Chương 77: Đào Vạn Thành, dừng tay
Kiếm quang chợt loé, đâm thẳng đến.
Lâm Bắc Thần tập trung tĩnh khí, ra đòn kiếm thuật cơ bản cận thân tam liên.
Ba kiếm pháp này tuy thuộc loại kiếm pháp cơ bản nhưng lại là pháp môn phá kiếm cấp đỉnh phong, Lâm Bắc Thần đã tu luyện đến trình độ đỉnh phong viên mãn, vừa ra tay đã dễ dàng chém vào kiếm quang của Đào Vạn Thành, trực tiếp phá vỡ chiêu thức này.
Leng keng!
Các tia lửa bắn ra loạn xạ.
“Hả?” Đào Vạn Thành kinh ngạc, sau đó chế nhạo: “Xem ngươi tiếp được mấy chiêu.”
Chiến kỹ nhất Tinh Lưu Tinh Truy Điện Kiếm được thi triển.
Từng đường kiếm quang giống như sao băng trên bầu trời, vẽ ra một cái đuôi, mang theo ánh sáng chói lọi, quét về phía Lâm Bắc Thần
“Kiếm thuật của tên này vượt xa Mộc Tâm Nguyệt.” Lâm Bắc Thần cảm nhận được áp lực cực lớn.
Hắn đáp lại bằng tam kiếm thức, dần dần không thể ngăn cản nổi.
Nếu như đổi lại là Lâm Bắc Thần trên võ đài của trận chung kết cuộc thi giữa năm ngày đó thì đã bại trận rồi.
Nhưng trong khoảng mười ngày trở lại đây, ứng dụng Vô Tương Kiếm Cốt của hắn luôn hoạt động, giúp sức mạnh cơ thể hắn tăng lên rất nhiều, sức mạnh cùng tốc độ phản ứng đều tăng đáng kể, đồng thời đẩy tam kiếm thức đến một trình độ mới, cộng với việc hoạt động của ứng dụng Tinh thần lực sơ giải, làm cho tinh thần lực của Lâm Bắc Thần đạt được một thành công nhỏ. Mặc dù hắn không hiểu phương pháp vận dụng tinh thần lực, nhưng thị lực và nhận thức của hắn đã được nâng cao trong trận chiến, cảm giác càng trở nên nhạy bén hơn .
Những thứ này đối với sức mạnh chiến đấu của Lâm Bắc Thần vẫn không có tác dụng gì, nhưng biên độ tăng trưởng rất lớn.
Leng keng!
Kiếm quang va chạm, phát ra từng chùm tia lửa.
Đào Vạn Thành thi triển một nửa chiến kỹ nhất Tinh thứ ba mươi sáu của Lưu Tinh Truy Điện Kiếm, nhưng vẫn không thể đánh bại được Lâm Bắc Thần, trong lòng vừa sợ vừa giận, kiếm lực càng thêm khẩn trương, một thân tu vi Huyền khí cường độ cấp 7 hoàn toàn bùng nổ, hung tợn nói: “Bọ ngựa mà cũng muốn đá xe? Hôm nay ta phải đánh bại ngươi.”
Lâm Bắc Thần liên tục lui về phía sau, nhưng vẫn luôn bảo vệ Nhạc Hồng Hương sau người.
Bên kia, Thẩm Phi lại cùng Lăng Thần đánh nhau. Cuộc chiến giữa hai học viên thiên tài hàng đầu càng trở nên gay cấn.
Lúc này, hàng chục bóng người từ xa lao tới với tốc độ cực nhanh.
Là Lý Đào, một trong những Song Bích của học viện Sơ Cấp Hoàng Gia, mang theo người vội vàng chạy tới.
“Đào Vạn Thành, ngươi thế mà lại cấu kết với đại biểu của bang phái, vây đánh Lăng Thần sư tỷ, sát hại bạn học?” Lý Đào từ xa hét lên.
Hắn cùng Đào Vạn Thành không hợp nhau, cuối cùng lúc này cũng nắm được cơ hội.
Nhìn thấy đám người Lý Đào đã tìm đến, Đào Vạn Thành biến sắc, trong lòng càng thêm lo lắng, hắn hét lên: “Đi, Bành Nhất Minh, ngươi dẫn người đi ngăn bọn người Lý Đào lại, cố giữ bọn họ...”
Việc cấp bách là mau chóng đánh bại Lăng Thần, bắt Lâm Bắc Thần, đập nát thẻ đá của hai người họ, đến lúc đó cho dù bọn người Lý Đào có báo cho ba người đứng đầu doanh trại thì cũng chẳng ăn thua gì, không thể thay đổi được kết cục.
Thiếu niên tên Bành Nhất Minh đứng thứ bảy trong bảng tổng cá nhân, đứng thứ nhất trong học viện Sơ Cấp Số Bốn, cũng là một thiên tài nổi tiếng, bị Đào Vạn Thành lôi kéo, trong tiểu đoàn đội này rất có địa vị.
Hắn lập tức mang theo mười mấy người nghênh đón.
Trận chiến thứ ba bùng nổ.
Xung quanh hồ nước nhỏ nhất thời có tiếng trường kiếm va chạm, bên tai không dứt.
Trong lòng Lâm Bắc Thần biết tình hình đã đến thời điểm mấu chốt, nghiến răng chịu đựng.
Kiếm lực của Đào Vạn Thành càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp.
Lâm Bắc Thần cảm thấy mình giống như một cái lò xo, không ngừng bị nén, trong cơ thể dường như có một sức mạnh nào đó, dưới áp lực kiếm thế của Đào Vạn Thành mà không ngừng tích tụ, một thứ sức mạnh gì đó khó nói thành lời, giống như một ngọn núi lửa đang tích tụ năng lượng, chờ một cơ hội thích hợp sẽ lập tức bộc phát ra.
Cảm giác này giống như là quá trình tu luyện Vô Tương Kiếm Cốt, cũng giống như tiền đề cho sự đột phá cấp bậc tinh thần lực trong Tinh Thần Lực Sơ Giải mô tả.
“Không thể cùng lúc đột phá hai loại công pháp đấy chứ?”
“Hơn nữa, ta là phế vật, chủ yếu dựa vào bật hack, sao có thể ở trong cuộc sống hiện thực này mà đột phá được?” Trong đầu Lâm Bắc Thần hiện lên một vài suy nghĩ.
Vừa mất tập trung một chút, Đào Vạn Thành đã tìm được sơ hở.
Phốc phốc!
Trường kiếm như bạch xà nở nhuỵ, hai đường kiếm quang chấm vào hai vai của hắn.
Lâm Bắc Thần chỉ cảm thấy thân thể chấn động, giống như bị một cái búa tạ đánh trúng, cả người bay ra bốn năm mét, lảo đảo ngã xuống đất, suýt nữa ngã ngửa mông chạm đất.”
“Ta không muốn làm ngươi bị thương nặng như vậy, là ngươi ép ta.” Đào Vạn Thành lạnh lùng nói.
Hai kiếm vừa rồi ẩn chứa sức mạnh đủ để làm gãy xương bả vai.
Vết thương như vậy, cũng chỉ cách trọng thương một đường.
Lâm Bắc Thần cúi đầu nhìn hai bên vai mình, quả thật là có máu tươi chảy ra.
Nhưng chỉ là hai vết xước nông, không chạm tới xương, chỉ có thể coi như vết thương ngoài da, ngoại trừ có hơi đau, cử động cũng không bị ảnh hưởng gì... Đây hẳn là uy lực công pháp Vô Tương Kiếm Cốt.
Lâm Bắc Thần đột nhiên cảm thấy trước đó mình đã đánh giá thấp Vô Tương Kiếm Cốt rồi.
Cố gắng có thể dùng cơ thể để chặn lưỡi kiếm sắc bén của đối thủ?
Chẳng trách lúc tải về môn công pháp này lại tốn nhiều dung lượng đến vậy. “Ngươi không sao chứ...”
Nhạc Hồng Hương vẫn luôn trong trạng thái được bảo vệ, lúc này liều lĩnh lao tới, rút kiếm chắn trước người Lâm Bắc Thần, thấp giọng nói: “Ta đối phó với hắn, ngươi chạy nhanh đi!”
Đại tỷ à, không phải ta đánh giá thấp ngươi, nhưng ngươi đến một kiếm của người ta cũng không chống đỡ nổi đâu.
Lâm Bắc Thần oán thầm.
Đúng lúc này...
“Đào Vạn Thành, dừng tay.”