Kiếm Tiền Thật Sự Thật Là Khó Nha!

Chương 40: Heo gì mà yêu, đó là Đỗ Quỳnh đạo hữu của chúng ta đó!

Chương 40: Heo gì mà yêu, đó là Đỗ Quỳnh đạo hữu của chúng ta đó!
Cứ như vậy, việc tìm người cuối cùng đã có phương hướng.
Tam Đồng đạo trưởng không kịp ăn Hamburger, chỉ lấy tạm quả trân rồi chạy đi. Ra ngoài đón xe, chạy thẳng tới A đại.
Dọc đường đi, lòng hắn thấp thỏm không nguôi, hai tay nắm chặt, đứng ngồi không yên. Hắn sợ đến lúc đó mình gặp phải những hạng hiểm ác chi đồ không đối phó được, không những đoạt không về hồn phách Đỗ Quỳnh, còn bị bắt về tiệm, làm “tiểu trư” tiếp khách, dụ dỗ khách hàng bồi Đỗ Quỳnh, thì đó là tội nghiệt đến mức nào? Thà cứ để hắn chết quách cho xong.
Khi xuống xe taxi, Tam Đồng vẫn còn hơi e dè. Hắn đứng ở ngã tư đường quà vặt, từ xa quan sát, lặng lẽ tiến lại gần, nhưng không phát hiện điều gì dị thường.
Vậy là nên tiến vào thôi.
Tam Đồng trịch trục không thôi, vẫn cảm thấy chưa đủ bảo hiểm, quyết định lên nhóm chat thông báo một tiếng, để tránh đến lúc đó mình chết không nhắm mắt.
Tam Đồng: Các vị đạo hữu, nếu sau ngày hôm nay ta không có tin tức gì, mong mọi người hãy bình tĩnh. Ta sợ rằng sẽ gặp bất trắc.
Vân Thâm: A Thị dạo này không phải rất yên ổn sao? Không nghe nói có yêu nghiệt nào quấy phá cả?
Hoàng thị nhị đệ: Lẽ nào chúng ẩn núp sâu đến vậy sao? Tam Đồng đạo hữu đã phát hiện ra điều gì? Đỗ Quỳnh đạo hữu vẫn khỏe chứ? Hay đã gặp nạn rồi? Cần tiếp viện không?
Tiếp thủ đèn nghiệp vụ: Tam Đồng đạo hữu ngàn vạn lần chú ý an toàn đó!
Tam Đồng thu điện thoại, tiếp tục tiến về phía trước, liền thấy ngay Đỗ Quỳnh mà hắn hằng nhớ mong.
Tiểu Trư màu hồng đang nằm sấp trên tấm chăn lông trắng muốt trước cửa, nhắm mắt ngủ ngon lành. Ánh mặt trời chiếu lên người hắn, khóe môi cong lên lộ vẻ vô cùng thanh thản.
Xung quanh còn có một đám nữ sinh cầm điện thoại chụp ảnh, cố gắng hạ giọng thì thầm bàn tán, vẻ mặt hận không thể nâng Đỗ Quỳnh lên cưng nựng trong lòng bàn tay.
Tam Đồng lập tức hổ khu chấn động.
Đương nhiên, hắn chấn động không phải vì đãi ngộ của Đỗ Quỳnh, mà là vì tấm chăn lông mà Đỗ Quỳnh đang nằm.
Người bình thường có thể không nhận ra lai lịch của tấm da lông kia, nhưng hắn thì cảm nhận được yêu lực còn lưu lại trên da chồn. Chắc chắn là của một đại yêu nào đó, chỉ cần ngửi thấy yêu khí trên đó, đám tiểu yêu bình thường cũng phải nhượng bộ lui binh.
Hơn nữa, tấm da lông kia phơi cực kỳ bông xốp, chất lông lại rất mềm mại, chỉ cần heo con nằm một vòng là lún xuống, đủ thấy cảm giác khi ngủ trên đó là thế nào.
Đỗ Quỳnh đúng là xa xỉ thật…
Tam Đồng càng cẩn thận hơn trước, lại tỉ mỉ phân biệt một phen, xác định hồn phách của Đỗ Quỳnh vẫn ổn, ít nhất không bị ai rút đi mấy hồn mấy phách, biến thành cái xác không hồn.
Tam Đồng khẽ gọi: "Đỗ Quỳnh?"
Quỳnh Ca đang nằm trên nệm êm mở to mắt, ngơ ngác nhìn về phía hắn.
Một nữ sinh bên cạnh nói: "Tớ toàn nghe bọn họ gọi hắn là Quỳnh Ca thôi, hóa ra heo cũng có dòng họ à?"
"Thi Thần của chúng ta đương nhiên không giống với heo bình thường rồi!"
"Heo thông minh như vậy, chắc chắn không chỉ được nuôi làm thú cưng đâu."
Tam Đồng vẫn luôn quan sát biểu cảm của Đỗ Quỳnh – mặc dù hắn cũng không biết tại sao mình lại có thể giải mã được biểu cảm của heo – và nhận thấy Đỗ Quỳnh ẩn ẩn mang vẻ kiêu ngạo, khiến hắn rất đau lòng.
Đỗ Quỳnh đạo hữu, sao huynh lại sa đọa đến thế này rồi?
Tam Đồng nói với mấy nữ sinh: "Xin lỗi mấy vị, tôi có thể nói riêng với hắn vài câu được không?"
Mấy người thường thấy có thí sinh thất ý đến đây trút bầu tâm sự với Quỳnh Ca, nên không cảm thấy ngạc nhiên.
Các nữ sinh cười hì hì nói: "Được thôi, các anh cứ từ từ nói chuyện nhé."
Tam Đồng đạo trưởng thấy đám người rời đi, vội vàng hạ thấp tư thế, tiến lại gần hơn. Chỉ có hàng rào ngăn cách hắn với Đỗ Quỳnh, hắn đành phải cúi thấp người, dùng tư thế không mấy thoải mái, tiến sát lại Đỗ Quỳnh.
Tam Đồng nghẹn ngào hỏi: "Đỗ Quỳnh huynh, huynh sống có tốt không?"
Quỳnh Ca: "? ?"
"Ta biết huynh kỳ thực sống không tốt, ta cũng vậy." Tam Đồng thở dài, "Từ sau khi huynh gặp chuyện, ta ngày nào cũng tự vấn lương tâm, gần như lấy nước mắt rửa mặt. Huynh phải tin ta, biến cố lúc trước chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn. Khi huynh gặp nạn, lòng ta càng đau nhức, các sư huynh đệ trong phái đều đã trách mắng ta vì chuyện này, ta cũng nguyện ý chịu phạt. Đỗ Quỳnh đạo hữu, từ nay về sau ta sẽ nghe huynh hết!"
Quỳnh Ca không có phản ứng gì, chỉ cụp mắt xuống một chút, tựa hồ không hứng thú.
Tam Đồng cho rằng hắn vẫn chưa tha thứ cho mình. Lau mũi, hắn hận không thể khóc òa lên để chứng minh sự hối hận của mình, mong cầu sự thông cảm từ đạo hữu:
"Từ khi huynh mất tích đến nay, ta một mực trèo non lội suối, tứ phía tìm kiếm, đi khắp cả nước. Sở dĩ chậm trễ nhiều thời gian như vậy, là vì thuật tìm người bình thường không hiểu sao lại vô dụng với huynh, ta nghĩ huynh có lẽ đã rơi vào tay vị đại năng nào đó." Tam Đồng liếm đôi môi khô khốc nói, "Vạn vạn không ngờ huynh lại gặp phải bất bình tao ngộ đến vậy, quả thực là quá tàn ác! Huynh yên tâm, mặc kệ đối phương là ai, ta nhất định sẽ mang huynh về đạo quán. Huynh chịu khổ rồi Đỗ Quỳnh đạo hữu!"
Quỳnh Ca quay đầu sang, liếc nhìn Liêu Liêu Vân.
Chắc mẩm con hàng này đang phân vân giữa việc nhận nhầm heo và việc có vấn đề về đầu óc.
Tam Đồng không nhịn được đưa tay ra, nâng lấy mặt heo cẩn thận vuốt ve, gật đầu nói: "Đỗ Quỳnh đạo hữu, hồn phách huynh ngưng tụ thật nhiều, xem ra cũng là nhân họa đắc phúc rồi."
Hồn phách của Đỗ Quỳnh trước đây giống như cuộn len xù xì tơi tả, hư ảo tán loạn, chữa trị thế nào cũng không hiệu quả, dẫn đến tu vi bị trì trệ, khí vận suy bại. Ra ngoài đường là gặp quỷ, gặp quỷ là gặp nguy hiểm. Thật đáng thương cho tiểu tử ấy.
Bây giờ ít nhất đã ổn định lại, dương khí cũng thịnh hơn không ít. Nhìn từ xa gần như không khác gì người thường. Nếu cứ tiếp tục trốn trong đạo quán của bọn họ, thật sự không thể làm được điều này.
Quỳnh Ca lùi lại phía sau, giãy khỏi tay hắn, đề phòng nhìn hắn.
Người này sao lại động tay động chân với một con heo thế này?
Tam Đồng lại hỏi: "Đỗ Quỳnh đạo hữu, xin hỏi huynh tự nguyện đến đây, hay là bọn họ ép huynh vào?"
Quỳnh Ca nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
Nếu hắn không phải đầu thai thành heo, lẽ nào hắn lại tự nguyện làm một con heo sao?
Tam Đồng ngẫm lại cũng phải. Anh ngẫm nghĩ sâu xa rồi gật đầu.
Xem ra đối phương tuy nhét hồn phách đạo hữu vào thân heo để sai khiến tiếp khách, nhưng cũng không tệ với hắn. Ít nhất không để hắn tự sinh tự diệt.
Huống chi, làm một con heo dù sao cũng tốt hơn lang thang bên ngoài, bị cô hồn dã quỷ dòm ngó, ít nhất heo còn sống. Hơn nữa, nghe ngóng thêm thì thấy, ông chủ tiệm này cũng không đến nỗi phát rồ mà sai khiến một con heo làm việc, vậy thì ngày thường hắn hẳn là cứ ăn ngủ thoải mái là được.
Tam Đồng chợt ngẩn người.
Sao tự nhiên cảm thấy thời gian này trôi qua thật tiêu sái? So với quãng thời gian hắn dãi dầu sương gió, đêm không ngủ được, thì thoải mái hơn nhiều.
Căn nguyên phiền não của Đỗ Quỳnh đạo hữu trước đây, không phải là nghèo sao? Bây giờ xem như… giải quyết rồi à?
"Đỗ Quỳnh đạo hữu à…" Tam Đồng ho khẽ một tiếng, hỏi: "Huynh có muốn đi theo ta không?"
Quỳnh Ca nghi ngờ nhìn hắn.
Hắn thấy người trẻ tuổi kia thế nào cũng có vẻ khả nghi. Dụ dỗ heo à?
Tam Đồng thấy vậy gật đầu nói: "Được rồi, ta hiểu rồi."
Nghe nói trong tiệm này của họ có nhân sâm núi ngàn năm tuổi, tùy tiện móc ra một chút từ kẽ tay thôi cũng là bảo bối có tiền cũng không mua được. Đỗ Quỳnh đạo hữu cứ tiếp tục ở lại đây ẩn mình, có lẽ có thể chữa lành bệnh cũ nhiều năm cũng không biết chừng.
Quỳnh Ca nghe hắn ra vẻ hiểu biết gật đầu, lập tức cảm thấy sâu sắc bất lực với nhân loại.
Giống như Liêu Liêu Vân, tự nhận trình độ tiếng heo mười cấp, kỳ thực chỉ khiến người ta tức giận.
Rốt cuộc họ hiểu cái quái gì vậy?
Thiên Nga bên trong khẽ giật tay áo Liêu Liêu Vân, nhỏ giọng nói: "Người kia làm gì mà cứ nói chuyện với Quỳnh Ca mãi vậy? Trông có vẻ bình thường, liệu có phải người bị bệnh thần kinh không?"
Liêu Liêu Vân nói: "Gần đến kỳ thi rồi, người điên còn ít sao? Cứ để trí thông minh của Quỳnh Ca cứu rỗi anh ta đi."
Thiên Nga: "Ồ…"
Hắn chưa từng trải qua, không biết cảm giác thi trượt là thế nào. Phàm nhân tự tạo ra thứ như thi cử để tra tấn bản thân thật kỳ diệu.
Tam Đồng tuy "thuận theo" ý nguyện của Đỗ Quỳnh, để hắn ở lại nơi này, nhưng vẫn phải bàn giao với những người khác. Ít nhất phải biết Đỗ Quỳnh theo phe nào, nhân sâm núi ngàn năm tuổi kia có bao nhiêu thủ hạ, các ban ngành liên quan có đang giám sát hay không, liệu có gặp nguy hiểm gì không.
Hắn đã phát hiện hai nhân viên trong tiệm đang lén lút dò xét hắn, nhưng vì không ngửi thấy yêu khí từ hai người đó, nên không để ý.
Có lẽ chỉ là người bình thường thôi. Ha ha, không thể nào lại là đại yêu thượng cổ được.
Tam Đồng đạo trưởng vỗ vỗ đầu Quỳnh Ca, chỉnh đốn lại tâm trạng, bước vào bên trong cửa hàng, xem có manh mối gì không.
Yêu tinh bình thường cũng sẽ để lại manh mối liên quan đến thân phận ở gần nơi ở của mình, để làm bằng chứng cho lãnh địa của mình.
Tam Đồng ngẩng đầu, hơi há miệng, lộ ra vẻ kinh ngạc thán phục không tự chủ.
Khung cảnh thực tế chắc chắn rung động hơn so với trên ảnh, dù sao cái sự linh động kia không tận mắt chứng kiến thì khó mà lĩnh hội được.
Hắn ngây ngốc đứng giữa phòng ăn, không ngừng xoay đầu, nhìn quanh giữa mấy bức họa.
Phong phú rực rỡ quá!
Chỉ có điều…
Thiên Nga Bạch Phượng? Trên đời này có mấy con Bạch Phượng? Loài đại yêu cổ xưa đó chắc là đã tuyệt chủng từ lâu rồi chứ? Chắc chân thân là một loài chim yêu nào đó.
Dùng cái tên Thiên Nga, chắc là thiên nga hoặc là gà ác thôi.
Còn Cửu Vĩ Hồ? Thời nay còn có ai tu ra được Cửu Vĩ hồ ly nữa không? Đầy kẻ có bốn cái đuôi đã ra ngoài lừa bịp rồi, cái đuôi thứ chín kia là số phận thiên mệnh thiếu một thứ cũng không được, chuyện quá khứ rồi.
Còn có Đỗ Quỳnh… Bọn họ lại vẽ cả Đỗ Quỳnh đạo hữu vào bộ yêu quái đồ giám này, là vì cái gì? Chẳng lẽ muốn độ hắn thành yêu?
Vậy thì nguy hiểm thật, hắn còn là một đạo sĩ mà!
Tam Đồng lại lấy điện thoại ra, lên nhóm chat hỏi:
Tam Đồng: Các vị đạo hữu, có ai ở A Thị không? Gần đây ở A Thị có chim yêu với yêu hồ nào mở tiệm không?
Tiếp thủ đèn nghiệp vụ: Cái này sao mà biết được? Bây giờ chẳng phải đều là giữ bí mật hai chiều sao? Cậu đụng phải rồi à?
Con lừa trọc lại cướp ta việc: Chưa nghe nói, chắc là giấu kỹ lắm, không hại người là được.
Con lừa trọc lại cướp ta việc: Mà dạo này ở A Thị có một tiệm hot lắm, tên là "Heo" gì đó, tôi nghi là Trư yêu hoặc Sâm Tinh mở đấy. Gần đây kiếm bộn tiền đi. Tiếc là không bán.
Tam Đồng: Heo gì mà yêu, đó là Đỗ Quỳnh đạo hữu của chúng ta đó!
Vân Thâm: Hả?
Bắc Phong Tam sư đệ: Đỗ Quỳnh đạo hữu thật đáng thương. Tam Đồng sư huynh nghiệp chướng nặng nề!
Tiếp thủ đèn nghiệp vụ: Còn không mau đem người về? Đánh không lại thật à? Để tôi nhờ bạn bè đi tiếp viện cho!
Vân Thâm: Oa Tam Đồng, tôi vừa lục trên web, chúng nó thổi món thịt nhà đấy lên tận mây xanh, nếu thật là yêu tinh mở tiệm, liệu có bán thịt người không đấy? Nghe đâu trước kia bán cả bánh bao nữa mà. Tam Đồng hay là cậu về đi, chúng ta bàn lại kỹ hơn!
Hoàng thị nhị đệ: Đừng để lộ là đạo sĩ vội nhé, không biết yêu bây giờ có thích xem tivi không, chúng nó có thành kiến với đạo sĩ đấy, cậu có thể gặp nguy hiểm đấy.
Tam Đồng: …
"Vị khách này," Liêu Liêu Vân hỏi, "muốn ăn gì ạ?"
Tam Đồng đang bị các đạo hữu dọa cho sợ mất mật, nghe thấy giọng nói thì giật bắn người, vô thức muốn giấu điện thoại đi.
Hắn ngẩng đầu lên, đối diện với Liêu Liêu Vân đang nheo mắt lại, không biết dưới lớp khẩu trang kia là biểu cảm gì.
Chẳng lẽ là đang liếm môi?
Thiên Nga từ phía sau kéo Liêu Liêu Vân ra, chen lên nói: "Anh đứng ngắm nghía ở đây cả nửa ngày rồi, thấy thế nào ạ?"
Tam Đồng run rẩy nói: "Rất, rất tốt ạ."
Thiên Nga: "Anh nói xem tốt ở chỗ nào?"
Tam Đồng lựa lời nói: "Thần Điểu Bạch Phượng dạng vẻ oai hùng như thế, bây giờ chắc là không thấy được nữa rồi, đương nhiên là khiến người ta ngưỡng mộ ạ."
Thiên Nga vô cùng hài lòng, ý vị sâu xa vỗ vai hắn.
Tam Đồng càng cảm thấy quỷ dị hơn.
Thiên Nga hỏi: "Anh không gọi món, là vì không có tiền sao?"
Tam Đồng vội nói: "Có tiền có tiền. Điện thoại tôi có tiền ạ."
Liêu Liêu Vân: "Vậy anh muốn ăn gì?"
Tam Đồng đạo trưởng nuốt nước miếng, thử dò hỏi: "Các anh có bán… món xoa thiêu túi gì đó không ạ?"
"Xoa thiêu túi không có, lau kỹ mặt quá mệt mỏi, tiệm chúng tôi không có mua máy móc đâu ạ." Liêu Liêu Vân nói, "Hay là anh… gọi món thịt xào hai lần đi?"
Tam Đồng gật đầu.
Tam Đồng gọi món xong, Liêu Liêu Vân và Thiên Nga mỗi người đi một ngả.
Tam Đồng chọn bừa một chỗ ngồi xuống, chụp ảnh lại, gửi vào nhóm.
Mỗi ngày miễn phí ba quẻ: Thấy khách đông nghìn nghịt, chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?
Không không đã không: Ôi tôi xem tin này rồi. Nghe nói chỉ mấy ngày là vẽ được ba bốn bức, nhìn cái vẻ đấy là biết yêu làm rồi.
Tiếp thủ đèn nghiệp vụ: Đây là vô tình phát hiện ra tiệm yêu tinh à? Nếu là sơn tinh, nói không chừng lại là kỳ ngộ đấy.
Thường Thanh Tịnh: Sao tôi chưa nghe nói nhỉ? Dạo này mấy tin hữu ích toàn không ra ngoài vòng cả.
Con lừa trọc lại cướp ta việc: Yêu tinh mở tiệm toàn là nhất thời thôi, tuyệt đối đừng làm thẻ hội viên nhé, toàn là duyên bèo bọt cả đấy.
Con lừa trọc lại cướp ta việc: Tiệm này nghe nói đồ đắt lắm, Tam Đồng đạo hữu cẩn thận chúng nó ép cậu bán thân đấy. Gọi ít món thôi!
Tam Đồng thấp thỏm trả lời: "Tôi chỉ gọi một đĩa thịt xào hai lần."
Đám người nhao nhao hỏi ăn có ngon không? Có phải quảng cáo láo, bán thịt người các kiểu không.
Tam Đồng chỉ muốn chặn hết bọn này lại.
"Thịt xào hai lần của anh đây."
Thiên Nga mang đĩa thức ăn đến trước mặt hắn, nháy mắt tinh nghịch với hắn nói: "Còn đây là quà tặng của tiệm. Cơm, bây giờ mười đồng một lạng. Bát này của anh là hai lạng cơm."
Tam Đồng không hiểu ý cái vẻ ám muội của Thiên Nga kia. Một bát cơm cũng tính là quà tặng á? Ở mấy tiệm bình thường chẳng phải là miễn phí lấy dùng sao? Hắn lúng túng lấy đũa, cúi đầu nhìn vào đĩa thức ăn.
Thịt xào hai lần ngày xưa gọi là dầu bạo nồi, được nhiều người coi là món cay Tứ Xuyên đứng đầu, lựa chọn số một khi ăn với cơm.
Vì là món ăn thường ngày, nên dù là nhà ăn trường học hay quán xào rau ven đường, đều không thể thiếu món này. Đang phát triển thành nhiều kiểu mới, mỗi nhà có một hương vị, phối liệu cũng không cố định, khẩu vị nam bắc cũng khác biệt rất lớn.
Liêu Liêu Vân dùng ớt đỏ và cọng tỏi non, đỏ xanh xen kẽ, màu sắc tươi sáng, phối hợp tương đậu cà vỏ ớt, nhìn rất ngon mắt.
Nhất là mấy loại phụ liệu, được xào qua mỡ lợn, đánh tan cái mùi hăng hắc khó chịu, chỉ để lại hương thơm làm người ta mê mẩn.
Tam Đồng không kìm được nuốt nước miếng, gắp một miếng thịt lợn.
Thịt lợn thái không tệ, không dày quá, được xào bóng dầu, phần mỡ hiện lên vẻ hơi trong, lại không bị xào nát trong chảo, mép hơi cong lên, tạo thành một hình cung hoàn mỹ.
Cái này không cần đoán, hắn biết đáp án rồi, chắc chắn ăn rất ngon.
Tam Đồng gắp một miếng đưa vào miệng.
Vị cay thơm trong nháy mắt kích thích vị giác của hắn, phần mỡ tan ra mang theo cảm giác giòn tan, hóa thành nước thịt đậm đà. Khoang miệng lập tức tiết ra nước bọt…
Bụng hắn thật ra đã đói từ lâu rồi, khi thể xác tinh thần đều mệt mỏi đã ghé qua chỗ ông ăn tạm một cái Hamburger, còn chưa kịp ăn hết đã vội đi, bụng vẫn trống không. Lúc thân thể gần như bị vắt kiệt sức thì được ăn một đĩa thức ăn như thế này, đây là…
Là cứu rỗi à!
Tam Đồng che mắt, nhớ lại những lo lắng và áy náy của mình suốt những ngày qua, những gian khổ hiểm nguy đã trải qua, không kìm được nước mắt.
Dù phải ăn ở đây đến khuynh gia bại sản, hắn cũng nguyện ý.
Cuộc đời còn gì để theo đuổi nữa đâu? Một đĩa thịt xào hai lần là đủ rồi!
Tam Đồng bưng bát lên, mang tâm trạng khó tả hướng trong miệng bới cơm.
Hốc mắt nóng lên.
À không, vẫn có thể thêm một bát cơm trắng nữa.
Liêu Liêu Vân xếp lại khăn lau, nhìn dáng vẻ như muốn khóc của Tam Đồng, cảm khái nói: "Đây là một người yêu quý mỹ thực!"
Tam Đồng ăn ngấu nghiến, không kịp thưởng thức, ăn hết bát cơm trong tay, mới chỉ no ba phần. Hắn thăm dò hỏi Liêu Liêu Vân:
"Bữa cơm này bao nhiêu tiền ạ?"
Liêu Liêu Vân nói: "Thêm cơm, tính chẵn ba trăm."
"Thật rẻ." Tam Đồng vừa quét mã vừa cảm động nói, "Thật sự quá rẻ."
Các anh là những yêu tinh thật thà nhất mà tôi từng thấy!
Liêu Liêu Vân: "… Cảm ơn anh ạ."
Tam Đồng rốt cục an tâm, tiếp tục gọi món: "Vậy tôi có thể gọi thêm một bát nữa không ạ?"
Liêu Liêu Vân: "Xin cứ tự nhiên."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất