Chương 66: Đám học viên này không được
Hắn mang theo hai con gà chết, lại đi thêm hai mươi phút nữa, cuối cùng tới bên một hồ nước.
Đây là một cái hồ nhỏ không tên tuổi, bán kính mấy nghìn mét, có nước chảy từ một con sông nhỏ ở phía tây, trong suốt và tĩnh lặng, nước hồ trong xanh, thoạt nhìn rất sâu, thứ hiếm thấy chính là bờ cát trắng bên hồ, tầm nhìn rộng, dùng ứng dụng Baidu maps kiểm tra đo lường một phen, phát hiện không có sinh vật nguy hiểm nào.
“Huy hiệu ngôi sao thứ nhất nằm ở dưới đáy hồ.”
Lâm Bắc Thần ở trên bờ hoạt động thân thể một chút, kéo căng các đốt ngón tay, sau đó thổi phù phù một tiếng, trực tiếp lặn xuống hồ.
Hắn ở trái đất rất thông thạo bơi lội.
Mà hiện giờ có tu vi Huyền khí chống đỡ, hắn có thể nín thở lâu hơn và có thể di chuyển tự do trong nước.
Dựa vào sự hướng dẫn của thuỷ cơ, lần lặn thứ mười hắn cuối cùng cũng lấy được huy hiệu ngôi sao thứ nhất.
Rầm!
Rẽ nước nhảy lên bờ.
Lâm Bắc Thần đặt huy hiệu vào lòng bàn tay, quan sát nó một cách cẩn thận.
Đây là một huy hiệu hình bầu dục, trông giống như một viên đá cuội, nền màu lục lam sẫm và điểm xuyết các chấm bạc có kích thước khác nhau. Thoạt nhìn, cả huy hiệu trông giống như vô số tinh quang loé lên trên bầu trời đêm, chẳng trách gọi là huy hiệu ngôi sao.
Điều đáng nói là có một con số ở dưới cùng của huy hiệu – số 1
Nói cách khác, đây là huy hiệu ngôi sao số 1.
Lâm Bắc Thần không chút do dự đưa huy hiệu này vào trong Baidu Netdisk.
Sau đó cũng không dừng lại, tiếp tục sử dụng Baidu maps, đi tìm cái tiếp theo.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Trong nháy mắt tám giờ đã trôi qua.
“Phải về rồi.”
Lâm Bắc Thần đưa huy hiệu ngôi sao thứ chín vào Baidu Netdisk.
Cúi đầu nhìn điện thoại, vẫn còn hai mười phần trăm pin.
“Mặc dù bật hack một lúc thì thích, luôn bật hack thì luôn thích, nhưng mà tiên tốn pin...”
Lâm Bắc Thần một trận đau thịt.
Buổi sáng hôm nay vẫn còn những năm mươi phần trăm pin.
Cứ vậy mà tính thì hai ngày cần phải nạp điện một lần, cần 10 tiền vàng.
Bản thân trong cuộc thi giữa năm, nhận được phần thưởng 50 tiền vàng, có lẽ chỉ chống đỡ được mười ngày.
Đợi khi hết vòng dự tuyển thì không còn tiền nữa mất.
“Kế hoạch kiếm tiền lâu dài, phải làm nhanh hơn.”
Tên phá gia chi tử nghĩ trong lòng, mang theo hai con gà chết, xoay người đi về phía doanh trại.
Đồng hoang vào ban đêm, dã tính cũng trỗi dậy, quá mức nguy hiểm.
Chỉ có ở trong doanh trại là an toàn.
Trên đường về, Lâm Bắc Thần vẫn mở hướng dẫn để tránh mọi nguy hiểm có thể xảy ra.
Thời điểm này không phải là lúc để tiết kiệm tiền.
Cuối cùng trước khi bầu trời tối đen, đến một khu rừng thưa cách doanh trại năm dặm.
Đột nhiên...
Vù!
Một chiếc lưới bằng dây thừng từ trên cây bay ra, rơi xuống đỉnh đầu Lâm Bắc Thần, chụp vào hắn.
Thương lang!
Lâm Bắc Thần rút kiếm.
Kiếm quang chợt loé.
Lưới dây thừng bị cắt một lỗ.
“Là ai?”
Lâm Bắc Thần chui ra từ lỗ đó.
Đáp lại hắn là vài sợi dây thừng bay bay, cùng những viên bi sắt buộc hai bên, đu đưa như một con trăn, quấn lấy hắn.
Vù!
Lâm Bắc Thần trực tiếp thi triển Bắc Đẩu Lâm.
Một kiếm ba bóng.
Dây thừng đang bay nháy mắt bị chặt đứt.
Trong rừng vang lên tiếng còi dồn dập. Vài bóng người từ trên cây nhảy xuống, vội vàng chạy trốn.
Xung quanh chợt yên tĩnh trở lại.
Giống như chẳng có chuyện gì xảy ra trước đó.
“Có vẻ như là mai phục ở xung quanh doanh trại, học viên cướp đoạt công lao của người khác, một đòn không trúng liền lập tức bỏ chạy.”
Lâm Bắc Thần đoán vậy.
Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Trước khi phát hiện ra chức năng tìm kiếm của Baidu maps có thể sử dụng cho các huy hiệu ngôi sao, Lâm Bắc Thần cũng đã nảy ra ý định cướp trong đầu, trực tiếp phục kích trên một số con đường ngoài doanh trại, cướp một số huy hiệu, lấy được vài phần có thể thăng cấp. Dù sao tự mình tìm kiếm sao mà nhanh bằng việc cướp được?
Xem ra có người cũng có kế hoạch giống hắn.
Quả thật là anh hùng thì có kế sách giống nhau.
May mà vừa rồi phản ứng nhanh.
Hắn lập tức nâng cao tinh thần, tập trung chú ý, tiếp tục đi.
Sau đó hắn cũng không gặp cướp nữa.
Hai mươi phút sau, cuối cùng cũng đến trại an toàn, sau khi Vân Mộng Vệ ở cổng thành kiểm tra thẻ đá, Lâm Bắc Thần an toàn tiến vào, tới quảng trường.
Lúc này, hầu hết học viên đã trở về.
Lâm Bắc Thần thản nhiên liếc nhìn, lập tức trở nên vui vẻ. Bởi vì có vài học viên... Mặt mũi bầm dập, nửa thân trần.
“Haizz, thật là xui xẻo, hôm nay ở trong vùng hoang dã tìm kiếm một ngày, thậm chí một sợi lông của huy hiệu cũng không thấy, vừa rồi ở ngoài doanh trại còn bị cướp, cũng không biết tên thiếu đạo đức nào, còn gõ cho ta một cái, đến giờ một bên đầu vẫn còn đau.”
Một tên học viên đầu sưng một cục, ủ rũ nói.
“Ngươi chỉ bị sưng đầu, ta đây không chỉ bị cướp mà còn bị lột sạch quần áo.”
Một học viên khác cởi trần run rẩy, khóc không ra nước mắt.
“Đúng thế, mẹ nó quá độc ác, quần áo của ta cũng bị lột sạch, nếu ta biết tên khốn nào đã làm chuyện độc ác này, ta sẽ liều mạng với hắn...”
“Haizz, ta nói bọn khốn kiếp kia đều che mặt hết cả, nhất định là dùng quần áo của các ngươi làm mặt nạ bảo hộ, để tiện cho việc cướp bóc...”
Một số học viên bị chặn đường cướp của trao đổi kinh nghiệm bị đánh.
Cùng nhau kể khổ, nỗi đau giảm đi một nửa.
Lâm Bắc Thần đi đến trước bảng đá ở trung tâm quảng trường, ngẩng đầu nhìn.
Thống kê điểm hôm nay vẫn chưa được hoàn thành, nhưng một số đã được công bố rồi.
Đứng đầu danh sách, không có gì bất ngờ, Nữ Thiên Kiêu Lăng Thần, tìm được một huy hiệu ngôi sao, nhận được mười điểm tích luỹ.
Những cái tên còn lại xếp sau đều là không điểm.
Bao gồm Đào Vạn Thành và Lý Đào, những thiên tài của học viên Sơ Cấp Hoàng Gia.
Đám học viên này không được.
Lâm Bắc Thần không biết xấu hổ mà nghĩ.