Chương 75: Binh đoàn lính đánh thuê Kiếm Viêm
Ầm!
Chỉ chưởng giao nhau.
Một tiếng như sấm liên tục nổ.
Bốn phía bao trùm kình khí.
Mặt nước bị thổi lên từng lớp khiến những gợn sóng cao hàng mét.
Trên bờ cát bụi bay đầy trời. Trên không trung có những ánh đèn màu lung linh mờ ảo. Đó là màu của huyền khí.
Hai thiên tài mạnh mẽ của học viên Sơ Cấp Hoàng Gia này đều đã chạm đến giáp ranh của cảnh giới võ sư rồi.
Tiến vào cảnh giới võ sư, Huyền khí có thể phóng ra ngoài. “Ách...” Một tiếng kêu rên.
Đào Vạn Thành lộ vẻ mặt thống khổ, thân hình bị đánh bay ra ngoài. Năm ngón tay phải của hắn xoắn lại vặn vẹo đến ghê người.
Thua rồi.
Một chiêu đã thua.
Hắn mạnh mẽ vận chuyển Huyền khí, thân thể đứng ở trên mặt nước, hét lên một tiếng, mặt nước gợn sóng, mượn sức nổi yếu ớt của mặt nước, thân thể lại lần nữa nổi lên, giống như mũi tên rời dây cung, rơi ở một chỗ khác trên bờ cát.
“Lăng Thần, nếu ngươi không dừng lại, người trong lòng ngươi nhất định sẽ chịu đau khổ.” Đào Vạn Thành hét lớn.
“Hừ, thứ rác rưởi này, vì một nữ nhân mà khoanh tay chịu trói, đau khổ thì cho đau khổ đi.” Lăng Thần lạnh lùng quát.
Lâm Bắc Thần trên mặt nước không nói gì.
Không xong rồi. Đây là nhân cách tổng tài bá đạo của Tiểu Phượng Hoàng.
Trong lúc đang nói chuyện, chỉ thấy hình dáng của Nữ Thiên Kiêu Lăng Thần bắn nhanh, giống như làn khói nhẹ, nhanh chóng tới bờ cát, xuất ra chưởng lần hai.
Tật Phong Kích.
Không khí xung quanh ba thước giống như bị một chưởng này áp chế.
Có một tia sáng màu bạc mờ nhạt trên rìa lòng bàn tay của nàng, đó là Huyền khí kích phát, là dấu hiệu cho thấy nó sắp xuyên qua cơ thể bộc phát ra ngoài.
“Kẻ điên này, thật sự không sợ Lâm Bắc Thần bị loại sao?” Đào Vạn Thành một chiêu đã bị thương, nhất thời trong lòng có chút bối rối, chỉ có thể liên tục lui về phía sau.
Nhưng mà chưởng pháp của Lăng Thần vô cùng cao minh, giống như sóng gió ập vào bờ, lại như sóng lăn tăn không ngừng, có lực lượng hậu thuẫn mạnh mẽ, Đào Vạn Thành chỉ có thể liên tục lui về sau, hoảng sợ khi nhìn thấy một chưởng này sắp vỗ vào hắn...
Đúng lúc này...
“Tiệt Thiên Chỉ!”
Một ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, từ nơi sâu thẳm bên cạnh hướng về chưởng của Lăng Thần.
Bùm!
Chỉ chưởng giao nhau như sấm sét trên mặt đất.
Thân hình Lăng Thần thoáng lay động một chút, bay về phía sau, lướt trên mặt nước, đáp xuống những tảng đá trên bờ, thân hình tuyệt đẹp, độ cong tuyệt vời, cứ như là tiên nữ trên trời vậy.
Mà chủ nhân của ngón tay mảnh khảnh kia cũng lảo đảo lui về phía sau bốn bước, sau đó mới đứng vững lại, tán thưởng nói: “Hay cho một Nữ Thiên Kiêu của Vân Mộng thành, chỉ một kích mà e rằng đã có uy lực của một võ sư rồi, đúng không?”
“Là ngươi?” Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Lăng Thần lộ ra một chút kinh ngạc: “Ngươi vậy mà lại cùng với Đào Vạn Thành cá mè một lứa?”
Người này đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt thanh tú, vóc dáng gầy gò, khí chất tương đối.
Là tên vẫn luôn ở một mình, thiếu niên thần bí không hợp tác cùng ai, Thẩm Phi
Một mình hắn lấy được hai huy hiệu, ở trên bảng xếp hạng gần với Lăng Thần.
Mấu chốt là người này chưa từng lộ diện. Trong bảng tổng xếp hạng cá nhân ở bảng đá, chỉ đứng sau năm mươi tên mà thôi.
Không ngờ vừa rồi đột nhiên ra tay lại có thể đỡ được chưởng của Nữ Thiên Kiêu Lăng Thần.
Đồng thời cũng dùng chỉ pháp Tiệt Thiên Chỉ, Đào Vạn Thành người được mệnh danh là thiên tài hàng đầu học viện Sơ Cấp Hoàng Gia, một chiêu đã bại, mà thiếu niên thần bí Thẩm Phi cũng sử dụng chỉ pháp khi khí thế của Lăng Thần tốt nhất mà đánh lui nàng
Ai mạnh ai yếu, nhìn vào là biết ngay.
Thực lực như vậy, tuyệt đối không phải là tên vô danh bừa bãi.
Lâm Bắc Thần đang nổi trên mặt nước cũng ngẩn ra.
Mẹ nó.
Còn luôn cho rằng mình đang giả lợn ăn hổ, không ngờ còn có con chim vàng anh này ở phía sau.
Thẩm Phi này mới là thứ mà Đào Vạn Thành tự tin dám lên kế hoạch vào ngày cuối với Lăng Thần.
“Thiên Thiên Ngọc Diệp chưởng pháp của bạn học Lăng, quả là danh bất hư truyền.”
Thẩm Phi cười nói: “Năm đó, Lâm Thính Thiền, một thế hệ Thiên Kiêu ở học viện trung cấp đã tự nghĩ ra chưởng pháp nhập tinh này. Người ta đồn rằng không có ai có thể luyện thành, không ngờ bạn học Lăng chẳng những luyện thành mà còn hiểu được hàm ý sâu sắc trong đó, khiến cho tại hạ phải nhìn với cặp mắt khác.”
“Ngươi biết cũng không ít.”
Lăng Thần đứng trên tảng đá, trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo hoàn mỹ tựa như một tác phẩm nghệ thuật, có một loại khí thế cao cao tại thượng, thản nhiên nói: “Tên phế vật Đào Vạn Thành này, dám tính kế với ta, nhất định là ngươi ở sau lưng giựt giây đúng không, một tên nhỏ bé đại diện cho quân đoàn lính đánh thuê Kiếm Viêm mà lại có sức mạnh như vậy, thật sự làm ta ngạc nhiên đấy.”
Binh đoàn lính đánh thuê Kiếm Viêm là một trong năm băng nhóm xã hội đen tham gia vòng loại lần này.
Thẩm Phi là người đại diện duy nhất của binh đoàn lính đánh thuê Kiếm Viêm.
“Đúng vậy, đối với học viện Hoàng Gia của các ngươi mà nói, đại diện của các bang phái và xã đoàn luôn thua kém một bậc, ha ha.” Thẩm Phi đột nhiên nở nụ cười, trên mặt mang theo vẻ giễu cợt: “Tuy nhiên, lần này, vị Nữ Thiên Kiêu ngươi đây e là phải thất bại trong vòng dự tuyển này rồi.”
“Ồ.” Lăng Thần nói: “Thì ra ngươi trăm phương ngàn kế như vậy là vì để ta mất đi tư cách tham gia cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá sao?”
Thẩm Phi nói: “Đương nhiên, thật là thú vị khi khiến ngươi, một Thiên Kiêu nổi tiếng Vân Mộng thành, bại trận ở vòng loại này, khiến những quan chức hung hăng của Sở giáo dục vốn coi thường bang phái và xã đoàn phải mất mặt một lần, chẳng phải rất vui sao?”
“Ha ha, sao hả? Cảm thấy bản thân rất tủi thân, cảm thấy mình như một chiến binh chống lại sự bất công và phân biệt đối xử à?”
Lăng Thần lạnh lùng cười nói: “Được thôi, ta đánh giá cao dũng khí cùng tinh thần bất chấp của ngươi. Ngươi đã muốn chứng tỏ bản thân như vậy, vậy thì đến đây đi, cho ngươi một cơ hội chiến đấu công bằng.”
Thẩm Phi cười to: “Được.”
Hắn duỗi tay ra, nói: “Đem kiếm tới.”
Đào Vạn Thành ngay lập tức đưa một bao kiếm màu đen ra.