Chương 53: Ta liền vẽ ở đỉnh đầu các ngươi a.
Lão thái gia nhường vị trí, chống quải trượng đứng phía sau một hàng, nhưng không rời đi.
Hắn đứng đó nói chuyện không được sao? Cơm nước xong xuôi, không cùng tiểu lão bản trò chuyện vài câu, thế thì chương trình ăn uống bình thường còn ra thể thống gì?
Dù sao ông đã nhường chỗ, đạo sĩ nhanh chóng hô: "Vị kế tiếp!", rồi lại bận rộn đi đón khách.
Lão thái gia kỳ quái hỏi: "Ngươi tìm đâu ra nhân viên phục vụ thế? Chịu khó, lại còn nhiệt tình như vậy, bây giờ khó kiếm lắm. Bọn họ sau này đều làm ở đây à?"
Liêu Liêu Vân đáp: "Hiện tại chỉ là làm thêm thôi ạ."
Lão thái gia nhìn kỹ một lát, rồi nói: "Không đúng. Nhìn quần áo, cách ăn nói của đám người này đều không tệ. À, nhất là vị kia, còn có khí chất tiên phong đạo cốt, không phải dáng vẻ nhân viên phục vụ a!"
Chưa nói đến có học rộng hiểu nhiều như nho học, ít nhất cũng là người được giáo dục tốt.
Ông mới phát hiện ra điều kỳ dị nhất: "Huống chi tuổi cũng không còn trẻ, bậc tiên sinh tuổi này, khả năng không lớn chuyện tập thể tìm việc làm thêm đâu?"
Có thêm đám đạo sĩ này hỗ trợ, trong tiệm rõ ràng ngay ngắn trật tự hẳn lên.
Bọn họ tại cửa ra vào tận tụy duy trì trật tự, còn hỗ trợ thu tiền, dọn dẹp bàn, rửa bát đĩa, thậm chí quét rác lau nhà. Cái kiểu quên mình đầu nhập hoàn toàn, chăm chỉ lao động như thể coi việc dọn dẹp là sự nghiệp cả đời.
Có lẽ đạo sĩ nào cũng nghiêm túc như vậy chăng?
Kim Long Ngư được giải phóng sức lao động, cũng bắt đầu bên cạnh đùa với Tiểu Sơn Tham, khiến Liêu Liêu Vân cũng hơi xấu hổ.
Nếu có thể giữ bọn họ lại thì thật hoàn mỹ.
Liêu Liêu Vân thấy không giấu được nữa, mới nhỏ giọng nói: "Kỳ thật họ là khách ạ."
Lão thái gia: "..."
Ông bắt đầu suy nghĩ liệu một ngày nào đó Liêu Liêu Vân có dùng cách này để dọa mình không.
Ông cẩn thận dò xét: "Ta đau lưng, đi đường còn phải chống gậy, nói chuyện cũng không được lớn tiếng..."
Liêu Liêu Vân cạn lời: "Ngài nghĩ cái gì vậy."
Lão thái gia vội vẫy tay tạm biệt: "Ta đi đây. Ngươi làm việc tiếp đi."
Khi một ngày kinh doanh kết thúc, đám đạo sĩ mới có cơ hội nghỉ ngơi.
Vốn định bụng ăn trưa, kết quả bụng đói meo ngửi cả buổi chiều mùi đồ ăn, đến cơm tối cũng chưa được ăn.
Mùa đông trời tối sớm, bên ngoài đã lên đèn đường, bóng người tốp năm tốp ba đi qua dưới ánh đèn mờ ảo, tạo nên sự náo nhiệt của màn đêm.
Một đám người ngồi trên ghế trống trong quán, nhìn cảnh ngoài cửa sổ mà thở dài ưu sầu.
Đạo sĩ mà đến nước này, thật là quá thảm rồi. Nghĩ đến khi ở đạo quan, dù tiếp kiến nhân vật có máu mặt cũng là thể diện lắm. Người ta còn phải nhìn sắc mặt, xem tâm trạng của mình. Ai ngờ bây giờ đến tiêu phí, ngược lại thành nhân viên phục vụ chật vật thế này?
Nhìn Đỗ Quỳnh đạo hữu kìa, mới là người thắng cuộc. Dù làm thân heo, nhưng lại được cưng chiều hết mực. Hoặc nằm trên lông hồ ly mềm mại, hoặc được người ôm vào lòng. Thích ăn gì ăn nấy, thích uống gì uống nấy, lẩm bẩm vài tiếng cũng có người kêu đáng yêu.
Hắn trước kia mệnh đồ long đong, giờ cũng coi như khổ tận cam lai. Chỉ bị tát một cái, trực tiếp dẫn trước các đạo hữu mấy chục năm. Sau này ai còn bảo hắn xui xẻo, bọn họ nhất định ăn thua đủ với kẻ đó.
Một đám đạo sĩ cúi đầu ủ rũ, mang không khí như thể hội nghị kiểm điểm sau thất bại.
Lão đạo nhân đấm đấm lưng. Đứng cả ngày, thật sự là thử thách cực hạn của con người.
Tam Đồng hỏi: "Vân Thâm đạo hữu, ngươi có ổn không?"
Vân Thâm đáp: "Còn được. Không sao, ta gắng được."
Không Không Đã Không than: "Ai xoa bóp lưng cho ta với?"
Thường Thanh Tịnh bảo: "Về tìm tiểu đạo đồng mà nhờ. Giờ ai còn tâm trí đâu."
Đám người lại thở dài.
Về rồi biết ăn nói sao với đồ đệ, với hậu bối đây? Rằng mình vất vả thế này, hóa ra là đi làm thuê? Chẳng phải là mất hết thể diện hay sao?
Liêu Liêu Vân lau tay đi tới hỏi: "Hôm nay vất vả mọi người rồi, thật sự cảm ơn. Nếu không có các vị, trong tiệm chắc chắn rối tung lên mất. Xin lỗi nha, ta cũng không ngờ lần này lại đông khách như vậy."
Tam Đồng nói: "Đâu có. Lão bản khách sáo quá."
Liêu Liêu Vân hỏi: "À mà các vị là từ đạo quan nào ở A Thị vậy? Hay là A Thị có nhiều đạo quan lắm ạ?"
Mọi người lập tức cảnh giác.
Ăn xong một ngày công, chẳng lẽ cô ta lại định dùng thủ đoạn uy hiếp dụ dỗ để lừa bọn họ nữa sao?
Liêu Liêu Vân vẻ mặt vô tội: "Hả?"
Tam Đồng đáp: "Chúng tôi không phải người A Thị, chỉ là hẹn nhau đến đây xem thử thôi."
Lúc này Thiên Nga đi tới, nhỏ giọng: "Vân, cửa sổ em khóa kỹ rồi!" Nói rồi còn nháy mắt với các đạo sĩ.
Cái nháy mắt này suýt nữa khiến đám người tắc nghẽn cơ tim.
Thường Thanh Tịnh chợt đứng lên, cố giữ vẻ lịch sự tươi cười, nói: "Vậy... chúng tôi xin phép về trước. Làm phiền rồi."
Liêu Liêu Vân xua tay: "Khoan đã nào, vất vả cả ngày rồi mà. Ngư thúc, bưng đồ lên đi!"
Đám đạo sĩ như lâm đại địch, ánh mắt trao đổi lẫn nhau.
Con cá yêu kia tu vi cao thâm, không biết bọn họ liều mạng có xông ra được vòng vây không. Còn cả nhành sâm núi kia, dù trông như trẻ con, nhưng dù sao cũng có hơn ngàn năm đạo hạnh, đâu phải tầm thường.
Nếu thật gặp nguy hiểm... không biết Đỗ Quỳnh đạo hữu có cứu nổi bọn họ không nữa!
Nhưng cho dù chết, bọn họ cũng không biết mình sai ở đâu.
Làm không công cả ngày mà còn không được đồng nào hay sao?
Lúc này, ngoài quán vọng vào tiếng "xì... xì..." tưới dầu nóng ảo ảo thực thực, tiếp đó là một luồng hương thơm đồ ăn mãnh liệt. Mọi người khịt khịt mũi, thì thấy một người đàn ông trung niên tuấn tú bưng hai nồi sắt lớn đi tới.
Từ xa đã thoáng thấy ớt đỏ trong nồi, Ngư yêu còn cười hắc hắc hai tiếng.
"Tới đây, đợi lâu rồi!"
Tiểu Sơn Tham cũng bê một chậu sắt lớn chạy theo sau, hô: "Cơm tới rồi đây!"
Liêu Liêu Vân đẩy bàn bên cạnh lại, ghép thành một bàn lớn đủ cho mọi người ngồi, nhiệt tình mời: "Nào, mọi người cùng ăn đi. Ta chưa thử kiểu đông người ăn chung thế này bao giờ. Nghe nói càng đông người ăn càng ngon đấy!"
Tam Đồng hỏi: "Các vị cũng dùng bữa ạ?"
"Ăn chứ, không thì kiếm tiền làm gì?", Liêu Liêu Vân gật gù đắc ý, "Thực sắc tính dã, đó là một phần của cuộc sống mà."
Các đạo sĩ ngượng ngùng gật đầu, ngơ ngác nhìn.
Ngư thúc kéo tấm lót chống nóng tới, đặt nồi sắt lên.
Trên mặt nước canh có một lớp ớt, rải thêm ớt khô và thanh hoa tiêu. Thịt được cho hào phóng, gần như phủ kín cả mặt nồi.
Cái hương vị kia chỉ ngửi thôi đã thấy thèm cơm rồi.
Liêu Liêu Vân nói: "Không biết các vị có ăn được cay không? Ta chuẩn bị là cay vừa thôi. Nếu muốn thanh đạm hơn thì vẫn còn một ít canh thịt heo. Để chan cơm cũng tiện. Các vị dùng không?"
Hương thơm từ những lát thịt luộc bốc lên từng đợt, các đạo sĩ đói cả ngày căn bản không thể cưỡng lại được, ngũ tạng lục phủ cùng nhau phản đối, khiến mấy người đỏ mặt.
Thật mất mặt.
Liêu Liêu Vân kinh ngạc: "Các vị đói lắm sao? Ta cứ tưởng các vị đều ăn Ích Cốc rồi chứ."
Tam Đồng đáp: "Ăn Ích Cốc thì người tươi lắm, chúng tôi chưa đạt tới cảnh giới đó."
Liêu Liêu Vân chợt hiểu: "À, ra là ta sơ suất. Lần đầu mà, chưa có kinh nghiệm, xin lỗi nha. Lần sau nhất định chuẩn bị cho các vị ba bữa cơm tươm tất."
Đám người im lặng không nói.
Họ đâu có hứa hẹn gì cho lần sau đâu nhỉ?
Liêu Liêu Vân coi như không biết gì, mời: "Vậy mau ăn đi, chắc đói bụng lắm rồi? Mời ngồi hết đi, tuyệt đối đừng khách sáo với chúng tôi!"
Thiên Nga lại đi bưng nốt canh thịt heo ra, múc đầy từng bát rồi đưa cho mọi người.
Các đạo sĩ được sủng ái mà kinh hãi, hai tay đón lấy: "Đa tạ, để tự chúng tôi làm là được rồi. Tiểu ca đây cũng đi ăn cơm đi."
Tiểu Sơn Tham được Ngư yêu bế lên ghế cao hơn, ngồi cùng bọn họ. Cậu bé cắn đũa, mắt láo liên. Quỳnh Ca có lẽ không chịu được đồ ăn kích thích, chỉ có thể ngồi một bên ăn cơm chiên.
Các đạo sĩ nhất thời nghẹn lời.
Cái hình ảnh quỷ dị này, sao lại ấm áp đến chết người thế này?
Liêu Liêu Vân nói: "Ta nghĩ các vị sẽ còn đến thường xuyên, cũng nên biết chuyện này, ta không giấu các vị. Thật ra thân phận của chúng ta không tiện thuê người bình thường làm việc, nhưng hiện tại trong tiệm quả thực bận không xuể..."
Vậy là định thuê đạo sĩ à? Ngươi tưởng chúng ta cam tâm tình nguyện chắc?!
Đám người lần lượt cầm đũa lên, bắt đầu ăn bữa tối bất ngờ này.
Kiếm tiền là kiếm tiền, hưởng thụ là hưởng thụ. Liêu Liêu Vân bán thịt heo thì dùng nguyên liệu dởm, nhưng đồ ăn cho nhân viên nội bộ thì hào phóng hết cỡ.
Một nồi sắt cực lớn, một phần ba là thịt heo thật. Bên dưới là đủ loại rau củ.
Giá đỗ, lá cải trắng, lá rau diếp, còn có măng tây, nấm. Đào xuống nữa thì còn có khoai tây thái lát.
Cách chế biến không cầu kỳ, chắc là có gì trong tiệm thì cho hết vào. Nhưng hương vị lại rất khó tả. Rau củ có một vị tươi ngon khó diễn tả. Nhất là khoai tây, chắc là được luộc trong canh thịt heo trước, rồi mới thả vào, ngoài vị cay của ớt ra thì còn có vị mềm ngọt thơm ngon, hòa quyện hoàn hảo hai loại hương vị. Kể cả người không ăn được cay cũng có thể chấp nhận được độ cay này.
Liêu Liêu Vân đợi bọn họ cắm cúi ăn cơm, ai nấy đều có vẻ hài lòng, mới nói tiếp: "Đương nhiên, thật ra không cần đến nhiều người thế này đâu. Bình thường thì năm người là đủ rồi. Vệ sinh thông thường thì ta sẽ tự quét dọn, không cần người. Nuôi cá các thứ thì Ngư thúc cũng lo được. Sau này chắc chắn không mệt như hôm nay đâu. Nếu ai không kham nổi thì có thể đổi ca nha. Dù sao chúng ta bao ăn ba bữa."
Vân Thâm bị tê cay sặc một cái, ho sặc sụa. Liêu Liêu Vân vội rót cho anh một cốc nước: "Đừng vội thế đạo hữu, cẩn thận chút, ở đây chúng tôi bao ăn no cho nhân viên."
Vân Thâm đỏ mặt uống một ngụm, lập tức ho dữ dội hơn, suýt nữa phun cả nước ra khỏi mũi.
Cũng may Liêu Liêu Vân không cho quá nhiều ớt, nếu không Vân Thâm có lẽ ngất luôn rồi. Nhưng như vậy chắc cũng khó chịu lắm.
Thường Thanh Tịnh hỏi: "Vân Thâm đạo hữu, ngươi sao thế?"
Tam Đồng nói: "Vân Thâm đạo hữu đừng hoảng, có ai tranh của ngươi đâu."
Vân Thâm: "Không, không phải..."
Anh ta rõ ràng là bị cốc nước này dọa sợ!
Anh lau mặt, khó khăn tìm lại giọng nói, run rẩy: "Nước này... Vâng..."
Liêu Liêu Vân cười: "Mọi người đều là người tu đạo, đừng sợ gì cả, cái này cứ việc uống nha. Dù sao bình thường ngâm cũng vô dụng, nếu là nhân viên, chúng tôi có cả thùng to, dùng thoải mái."
Các đạo sĩ định thần lại, mặt ai nấy đều mang vẻ không hiểu gì chỉ biết là rất lợi hại.
Còn có chuyện tốt thế này cơ á?!
Mấy vị đạo sĩ lập tức so đo trong lòng một phen, rồi lại tiếc nuối thở dài.
E là để đạo sĩ A Thị được gần chùa hơn. Có người ở xa, đi xe cũng mất mấy tiếng đồng hồ. Kể cả đi máy bay thì vé cũng đâu phải lúc nào cũng có, thời gian không linh hoạt. Huống chi trong đạo quán dù sao cũng phải có người, điều đạo sĩ đến đây thì quê nhà chẳng phải trống rỗng sao?
Liêu Liêu Vân lơ đãng nói: "Lát nữa ăn xong, để Thiên Nga tiện đường đưa các vị về nhé. Giờ này chắc không còn xe đâu. Đừng ngại phiền nó, nó nhàn mà."
Tam Đồng đánh rơi đôi đũa. Những người còn lại cũng xiêu vẹo.
Liêu Liêu Vân nói: "Sao lại bất cẩn thế? Chim à, đổi đũa cho người ta đi."
Thiên Nga phối hợp chạy đi lấy ống đũa.
Hầu kết Tam Đồng nhấp nhô: "Là... Là con Thiên Nga mà tôi nghĩ sao?"
Liêu Liêu Vân: "Chẳng phải đang vẽ trên tường kia à? Thiên Nga nhà ta còn chưa chết đâu, ai dám đụng vào con chim quý của chúng ta?"
Mọi người cùng nhau quay đầu nhìn.
Con Bạch Phượng uy vũ phi phàm trên tường, hóa ra là Bạch Phượng thật á?!
Thứ mà họ chưa từng thấy trong sách giáo khoa, vậy mà lại xuất hiện vô tư lự trước mặt người thật thế này.
Thanh âm Thường Thanh Tịnh vô thức cao vút lên, chính anh ta cũng không nhận ra giọng mình tràn đầy nịnh nọt: "Trên đời này vẫn còn tồn tại Thần Điểu tôn quý như Thiên Nga sao?!"
Thiên Nga sửa lại tóc mai, khóe môi nhếch lên: "Cũng tàm tạm thôi. Cũng thường thôi. Bây giờ ai cũng ít nổi tiếng cả, ta cũng không thường xuất hiện trước mặt người khác. Cùng lắm thì giúp quán giao đồ ăn, bay qua bay lại một chút thôi mà."
Vù vù.
Lại rơi một đôi đũa nữa.
Họ tự giác đi lấy đôi đũa gỗ mới.
Thiên Nga rất hài lòng với phản ứng của họ, giờ ấn tượng của nó về bọn họ đã được thêm hiệu ứng lấp lánh.
Trong đạo sĩ có không ít người xấu, nhưng những người này có lẽ đều là những người tốt.
Liêu Liêu Vân cười: "Bây giờ là thời đại hòa bình mà, xã hội phát triển nhanh chóng, chúng ta cũng thấy thú vị. Nên ra kiếm chút tiền. Ai cũng không muốn gây chuyện, nếu có thể đôi bên cùng có lợi thì tốt nhất rồi."
Đám người không dám khinh thị cô ta nữa. Vị này có thể sai khiến Thiên Nga giao đồ ăn cho mình kia à! Chắc hẳn lai lịch còn thần bí hơn.
Tam Đồng hỏi: "Xin hỏi ngài là..."
Liêu Liêu Vân đáp: "Ta vẽ ở trên đầu các ngươi đó."
Đám người ngẩng đầu, cùng nhau chấn động.
Hồng Vân xưa kia là nơi Tiên nhân ở. Chẳng lẽ vị quản lý cửa hàng này chính là... Tiên nhân gần như tuyệt tích?
À, nghĩ thế thì mọi chuyện thông suốt. Chỉ có Tiên nhân mới trấn áp được đám đại yêu này, tiệm này mới hài hòa đến vậy. Chắc chắn là Tiên nhân dẫn họ ra ngoài lịch kiếp, muốn dạy họ cách hòa nhập xã hội phàm nhân.
Mục đích của Tiên nhân chắc chắn không phải kiếm tiền, mà là trải nghiệm đủ loại thú vui trần thế.
Tiên nhân quả nhiên mưu tính sâu xa, kế hoạch thâm sâu.
Đám người đưa ra kết luận nhất trí, rồi bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.
Tam Đồng nói: "Tiên nhân..."
Liêu Liêu Vân ngắt lời: "Ta tên Liêu Liêu Vân. Cứ gọi thế là được, mọi người là bạn bè mà."
"Liêu Liêu Vân... đạo hữu?" Tam Đồng trịnh trọng gật đầu, "Chúng tôi hiểu rồi!"