Chương 93: Nhập ma- Thiên ngoại tà ma
Lúc này, trời đã về chiều.
Mặt trời đổ xuống bên kia hồ khiến mặt hồ dần ấm lên.
"Nói ra thì ta vẫn phải đa tạ bạn học Thẩm Phi."
Lâm Bắc Thần mỉm cười với Thẩm Phi.
Người sau trong lòng có một dự cảm không được tốt lắm.
Quả nhiên, liền nghe thấy Lâm Bắc Thần rất vô sỉ nói: "Nếu không phải bạn học Thẩm Phi diệu kế vô song, không tự lượng sức mình muốn đối phó với tiểu tiên nữ
Lăng Thần, tụ tập nhiều người như vậy đến bờ hồ. Nói thật, buổi đấu giá của ta thực sự sẽ không dễ làm... ta cảm ơn tám đời tổ tông nhà ngài."
Nghe thử xem, đây là lời mà con người nói sao? Thẩm Phi trực tiếp đen mặt lại.
Những người khác cũng cạn lời.
Tên cặn bã này thực sự quá đê tiện.
Đây là ý đồ giết người.
Đào Vạn Thành và Lý Đào, cả hai người lúc này đều muốn giết chết Lâm Bắc Thần. Bọn họ mỗi người đều có một huy hiệu, vốn dĩ chắc chắn có thể thăng cấp.
Nhưng mà bây giờ, sau cuộc đấu giá điên cuồng của Lâm Bắc Thần, học viên thứ hai mươi đã có ba huy hiệu, điều đó có nghĩa là hai thiên tài vốn dĩ ván đã đóng thuyền có thể thăng cấp, bây giờ lại là ván đã đóng thuyền chắc chắn bị loại rồi.
Hơn nữa, bởi vì huy hiệu mà bọn họ tìm thấy trước đó đã giao lên cho Lê Lạc Nhiên đại tổng quản của trại, cho nên lúc này cho dù có muốn tập trung huy hiệu vào một người, ít nhất có thể bảo đảm cho một trong ba người Thẩm Phi, Đào Vạn Thành và Lý Đào thăng cấp, cũng không thể làm được nữa.
Đó gọi là bi kịch. Thẩm Phi cúi đầu. Thân thể khẽ run lên.
Đào Vạn Thành và Lý Đào đều nhìn Lâm Bắc Thần bằng ánh mắt giống như nhìn kẻ thù giết cha.
Lâm Bắc Thần nhìn thấy dáng vẻ của ba tên này liền cảm thấy vui vẻ.
Hắn còn muốn tiếp tục nói thêm vài câu cay độc nữa.
Lúc này, Lăng Thần đột nhiên duỗi tay ra, ấn vai của hắn xuống, nói: "Cẩn thận..."
Lời nói còn chưa dứt.
Xoẹt!
Một đạo hắc quang lướt qua trước mặt.
Kiếm tay trái của Lăng Thần, giống như sao đêm một kiếm đánh ra.
Bùm!
Thanh trường kiếm bình thường của Vân Mộng Vệ trong tay nàng, ngay lập tức vỡ tan thành từng mảnh giống như cánh bướm, bắn ra.
"Wow......"
Bóng dáng của Lăng Thần, ngã về phía sau cách đó mấy chục bước mới loạng choạng ngã xuống đất, sắc mặt đã tái nhợt.
Đám đông cảm thán.
Không ai ngờ được rằng một chuyện như vậy lại có thể xảy ra.
Ngay lúc này, Lâm Bắc Thần cũng sững sờ.
"Ha ha ha ha..."
Thẩm Phi cúi đầu, trong miệng phát ra một tiếng cười lạnh kỳ dị, một loại khí tức khủng khiếp khó dùng từ ngữ để hình dung, lấy hắn làm trung tâm từ từ bao phủ ra.
Ánh sáng đen lập loè giữa đôi tay hắn.
Khí tức u ám, quỷ dị, khiến người ta như gặp ác mộng từ trong luồng sáng đen này toả ra.
"Không hay, là sức mạnh tà ma!"
Học viên thiên tài Vương Hinh Dư, người đứng thứ tư trong bảng chiến lực cá nhân, không thể tin nổi trợn tròn mắt, hét lớn: "Nhanh, nhanh quay về, đi tìm giáo viên, người này nhập ma rồi..."
Nhập ma!
Cụm từ cấm kỵ và đáng sợ.
Hai từ này mang sức uy hiếm giống như ôn dịch chết người.
Ngay tức khắc, tất cả học viên xung quanh đều rút lui giống như điên cuồng.
Chỉ có hai người, Lý Đào và Đào Vạn Thành, vẫn đang kinh ngạc và nghi ngờ, đứng yên tại chỗ, dáng vẻ có chút ngỡ ngàng lúng túng.
Người mà bọn họ sùng bái nhất, tin tưởng nhất, hơn nữa còn sẵn sàng sống chết đi theo, lại có thể nhập ma ư?
Cái này......
"Là ngươi ép ta."
Trong tiếng chửi rủa lạnh lùng, Thẩm Phi đột nhiên ngẩng đầu lên.
Trên khuôn mặt của hắn, từng đường vân màu đen nhạt giống như đường vân của dã thú, đan xen nhau và lan tràn ra, đôi mắt hiện ra màu đỏ tươi, từng tia từng sợi màu đỏ nhạt từ trong đôi mắt lan ra, nổi lên xung quanh hốc mắt, trông thật tà dị và hung tợn, khí tức lạnh lùng bao phủ.
Đây thực sự không phải là khí tức mà con người bình thường nên có.
Đây là một loại khí tức tà ma.
Lâm Bắc Thần vừa nhìn thấy điều này, trong đầu ngay lập tức hiện ra rất nhiều thông tin.
Thế giới này có thần linh.
Vị Chủ Thần được đế quốc Bắc Hải từ trên xuống dưới đều tin tưởng là Kiếm Chi Chủ Quân.
Ở khắp mọi miền của đất nước đều có xây dựng thần điện của Kiếm Chi Chủ Quân.
Còn trong toàn bộ Đông Đạo Chân Châu, các quốc gia khác đều có các vị thần tín ngưỡng khác nhau, chẳng hạn như Đại Địa Nữ Thần, Nữ Thần Thắng Lợi, Thần Chiến Tranh, Thần Mặt Trăng, v.v. - đương nhiên, cũng có những quốc gia khác nhau tin thờ thần linh giống nhau.
Nhưng cho dù thế nào đi nữa thì vẫn có một điểm chung.
Đó chính là chỉ có phe Thần Minh quang minh chính đại mới đáng được có tín đồ.
Còn những tà thần hỗn loạn gian ác đến từ hư không lại bị tất cả tập thể sinh linh chống lại và coi như kẻ thù.
Bởi vì các tà thần hỗn loạn, chỉ mang đến sự tàn sát, chết chóc, chia ly và đau khổ cho thế giới này.
Tín đồ đi theo những tà thần này thậm chí còn giống như lũ chuột qua đường, bị các phương la hét đánh đập.
Trước đó Lâm Bắc Thần đã từng lo rằng một khi chuyện mình xuyên không bị lộ ra ngoài, thì sẽ bị coi là thiên ngoại tà thần xâm nhập, trực tiếp bị lôi đến quảng trường thần điện của Kiếm Chi Chủ Quân mà thêu chết. Bởi vì trong thế giới này, tà thần giáng lâm sẽ bị giết chết một cách tàn nhẫn, còn những tín đồ của tà thần cũng là phát hiện người nào thêu chết người nấy.
Biểu hiện của Thẩm Phi trước mặt chắc chắn chính là dấu hiệu của những tín đồ đã nhờ cậy hoặc tu luyện sức mạnh của tà thần.
"Đây là ngươi ép ta."
Khuôn mặt Thẩm Phi tràn đầy đường vằn xanh đen, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần.
Điều càng kỳ lạ hơn nữa là giọng nói của Thẩm Phi cũng phát sinh biến hoá.
Từ một chất giọng của thiếu nam biến thành một giọng nữ trẻ trung vô cùng quyến rũ và tràn đầy khí tức của phái nữ.
"Ta chỉ muốn thăng cấp vào cuộc thi chính thức mà thôi. Chút yêu cầu đơn giản như vậy, ngươi cứ phải năm lần bảy lượt ép ta, hết lần này đến lần khác phá hoại kế hoạch của ta, ép ta phải bộc lộ ... Lâm Bắc Thần, tên ngốc đáng chết nhà ngươi, con kiến bẩn thỉu, căn bản không biết mình đã làm cái gì. Bây giờ chỉ có cái chết mới có thể bù đắp cho lỗi lầm của ngươi."
Giống như tiếng ngâm ca của nữ thần Tu La, giọng nói êm tai và động lòng người lạ thường.
Chuyện gì vậy?
Lâm Bắc Thần có chút sững sờ.
Người lưỡng tính?