Kiếm Tiền Thật Sự Thật Là Khó Nha!

Chương 39: ... Chẳng lẽ nào chính là Đỗ Quỳnh đạo hữu của ta?!

Chương 39: ... Chẳng lẽ nào chính là Đỗ Quỳnh đạo hữu của ta?!
Việc này cũng không đến nỗi ầm ĩ xôn xao, có lẽ là vì mọi chuyện đã ngã ngũ, không cho đám cư dân mạng cơ hội phát huy. Nhưng bàn tán sau giờ trà dư tửu hậu thì vẫn cứ âm ỉ lan truyền.
Ít nhất tại A Thị, giới tiêu dùng sành sỏi đã cơ bản biết chuyện bê bối này.
Khách sạn Lục Nhân lập tức ế ẩm, các cuộc hẹn trước đó gần như bị hủy hết. Trong chốc lát cửa nhà vắng tanh, chẳng mấy ngày sau, đến cả nhân viên phục vụ cũng bị sa thải, rồi có tin đồn Lục Nhân sắp đóng cửa "tốt nghiệp".
Dù sao người ta ăn uống là để vui vẻ, ai lại mạo hiểm bị chê cười mà đến quán của hắn nộp tiền? Mà đồ ăn ở đó cũng đâu ngon đến mức đó!
Huống chi giới doanh nhân A Thị lúc này cảm thấy oan uổng! Họ đến Thông Minh Tiêu Phí chẳng qua là thích không gian yên tĩnh ở đó, thậm chí có người còn chưa từng lui tới, giờ lại bị dân tình cả nước chụp cho cái mác "dân chơi thích thể hiện, khoe mẽ", thật là vô lý! Họ không biết sĩ diện à?
Nhìn Chu tiên sinh mà xem, thật là có mắt nhìn, sớm phát hiện ra quán "Heo" thần kỳ kia, còn rủ mọi người cùng nhau tiêu dùng nữa chứ.
Giữa lúc dân mạng đang chế giễu ầm ĩ, Chu tổng hào phóng không nói hai lời, tung ngay hóa đơn mua hàng của mình, hết lời ca ngợi quán "Heo". Ông khẳng định thịt heo nhà Liêu Liêu Vân tuyệt đối tươi ngon, không có vấn đề vệ sinh, hương vị thì hoàn hảo không bàn cãi. Chẳng qua là vì làm quá tốt nên bị kẻ xấu ganh ghét, cố tình bới lông tìm vết thôi, ha ha, đúng là đụng phải đá rồi.
Tóm lại, "Heo" mới là nhà hàng cao cấp đích thực của dân A Thị!
"Tôi thích lắm ấy, sau này vẫn cứ ủng hộ dài dài. Năm nay tiệc tất niên công ty, tôi sẽ phát mấy cái phiếu quà tặng của 'Heo' cho mà xem."
Thứ nhất là để thể hiện ta đây nhiều tiền.
Thứ hai là chứng tỏ ta đây có con mắt tinh đời. Hơn hẳn lũ ăn dưa bở các người, phát hiện ra quán xá này từ lâu rồi. Các người còn dám cười ta, còn non và xanh lắm.
... Dù sao thì cái quán này, ban đầu là do con trai ông giới thiệu. Nhưng có làm sao? Con trai ông được thừa hưởng con mắt tinh tường của ông đó thôi.
Ngay sau đó, các đại gia khác trong giới doanh nhân cũng tung ra hóa đơn tiêu dùng của mình, rồi cả ảnh chụp tặng hoa cho "Heo", ra vẻ mình là khách hàng trung thành của "Heo" từ lâu lắm rồi, chứ chẳng thèm đến Thông Minh Tiêu Phí kia đâu. Tẩy trắng một cách triệt để.
Vài ba cái hóa đơn tiêu dùng kia khiến họ cảm thấy mình được nở mày nở mặt hẳn ra.
Quả là Chu tổng suy tính chu đáo. Đúng là Chu tổng có khác.
Sự việc lần này, dù không phải do Liêu Liêu Vân chủ ý, nhưng đã giúp nâng tầm quán của Liêu Liêu Vân lên một bậc.
Ban đầu, một số khách đặt đồ ăn của cô là để tranh thủ thân quen với Chu tổng. Nay trải qua sự cố này, họ lại thành ra yêu thích mấy món ở đây từ tận đáy lòng. Chỉ cần túi tiền cho phép, họ sẽ đặt hàng mỗi ngày. Còn nhiệt tình giới thiệu cho bạn bè, ngấm ngầm thể hiện mình "nhìn xa trông rộng" từ trước, đúng là "tuệ nhãn biết anh tài".
Với sự dẫn dắt của giới doanh nhân, các giới khác cũng bắt đầu tìm đến quán của họ. Chẳng ai dám hé nửa lời chê bai, mà chỉ toàn lời ca tụng.
Thế là một ngôi sao mới nổi của ngành cứ thế được tung hô lên, khiến mấy nhà hàng cao cấp khác tức đến nghiến răng.
Đúng là số đỏ hết phần thiên hạ! Ai lại làm phúc từ họa thế này cơ chứ.
Nhưng muốn đến quán Liêu Liêu Vân, thể nào cũng phải xếp hàng dài dằng dặc. Mà gọi giao đồ ăn thì chỉ được trong vòng ba cây số. Chẳng có đặt chỗ trước, cũng không có phòng riêng gì sất. Điều này ắt hẳn khiến lượng phục vụ mỗi ngày của cô bị hạn chế, nên cũng không đến nỗi cướp đi hết khách của các nhà hàng kia.
Một vị giáo sư ở trường đại học A ngay sát vách, cố ý chào hỏi Liêu Liêu Vân một tiếng, vào lúc vãn khách không phải giờ cơm, dẫn học sinh đến thực tế giảng dạy, giúp phục hồi lại bức bích họa bị hư hại.
Vị thầy giáo già mang theo cả bộ đồ nghề, đứng trước bức họa nghiêm túc giảng bài.
"Các em nhìn kỹ đây, phải cẩn thận đấy nhé. Tường kiểu này chất lượng không tốt, gặp mưa dầm, thời tiết thay đổi thất thường, hoặc nhiệt độ không khí đột ngột thay đổi lớn, rất dễ bị nứt. Hơn nữa lớp màu này bám không sâu, không phải khắc vào, chỉ cần chà nhẹ là bay hết. Nên chụp ảnh lại, nhớ rõ tất cả các màu để sau này còn phục chế lại."
"Với lại đừng có tùy tiện sờ tay vào. Mồ hôi tay dễ làm bẩn tường lắm. Đây là tài sản của quán, phải giữ gìn cẩn thận."
Các sinh viên trang trọng gật đầu.
Bức bích họa gần trường này, chính là tài sản vô hình của họ đó! Họ phải bảo vệ giang sơn này cho các em khóa sau!
Liêu Liêu Vân thầm nghĩ bụng, chắc họ không thấy cảnh đám du khách trước đó đến, hứng chí dựa vào tường cọ qua cọ lại, còn lấy cả đế giày chà lên tường, nếu không thì cô đã điên rồi.
Nhất là dạo này lượng khách tăng đột biến, đủ mọi hạng người, lại thêm một lũ khách du lịch chỉ đến dạo chơi mà không tiêu tiền. Cô bận tối mắt, căn bản không ngăn cản nổi.
So ra thì cô vẫn thích đám "tiểu khả ái" ở đại học A này hơn. Những người biết tôn trọng người khác thì chắc chắn không phải người xấu.
Giáo sư ngẩng đầu nhìn lên, thở dài một tiếng thật sâu.
"Cũng may đôi mắt vẽ ở trên cao, người thường không với tới được, nếu không thì phí lắm. Đôi mắt này vẽ có hồn ghê, mình không tự tin phục chế lại được."
Một đám sinh viên ngồi xổm xuống đất.
Họ lau sạch các dấu tay đen trên tường, rồi trát lại những chỗ bị bong tróc, tô vẽ lại cho mới.
Hầu hết đều là những chỗ sát mặt đất, vốn dễ bị nước bẩn làm đen.
"Còn có cả gỉ mũi..." Một sinh viên khẽ nói, "Tôi nói cái này ghê tởm thật đấy?"
"Cũng còn may, ít ra không ai viết 'tôi đã từng ở đây'. Thấy khách nào định làm vậy thì phải nhắc nhở ngay."
"Mấy khách du lịch vô ý thức thật đấy, nghe phong phanh là kéo nhau đến chụp ảnh, chẳng biết giữ gìn gì cả. Nếu đây là tranh của tôi, ai mà dám dán gỉ mũi lên thì tôi liều mạng với họ."
"Nếu đây là tranh của tôi..." Một nam sinh nói, "Thì tôi đã chẳng vẽ ở trên tường thế này làm gì cho mệt xác? !"
"Không, nếu tôi mà vẽ được tranh như này, thì trình của tôi giờ đã khác rồi."
Giáo sư nghe mà lòng rỉ máu: "Chủ quán ơi, hay là để tôi giúp cô mua một tấm kính lớn, cô che bức họa này lại đi." Nhìn họ phục hồi mà xót hết cả ruột! Mới có mấy ngày ngắn ngủi mà đã ra nông nỗi này rồi.
Giá mà nó đừng nổi trên mạng thì đâu đến nỗi này!
Cái mạng internet chết tiệt!
Liêu Liêu Vân mướt mải mồ hôi: "Không cần đâu ạ? Tác giả còn sống sờ sờ ra đấy, vẽ tiếp được mà."
"Khác bọt!" Giáo sư nói, "Cô có vớ được bức họa nào khác của hắn nữa đâu!"
Liêu Liêu Vân nào có dễ bị họ xỏ mũi.
Quỳnh Ca chán ngán bên ngoài, diện bộ quần áo mới chạy tót vào, quanh quẩn luẩn quẩn ở góc tường.
Mấy sinh viên lúc đầu còn lo hắn nghịch ngợm làm bẩn tường, về sau mới thấy Quỳnh Ca còn ý thức hơn mấy du khách kia nhiều, cùng lắm là ngó nghiêng thôi, dùng đôi mắt hiếu kỳ nhìn họ dọn dẹp vết bẩn trên tường.
Chỉ là không được sờ.
Một sinh viên bảo hắn: "Đừng sốt ruột nhé, tí nữa bọn anh lau cho sạch sẽ."
Quỳnh Ca hình như cũng hiểu, cứ nhảy nhót giữa họ.
Sinh viên nói: "Quỳnh Ca đáng yêu ghê, chẳng sợ người lạ gì cả."
Giáo sư nhiệt tình hưởng ứng: "Chắc là được hun đúc bởi nghệ thuật nên thông minh hơn người đó mà."
Liêu Liêu Vân: "..." Lời này ra chính ngài tin không?
Quỳnh Ca với Tiểu Sơn Tham cứ lượn lờ ở khu vực thấp của bức họa. Lần nào cũng là ở mấy chỗ bẩn nhất.
Quỳnh Ca hết sức bất mãn với hình tượng của mình trên bức họa này. Một là quá trẻ con, chẳng thể hiện được chút uy vũ nào của hắn. Hai là không mặc quần, nhìn mà thấy xấu hổ. Ba là chiếm diện tích quá nhỏ, chỉ là một cái bóng mờ, so với thiên nga thì còn chẳng bằng một con chim sẻ. Chỉ là một món đồ trang trí.
Tiểu Sơn Tham cũng chạy vào, chỉ tay vào góc tường hỏi: "Con lợn này có đáng yêu không?"
Mọi người nhao nhao cổ vũ: "Đáng yêu đáng yêu."
Tiểu Sơn Tham lại hỏi: "Thế cái lá cây này thì sao?"
Mọi người tiếp tục gật đầu: "Đáng yêu hết sẩy."
Tiểu Sơn Tham: "Chúng nó hài hòa trên tranh không?"
Mọi người nói trái lòng: "Hài hòa vô cùng!"
Tiểu Sơn Tham hài lòng gật đầu, ra dáng lãnh đạo cúi chào: "Mọi người vất vả rồi."
Cậu chạy đến khu chế biến, nghiêm trang ngửa mặt lên nói: "Liêu Liêu Vân, cháu muốn chọn đồ ăn."
Liêu Liêu Vân: "Chọn gì nào?"
"Chọn cái gì mà cầm tay ăn được ấy. Cho các chú ấy." Tiểu Sơn Tham sờ lên vạt áo: "Cô cứ ghi vào sổ nợ của cháu đi. Cháu còn bao nhiêu tiền?"
Liêu Liêu Vân nói: "Cô chưa tính, chắc còn nhiều lắm."
"Còn cả đồ uống nữa. Hôm qua cháu hái được dâu tây rồi." Tiểu Sơn Tham nói, "Cháu cũng xin ăn một bữa với thiên nga luôn."
Liêu Liêu Vân cười: "Cảm ơn Sơn Ca nhé."
Liêu Liêu Vân liếc nhìn khu chế biến của mình.
Phải làm nhiều, lại còn phải tiện cầm tay... Bánh mì thì không kịp rồi, vậy thì làm thịt nướng đi.
Thịt nướng vỉ sắt.
Thái thịt ba chỉ thành lát dài rồi xếp lên vỉ sắt, rán cho mỡ chảy ra, nướng đến khi vàng ruộm hai mặt thì phết nước sốt đã chuẩn bị sẵn, rắc thêm chút gia vị, rồi gói trong lá xà lách tươi xanh.
Tay cô rất khéo, cố tình chỉ dùng những lá xà lách to bản, còn cho thêm chút cơm vào trong để ăn no bụng. Rồi xếp vào đĩa, mang ra phát cho mọi người.
Đám người được sủng ái mà kinh hãi. Họ biết thịt ở chỗ Liêu Liêu Vân đắt xắt ra miếng, cứ tưởng là cái vẻ nuốt nước miếng của mình khi ngửi thấy mùi thơm bị cô để ý, nên nhất thời rất ngại.
Họ khách khí từ chối.
"Cảm ơn bà chủ, không cần đâu ạ! Bọn cháu sắp xong việc rồi."
Liêu Liêu Vân nói: "Đều làm xong rồi. Ăn lúc còn nóng đi. Cái này cô làm riêng cho các cháu đấy. Có đáng là bao đâu."
Giáo sư định rút tiền ra: "Cái này bao nhiêu tiền? Hôm nay để thầy mời mọi người ăn cơm."
"Không được." Liêu Liêu Vân nói, "Trả tiền rồi. Cái này là Sơn Ca mời các chú đấy."
Tiểu Sơn Tham ở bên cạnh ra vẻ người lớn gật đầu: "Đừng khách sáo với cháu. Cháu cũng là người kiếm được tiền mà."
Đám người vừa thầm kêu đáng yêu quá đi, vừa lén lút quét mã QR.
Ai lại nỡ để trẻ con mời cơm bao giờ? Mặt mũi vứt đi đâu?
Giáo sư nói: "Đằng này bọn tôi làm ồn ào, lại còn làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của cô, sao có thể để các cháu mời khách được?"
Liêu Liêu Vân cười: "Sơn Ca nhà cháu thích cái lá cây kia lắm, cảm ơn các chú đã giúp cháu phục hồi nó. Ở cái tuổi này, cháu nó cần học cách biết ơn, các chú đừng từ chối ạ."
Thiên nga cũng nói: "Thật ra chúng tôi không thiếu tiền. Hay là để tôi góp một nửa đi, tôi thích con chim kia lắm."
Quỳnh Ca: "Gừ gừ!"
Liêu Liêu Vân cầm đĩa lượn lờ trước mặt họ, dỗ dành: "Ăn đi ăn đi. Cái này không phải để bán. Trả tiền cũng không mua được đâu. Sơn Ca, tay các chú không sạch, cháu qua đây giúp cô đút cho các chú ăn đi."
Tiểu Sơn Tham giơ đồ ăn lên miệng họ, ra hiệu: "A ——"
Đám người nuốt nước bọt ừng ực, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sự cám dỗ của mỹ thực trước mắt. Từ lúc bước chân vào quán là họ đã cố kìm nén lắm rồi, khổ sở nhịn từ chiều đến giờ. Thế là họ ngập ngừng há miệng, để cho lá xà lách rơi vào trong miệng mình.
Giáo sư cũng thất thủ trước công kích của Tiểu Sơn Tham.
Lá xà lách giòn tan sảng khoái, với thịt nướng thì đúng là tuyệt phối.
Thịt ba chỉ thông thường sẽ hơi ngấy, may mà có xà lách trung hòa, nhưng thịt ba chỉ nướng không khéo thì bản thân hương vị sẽ bị che lấp, thành ra như ăn thịt heo sốt xà lách vậy.
Mà thịt heo ở quán Liêu Liêu Vân thì không, tỉ lệ mỡ và nạc luôn vừa vặn. Vừa cho vào miệng, các loại hương vị bung tỏa theo từng tầng lớp, mang đến cảm giác thỏa mãn vô song.
Thịt nướng và cơm vẫn còn hơi ấm, nhai trong miệng mà suýt cắn phải cả lưỡi.
Nuốt xong rồi mà nước miếng vẫn cứ ứa ra không ngừng.
Trải nghiệm này đã giải tỏa hết mọi nghi hoặc trong lòng họ.
Thì ra thịt heo ngon đến thế này thật. Bảo sao các đại gia đều thích lui tới quán nhỏ này.
Sinh viên Tùng Hạ run rẩy vai, mắt đờ đẫn nói: "Phục rồi."
Sao mỹ thực lại khiến người ta sa đọa thế này? Sao có tiền lại sung sướng đến vậy?
Họ muốn ngày nào cũng đến phục hồi tranh!
Giáo sư: "Mọi người không được lười biếng đâu nhé."
Các sinh viên phấn chấn hô: "Thưa thầy!"
Tam Đồng đạo nhân nhìn chiếc kim đồng hồ trên la bàn, không kìm được mà muốn bứt tóc.
Tìm bao lâu rồi chứ? Cứ được một thời gian là chiếc kim đồng hồ này lại mất tác dụng. Hắn đã loanh quanh bao nhiêu nơi, mới xác định được vị trí của Đỗ Quỳnh ở gần A Thị.
Lão hữu của hắn chắc chắn sẽ băm hắn ra mất. Đã lâu thế này rồi, không biết hồn phách kia đã gặp những tai ương gì. Có bị mấy cô hồn dã quỷ quanh đó bắt nạt không, hay là bị yêu quái bắt đi trêu đùa.
Nhục thể của Đỗ Quỳnh thì đã được hắn kịp thời phát hiện và bảo quản, nên không bị chết, nhưng cứ kéo dài thế này cũng không phải cách.
Tam Đồng thở dài thườn thượt.
Hắn nghĩ ra cả trăm lẻ tám cách xin lỗi rồi, mà cái hồn phách đáng thương của bạn đạo vẫn cứ bặt vô âm tín.
Nói đi thì nói lại, lúc trước chỉ là tai nạn thôi mà.
Cái đạo hữu đáng thương của hắn ấy, luôn là một kẻ xui xẻo. Không chỉ có tên là Đỗ Quỳnh mà người cũng rất nghèo. Trời sinh bát tự nhẹ, Ngũ Hành thuần âm, thường xuyên gặp quỷ gặp tà. Từ bé đến lớn gặp không ít nguy hiểm, hồi nhỏ còn bị quỷ nhập, dương khí bị quỷ hút hết, không nuôi nổi nên mới bị bố mẹ gửi vào đạo quán.
Cũng may Đỗ Quỳnh tính ra có chút thiên phú, được đạo môn che chở nên không sao, còn tự ngộ ra được chút ít, dần dần có thể tự bảo vệ mình. Chỉ là cơ thể hao tổn ngày trước thì không cách nào bù đắp lại được, hồn phách lại bất ổn, sơ sẩy một chút là dễ xuất khiếu.
Sau này đạo quán của Đỗ Quỳnh làm ăn không ra gì, bị chính quyền ở đó đóng cửa chỉnh đốn, Đỗ Quỳnh cũng theo Tam Đồng về đạo quán của hắn, hai người mới quen nhau.
Rồi thì sao nhỉ?
Tam Đồng nhớ lại thế nào cũng thấy quá sức ly kỳ.
Hắn đâu ngờ hồn phách bất ổn trong truyền thuyết lại đến mức này, hắn chỉ là vỗ pháp bảo của mình xuống người Đỗ Quỳnh để cổ vũ thôi mà, ai dè Đỗ Quỳnh lại trúng chiêu. Đúng lúc xung quanh xảy ra dị biến, không biết thứ gì ập đến, hồn phách của Đỗ Quỳnh vừa vặn bị hút vào, thành ra như bây giờ. Hắn phải chịu trách nhiệm, tìm kiếm khắp nơi.
Hôm nay Tam Đồng đã đi cả nửa ngày, vào đến nội thành thì không được dùng pháp thuật nữa, phải thành thật đi bộ.
Hắn chắc chắn hồn phách của Đỗ Quỳnh ở ngay A Thị, nhưng A Thị mênh mông thế này thì biết ở đâu, mệt mỏi quá, phải ngồi xuống nghỉ ngơi đã. Hắn không quên nhắn trong nhóm cho sư huynh đệ của mình, bảo là hắn sắp tìm được Đỗ Quỳnh đạo hữu rồi, lần này nhất định không có vấn đề gì, đừng có chửi hắn nữa.
Hắn ngồi trong quán Chịu Gia Gia hưởng máy lạnh, gọi một cốc trà trân châu và một cái hamburger, thì nghe hai cô nương ngồi ăn bên cạnh đang bàn tán về quán "Heo".
Hai người nói chuyện vô cùng hăng say, bàn tính xem có nên đi đường vòng đến đó ăn một bữa không.
"Chỉ là đắt quá!"
"Một tháng ăn một bữa thì vẫn được chứ. Thật ra đâu có đắt, chủ yếu là chất lượng tốt."
"So về chất lượng thì thế này không đắt đâu. Cậu nghĩ xem trước cái món nhân sâm núi nghìn năm kia có bao nhiêu tiền? Sang nhà hàng khác giá đội lên gấp mấy lần ấy chứ."
Tam Đồng cười khẩy một tiếng.
Trên đời này làm gì có sâm núi nghìn năm? Trừ phi là tinh sâm núi nghìn năm ấy. Mà ngay cả tinh sâm núi hắn cũng chưa từng thấy bao giờ.
Người ta thì bảo bắt yêu, mà đâu biết lũ yêu tinh cái thời này quý hiếm đến mức nào. Theo đuổi xã hội hài hòa, chỉ cần yêu tinh không gây sự thì đạo sĩ gặp còn phải nhường nhịn mấy phần. Yêu tinh còn được đủ loại trợ cấp với ưu đãi, thêm cả thiên phú dị bẩm nữa, khiến người ta phải ganh tị chết đi được.
Gần đây Tam Đồng bận tối mắt tìm người, điện thoại thì bị đồng môn gọi cháy máy, ai nấy cũng chửi hắn không biết nặng nhẹ, làm mất Đỗ Quỳnh, nên mới tạm lánh mặt. Ai dè mới có mấy hôm mà đã rộ lên cái tin vô não này rồi. Khéo đến lúc đó lại bị đổ vạ là mê tín dị đoan ấy chứ.
Nữ sinh: "Còn cả Trư Trư thiên tài nữa chứ. Tớ nói đồ nhà đấy chắc chắn là hàng cứng thật, ăn vào là thông minh ra ấy hả? Chứ không thì sao lợn lại biết đọc thơ được?"
Tam Đồng đạo trưởng nghe mà ngớ người.
Chẳng lẽ A Thị là địa bàn của người khác à? Hắn muốn tìm người trên địa bàn này, lại không biết phải bái ai, nhỡ có chuyện thì không hay.
Nữ sinh: "Không biết bà chủ kia là thần thánh phương nào mà quệt bừa một bức bích họa mà thành bảo vật vô giá luôn. Vẽ được tranh kiểu kia thì sao lại không nổi tiếng được nhỉ?"
Tam Đồng càng nghe càng thấy có lý, bèn bắt chuyện với họ, hỏi rõ tên cái quán kia, rồi lên mạng tìm kiếm thông tin liên quan.
Kết quả đầu tiên là một cái video.
Tam Đồng dạo này tiết kiệm được kha khá lưu lượng, mạnh tay bật lên xem.
Trong video là phóng viên phỏng vấn Liêu Liêu Vân, còn Tam Đồng thì dán mắt vào con lợn hồng ở góc kia.
Con Trư con bé tí kia nhanh nhẹn nhảy nhót, cho hắn một cảm giác quen thuộc đến lạ... Chẳng lẽ nào chính là Đỗ Quỳnh đạo hữu của hắn?!
Ba hồn bảy vía của Tam Đồng suýt chút nữa bay sạch. Hắn lại tự an ủi mình, may mà không phải xuyên thành lợn trưởng thành, nếu không thì có khi đã bị xơi tái rồi...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất