổ tung giống như gào thét.
Tốc độ cực nhanh.
Lâm Bắc Thần không kịp phòng bị, giơ tay chống cự.
Bùm.
Cả người hắn loạng choạng lùi lại phía sau năm sáu mét.
Đây là chỗ thiếu sót trong võ thuật hiện tại của Lâm Bắc Thần.
Giỏi kiếm thuật, nhưng những cái khác đều không tốt lắm.
"Ha ha, không chịu nổi một đòn."
Lý Vô Song bật cười nói: "Đến cả một quyền của ta cũng không tiếp nổi, cũng xứng..."
Lời còn chưa dứt.
Lâm Bắc Thần đã rút kiếm ra.
Vù vù!
Thanh kiếm Đức Hạnh xuất vỏ.
"Ngươi đã chọc giận ta rồi."
Lâm Bắc Thần nói: "Là ngươi ra tay trước."
"Là ta ra tay trước thì sao chứ?"
Lý Vô Song một đòn đắc thủ liền cảm thấy Lâm Bắc Thần yếu ớt vô cùng, càng tràn đầy tự tin.
Lâm Bắc Thần nói: "Vậy ta đành phải... lấy đức phục người thôi."