Kiếm Vương Triều

Chương 101: Quân tử

Chương 101: Quân tử


Rất may mắn, nhưng đó đồng thời cũng là thắng lợi của một lần đánh cuộc.
Trương Nghi ra sức xoa bóp khuôn mặt của mình để có thể tỉnh táo lại nhanh chóng.
Nghĩ đến Tiết Vong Hư đã mất, lại nghĩ đến việc Đinh Ninh không biết đã thông qua cửa này hay chưa, vì tình cảnh của Đinh Ninh hắn lại đau buồn đứng lên một lần nữa.
Nhưng hắn lại hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng bản thân mình càng phải kiên cường.
Bởi vì hắn hiểu rõ những người đứng về phía Đinh Ninh rất ít.
Mà hắn lại chính là đại sư huynh thực sự của Bạch Dương Động, bất cứ lúc nào hắn cũng phải là trụ cột để Đinh Ninh có thể dựa vào.
Trương Nghi nhìn thoáng qua tòa cung điện màu xanh đã ở gần đó rồi bắt đầu tiến về phía trước.
Tốc độ xuất kiếm và bước đi của hắn vẫn rất nhanh như trước, những bụi gai đã mọc thành hàng ở trước người hắn liền đổ rạp. Hắn cảm thấy ở bốn phía xung quanh cánh đồng bát ngát này có vài động tĩnh bất thường khiến cho nội tâm hắn thầm kinh hãi, nhưng đã là kẻ to gan có thể dám ngủ say ở ngay tại nơi này, hắn tất nhiên sẽ không tốn sức ngồi tưởng tượng đến những tình huống đáng sợ.
Nhìn Trương Nghi đã tỉnh dậy và tiếp tục đi về phía trước, Đạm Thai Quan Kiếm lúc này đã trở lại bên cạnh Tịnh Lưu Ly liền không nhịn được mà khẽ nói:
“Chỉ ngủ có hai canh giờ mà khiến cho đánh giá của rất nhiều người về hắn đã thay đổi triệt để.” Tịnh Lưu Ly lãnh đạm quay đầu lại nhìn Đạm Thai Quan Kiếm, nàng hiểu rõ Đạm Thai Quan Kiếm cũng bắt đầu tán thưởng Trương Nghi, nếu không thì hiện tại hắn đã không nhiều lời như vậy.
Đạm Thai Quan Kiếm lại không nói gì nữa.
Lông mày hắn khẽ nhăn lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào Trương Nghi ở phía trước.
***
Trương Nghi đang vung kiếm không ngơi tay thì bỗng nhiên dừng lại.
Tay của hắn ngừng lại trước người nhưng nhiệt khí phát ra từ thanh trường kiếm của Kiếm Lô lại rung động ù ù, không ngừng thổi những sợi tóc của hắn bay phất phơ ra phía sau.
Đồng tử của hắn hơi co lại.
Khóm gai ở trước mặt hắn có màu đỏ tươi khác thường, hắn ngửi được mùi máu tanh mờ nhạt.
Hắn có thể khẳng định đây là máu tươi của tu hành giả, hơn nữa số máu này chỉ mới nhuộm đỏ những cành gai này cách đây không lâu, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn đông lại.
Hắn đang hơi do dự một chút thì đúng lúc đó, mi tâm của hắn hơi nhói lên như bị kim châm.
Đó là một đạo Kiếm ý nguy hiểm.
Tuy đó không phải là cảm giác đau đớn thật sự mà chỉ là phản ứng trong nhận thức theo bản năng của hắn, nhưng hắn có thể chắc chắn đây là Kiếm ý xuất ra khi tâm niệm của tu hành giả vừa động.
Hơn nữa nó có thể mang đến cho hắn cảm giác như vậy thì gã tu hành giả này nhất định phải rất mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn cả hắn.
Và điều quan trọng nhất là khoảng cách của gã tu hành giả này ở rất gần với hắn.
Hắn hít một hơi, thu lại thanh trường kiếm đang phát ra nhiệt khí rồi hoành kiếm ngang ngực, sau đó lại bắt đầu cẩn thận tìm kiếm gã tu hành giả kia.
Nhưng hắn thật sự không ngờ rằng mình có thể dễ dàng tìm ra vị trí của gã tu hành giả đó.
Lần theo những vết máu lốm đốm còn chưa đông lại và vài vết giẫm đạp, hắn tìm đến một bụi gai cách đó mấy trượng. Trong đó có một tên thiếu niên suy yếu đang ngồi.
Tên thiếu niên này đã yếu ớt tới cực điểm, thậm chí còn phải dựa vào thanh kiếm được cắm xuống đất ở sau lưng mới có thể miễn cưỡng ngồi vững.
Khi ánh mắt của Trương Nghi nhìn vào hắn, hắn liền miễn cưỡng ngẩng đầu lên.
Trương Nghi nhìn rõ khuôn mặt của hắn liền lập tức ngạc nhiên hỏi: “Từ Liên Hoa?”
Từ Liên Hoa chán nản nhìn hắn, thân thể gã khẽ chấn động, trong ánh mắt hiện lên chút cảm giác khó tả, tựa như hắn không thể nào hiểu được tại sao đến lúc này mà bộ dạng của Trương Nghi vẫn đang dồi dào tinh lực như vậy, thậm chí trên người hắn còn chẳng có bao nhiêu thương thế.
“Làm sao vậy?”
Trương Nghi khiếp sợ dùng kiếm mở ra một con đường rồi đi về phía trước, lại không nhịn được mà hỏi tiếp một câu: “Đã xảy ra chuyện gì.”
Nhưng vừa mới nhích lại gần hơn một chút, hắn đã ngửi thấy một thứ mùi hôi tanh.
Hắn không tự chủ được mà mở to hai mắt ra nhìn, lúc này mới bắt đầu nhận ra những vết bẩn màu vàng đen đang phủ khắp người Từ Liên Hoa thực ra không phải là nước bùn mà hẳn phải là phân và nước tiểu của động vật.
Sở dĩ hắn có thể nhận ra Từ Liên Hoa nhanh chóng là vì tên này xuất thân từ Từ Hầu Phủ, lại bài danh thứ sáu trên Tài Tuấn sách, vả lại nếu như lần này Tài Tuấn sách không xuất hiện thì trong suy nghĩ của phần lớn lớp trẻ ở Trường Lăng, Từ Liên Hoa nhất định sẽ cùng Liệt Huỳnh Hoằng và Cố Tích Xuân giành vị trí dẫn đầu.
Không chỉ có tu vi đã bước chân vào Tứ cảnh mà Từ Liên Hoa còn có những lý giải rất độc đáo đối với nhiều Kiếm Kinh, Trương Nghi thật sự khó có thể tưởng tượng được điều gì đã xảy ra lại có thể biến gã thiếu niên trước khi tham gia Kiếm Hội còn như hạc giữa bầy gà này trở thành bộ dạng như thế.
Nhìn Trương Nghi kinh hãi mà trợn to đoi mắt, nội tâm của Từ Liên Hoa lại càng thêm phức tạp. Hắn hơi cắn răng, mặc cho đầu mình đổ gục xuống vô lực, sau đó khó khăn nói: “Nếu như không định ra tay đối phó với ta thì ngươi đi đi.”
Trương Nghi lại càng thêm kinh ngạc: “ Tại sao ta phải đối phó với ngươi?”
“ Bởi vì thứ hạng bài danh của ta ở trước ngươi xa…” Thanh âm của Từ Liên Hoa lúc này có đôi chút do dự, nhưng nghĩ đến việc mình đã ở vào bước đường cùng thế này, lòng hắn lại trở nên nguội lạnh, liền cắn răng nói lạnh lùng: “ Không chỉ là thứ hạng bài danh mà tu vi của ta cũng hơn xa ngươi, nếu bây giờ ngươi đối phó ta thì ít nhất cũng có thể hủy bỏ khả năng thông qua cửa này của ta, ít nhất cũng có thể loại đi một gã đối thủ mạnh mẽ.”
Trương Nghi giật mình, hơi giận nói: “ Bỏ đá xuống giếng há lại là hành động của quân tử?”
Từ Liên Hoa khó khăn ngẩng đầu nhìn Trương Nghi, không hề đáp lại.
Trương Nghi lại khẽ giật mình.
Hắn nhìn ra được trong đôi mắt của Từ Liên Hoa ngoại trừ sự phiền muộn ra thì còn có vô số tia nhìn không tin tưởng.
Khuôn mặt của Trương Nghi hơi cứng lại, hắn gật đầu thi lễ rồi sau đó lại tiếp tục đi về phía cung điện màu xanh, tiếp tục vừa vung kiếm chém bụi gai vừa rời đi.
Nhưng hắn lại lập tức nghe được đằng sau lưng có một động tĩnh khác thường.
Hắn quay đầu nhìn lại thì đã thấy thanh kiếm đang cắm ở dưới đất đã không còn đỡ được thân thể của Từ Liên Hoa nữa, Từ Liên Hoa liền ngã ngửa ra phía sau.
Tuy rằng Từ Liên Hoa cũng không phải quá mức suy yếu đến gục hẳn như hắn lo lắng, vẫn đang cố gắng để ngồi dậy nhưng hắn liền nhanh chóng nhìn thấy ở giữa cái áo bào rách nát của Từ Liên Hoa có một thứ đang chảy ra.
Sắc mặt của Từ Liên Hoa đại biến, gã liền dùng cả hai tay để bịt lại.
Trương Nghi cũng biến sắc mặt.
Hắn nhìn ra được thứ chảy đó chính là hỗn hợp của máu cùng phân và nước tiểu của động vật.
“Ngươi bị thương rất nặng?”
Hắn kêu lên kinh ngạc, trong nháy mắt tiếp theo, dựa vào động tác của Từ Liên Hoa hắn liền phán đoán ra một khả năng, hô hấp liền lập tức dừng lại: “ Động tĩnh ở khắp nơi quanh cánh đồng bát ngát này chính là một loại dị thú? Mùi máu tươi có thể hấp dẫn chúng đến?”
“Trương Nghi, ngươi muốn làm gì?” Từ Liên Hoa không trả lời vấn đề của hắn mà chỉ phát ra một tiếng gầm nhẹ yếu ớt.
Một cơn gió thổi vào mặt, Trương Nghi đã đến trước người gã.
Một chút Chân nguyên còn sót lại trong cơ thể gã đều hội tụ vào tay phải để chuẩn bị phóng ra.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng ‘Xoẹt’ bỗng vang lên khiến cho thân thể của Từ Liên Hoa cứng đờ.
Trương Nghi xé đứt hơn nửa ống tay áo của mình rồi ngồi xuống, băng bó miệng vết thương rất sâu kia bằng một động tác nhanh chóng dù có hơi luống cuống.
“Những kiếm hội trước đây đều không có cửa ải như thế này cho nên chúng ta chẳng ai mang theo thuốc cầm máu hay trị thương cả. Ta sẽ cố buộc chặt một chút, nhưng khi ngươi ra đến bên ngoài phải nhanh chóng bôi thuốc nếu không vết thương này sẽ càng thêm phiền phức.
Vừa vội vàng băng bó vết thương, Trương Nghi vừa nhẹ giọng nói, có chút áy náy pha lẫn khẩn trương.
“Ngươi muốn giúp ta?”
Từ lIên Hoa cứng người lại một hồi, trong ánh mắt có một tia khác thường. Gã khó khăn ngẩng đầu lên nhìn Trương Nghi rồi hỏi.
Trương Nghi lúc này đang vội vàng quan sát xem trên người gã có còn vết thương nào hay không, theo như hắn thấy thì chỉ có một vết trên ngực sâu đến tận phổi, có vẻ đã cực kỳ không xong. Hắn vô thức đáp: “ Thấy chết mà không cứu không phải là hành vi mà quân tử nên làm.”
Quân tử…
Hai từ này nếu là từ miệng kẻ khác nói ra thì Từ Liên Hoa sẽ cảm thấy cực kỳ giả dối, thậm chí còn bởi vì gã có xuất thân khác với những tu hành giả bình thường mà cảm thấy đối phương có mưu đồ, do đó lại càng có suy nghĩ không tốt.
Nhưng lúc này, nghĩ đến những sự việc mà tên thiếu niên quán rượu và người sư huynh Bạch Dương Động này của hắn gây nên, nghĩ đến đối tượng mà bọn họ tranh đấu cùng, nghĩ đến những bóng dáng bị cô lập đến trơ trọi của những người này, gã bỗng nhiên trầm mặc lại.
Thực sự khi thấy Trương Nghi rõ ràng vì mùi hôi tanh mà không tự chủ được phải nhăn mũi lại, nhưng trong trong quá trình băng bó và kiểm tra thương thế trên mặt và trong mắt của Trương nghi không hề có chút chán ghét nào, gã đột nhiên thấy cảm động trong lòng.
Quân tử ôn hòa như ngọc, lần đầu tiên hắn hiểu rõ được ý tứ của những lời này.
“Ngươi đi mau!”
Hắn hít sâu một hơi, không để ý đến việc có thể một lần nữa động vào những vết thương của mình, hai tay liền đẩy ra quyết liệt, có chút thô bạo mà hất tay của Trương Nghi ra.
Trương Nghi ngẩn người nhìn hắn, có chút không hiểu hỏi: “Vì sao?”
“Nơi đây có một đàn dị trùng đông đúc, mỗi một nhánh của chúng số lượng ít nhất cũng phải mấy trăm, hơn nữa mỗi con dị trùng đều có thực lực như một Tam Cảnh tu hành giả.”
Từ Liên Hoa hít sâu một hơi, cố nén cơn ho khan lại, dùng tốc độ nhanh nhất để nói với Trương Nghi: “ Ta lưu lại nơi này chẳng qua là vì không muốn từ bỏ, ôm hy vọng cuối cùng xem có thể cầm máu, có thể khôi phục lại được một chút thể lực hay không, vốn cũng không có nhiều hy vọng lắm. Nếu một lần nữa hấp dẫn đàn dị trùng tới đây thì ngươi không thể nào đối phó nổi đâu.”
“Đàn dị trùng?” Trương Nghi lắp bắp kinh hãi.
Hắn còn muốn mở miệng nói gì đó thì Từ Liên Hoa đã thô bạo cắt ngang: “ Đừng lề mề nữa, đi mau nếu không sẽ không kịp nữa đâu! Mân Sơn Kiếm Tông đã có bố trí thế này thì chỉ cần ta nhận thua rời khỏi đây, tính mạng tất nhiên không còn vấn đề gì nữa, ta cũng chỉ ỷ vào điểm ấy mà muốn gắng gượng chống đỡ một lúc mà thôi. Nếu ngươi còn không đi, không lẽ muốn bồi tiếp ta cùng rời khỏi nơi này?”
Trương Nghi do dự trong thời gian mấy hơi thở.
Sau đó hắn khom người xuống cõng Từ Liên Hoa lên lưng.
Từ Liên Hoa không thể hiểu được, liền hỏi: “Ngươi làm cái gì vậy?”
“Khổ tu nhiều năm không dễ, ngươi bị thương đến như vậy cũng không chịu từ bỏ… Tâm trạng đó ta tất nhiên hiểu rõ.” Một tay Trương Nghi nâng hắn lên, tay kia cầm kiếm, hơi nghiêng đầu khẽ nói: “ Ai cũng không muốn từ bỏ cơ hội tiến vào trong Mân Sơn Kiếm Tông học tập, nếu có thể ta tất nhiên là muốn giúp ngươi một tay.”
Từ Liên Hoa không ngờ được những lời nói của mình lại dẫn đến hậu quả đáng sợ như vậy, Trương Nghi lại có thể ra quyết định như thế. Hắn ngây ngốc trong chốc lát, nhịn không được mà kêu lên: “ Trương Nghi, lòng dạ của ngươi quá đàn bà!”
“Đầu óc của Trương Nghi làm sao vậy?”
Nhìn Trương Nghi đang cõng Từ Liên Hoa về phía trước, rất nhiều sư trưởng đang xem cuộc chiến trên sườn núi đều không sao hiểu nổi. Lục Thanh Cách, tu hành giả xuất thân từ Quan Trung lúc trước đã lên tiếng ủng hộ Tạ Trường Thắng liền thay đổi sắc mặt, phẫn nộ quát thành tiếng.
Cho dù là với hắn thì lòng dạ của Trương Nghi cũng quá mức đàn bà.
Biểu hiện này thậm chí đã thay đổi cách nhìn của hắn và rất nhiều người khác về Trương Nghi.
Thể lực của chính mình đã có vấn đề mà lại cõng thêm một người, khiến cho thể lực lại càng tiêu hao nhanh chóng.
Mà quan trọng nhất là Lục Thanh Cách và rất nhiều người trên sườn núi đều nhìn thấy rõ ràng, có một đám Hoàng Trùng đang chạy tới vùng này bởi chúng ngửi được mùi máu trên người Từ Liên Hoa lúc trước.
Thời điểm này, lựa chọn tốt nhất hiển nhiên là lợi dụng Từ Liên Hoa hấp dẫn đàn Hoàng Trùng kia, sau đó rời khỏi nơi này với tốc độ nhanh nhất.


Q3 – Chương 102: Khao khát


“Mau buông ta xuống!”
Từ Liên Hoa phẫn nộ nhìn gương mặt của Trương Nghi ở bên cạnh, nói: “ Ngươi như vậy đã là giúp đỡ ta rồi. Ta chỉ muốn cầu may, chứ với thương tích như thế này thì dù có thông qua được cửa này, ta cũng không thể chiến thắng được nhiều người trong phần tỷ thí để vào được mười thứ hạng đầu đâu.”
Trương Nghi luôn luôn là người tao nhã lễ nghi, hắn cho rằng việc cắt lời người khác là vô cùng vô lễ, vì thế hắn đợi cho Từ Liên Hoa nói xong mới lên tiếng giải thích: “ Đây thực ra là giúp đỡ lẫn nhau. Ta cõng ngươi cùng đi thì ít nhất có thể hiểu rõ thêm trong biển bụi gai này cuối cùng là có dị vật gì, còn về phần tỷ thí tiếp theo thì ngươi cũng không phải là hết sạch hy vọng, biết đâu Mân Sơn Kiếm Tông sẽ cho chúng ta thuốc và thời gian để trị thương… Hoặc biết đâu cũng chẳng có mấy người có thể thông qua cửa này, nếu số người ít hơn mười thì chỉ cần qua cửa này thôi là đã có thể tiến vào Mân Sơn Kiếm Tông học tập rồi.”
Từ Liên Hoa ngẩn người ra rồi chợt giận dữ nói: “ Nói hươu nói vượn, sao có thể như vậy chứ.”
Trương Nghi liên tục vung thanh kiếm trong tay, hơi quay đầu nhìn gã nói: “ Mạnh như ngươi mà còn lâm vào tình cảnh như thế thì người khác cũng khó lòng mà thông qua cửa này, ngươi không được quên rằng mình đang xếp trong nhóm mười người đầu trên Tài Tuấn Sách. Theo như ta nhớ thì trên Tài Tuấn Sách chỉ có mười sáu người là có tu vi Chân Nguyên trên tứ cảnh, ngươi là một trong số đó.
Từ Liên Hoa lạnh giọng nói: “ Ngươi lấy ta làm ví dụ, nhưng nên nhớ chính ngươi mới là một ví dụ tốt nhất. Tu vi Chân Nguyên của ngươi chệnh lệch so với ta rất nhiều, nhưng đến giờ ngươi lại không hề có bất cứ tổn thương gì nghiêm trọng, cho nên chuyện này và tu vi Chân Nguyên cũng chẳng mấy liên quan.
Trương Nghi cũng nhẹ gật đầu đồng ý, đáp: “ Ngươi nói không sai, chuyện này và tu vi Chân Nguyên không có mấy liên quan, nó liên quan đến vận khí nhiều hơn.”
Không đợi Từ Liên Hoa lên tiếng, Trương Nghi lại nói tiếp: “ Nếu như là liên quan đến vận khí thì nhiều người hay ít người cũng chẳng quan trọng gì.”
Sắc mặt của Từ Liên Hoa lại càng thêm khó coi, hắn không tranh luận cùng Trương Nghi nữa mà trầm ngâm một lát rồi nói: “Xem ra vận khí của chúng ta cũng không tốt lắm.”
Trương Nghi cũng trầm mặc lại, hắn ngừng vung kiếm, cẩn thận lắng nghe một lát rồi quay đầu nhìn Từ Liên Hoa, nói: “ Chuyện này chưa chắc đã liên quan đến ngươi, ngươi nằm đúng trên đường đi của ta, mà những con dị trùng kia chỉ sợ cũng chưa hề đi xa, vẫn một mực tìm kiếm ngươi, vậy nên dù ta có bỏ ngươi xuống thì có thể vẫn sẽ gặp mấy con dị trùng đó.”
Từ Liên Hoa cắn răng, nghĩ thầm nói những lời nhảm nhí này thì có ý nghĩa gì. Trong không khí xung quanh có một khí tức lạnh băng truyền đến, khiến gã đoán rằng bầy Hoàng Trung kia giờ hẳn là đã phát hiện ra tung tích của bọn gã rồi, lúc này vẫn còn chưa xuất hiện trong tầm mắt chẳng qua cũng vì chúng đang tản ra để bao vậy mà thôi.
Gã cảm thấy đến lúc này thì có nói gì cũng là vô ích, nhưng Trương Nghi dĩ nhiên không hề thấy vậy, hắn vẫn còn rất nhiều lời muốn nói.
“Nếu như để cho ta lựa chọn lại lần nữa thì ta vẫn cứ chọn giúp ngươi. Bởi vì ngươi cứ một mực đuổi ta đi… Người có thể suy nghĩ cho người khác như ngươi cũng không có nhiều, ta cảm thấy ngươi rất đáng để kết giao bằng hữu.” Trương Nghi quay đầu lại chăm chú nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Thực ra ngươi và sư đệ ta là cùng một loại người.”
“Thật xin lỗi, ta so sánh ngươi với sư đệ ta không phải là để tự nâng bản thân lên hay cố ý hạ thấp ngươi.” Cảm thấy cách ví của mình hơi không ổn, Trương Nghi lại áy náy bổ sung thêm.
“Trương Nghi, đến giờ này mà ngươi còn nói được những thứ đó, thật là quá mức rề rà đó.” Từ Liên Hoa vốn đã cảm thấy có tức giận nữa cũng chẳng ý nghĩa gì, vậy mà vẫn không nhịn được mà phát cáu: “ Rốt cuộc là đầu ngươi có vấn đề gì?”
Trương Khi nghe được hắn tức giận mắng mình mà vẫn chẳng có chút sinh khí nào, chẳng biết tại sao lại càng áy náy hơn, “Ngươi có lẽ nên tận dụng thời gian để nói cho thêm chút ít chi tiết về những thứ liên quan đến bầy dị trùng này.”
Từ Liên Hoa hít sâu một hơi, cố làm cho mình bình tĩnh lại, liền lạnh giọng nói: “ Trước ta đã nói với ngươi là số lượng một nhánh nhỏ của đàn dị trùng này ít nhất cũng phải mấy trăm, hơn nữa thực lực mỗi con đều tương đương với một gã tu hành giả Đệ Tam cảnh, nhưng nếu nói chi tiết thì sức mạnh thân thể của bọn chúng còn mạnh hơn tu hành giả Tam cảnh một ít. Điều quan trọng nhất là hiện tại ngươi cũng có thể cảm giác được, chúng giống như một chi quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh vậy.”
“Giống như quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh?”
Trương Nghi cảm thấy khắp bốn phía đều có động tĩnh, sắc mặt liền tái nhợt lại: “ Vậy chúng chiến đấu như thế nào?”
Từ Liên Hoa lạnh giọng đáp: “ Những con dị trùng này khi trưởng thành thì giống châu chấu bình thường như đúc, nhưng kích thước còn lớn hơn cả chúng ta, vỏ ngoài của chúng cũng như áo giáp vậy, vô cùng cứng rắn và nặng nề. Hẳn là do thân thể nặng nề như vậy nên chúng cũng không thể bay, nhưng lực bật của càng sau thì vô cùng kinh người, cho nên trong cự ly ngắn thì chúng cũng chẳng khác nào bay được cả. Trong cơ thể của bọn chúng có tích tụ những Nguyên Khí băng hàn quái dị, khi nhảy lên và công kích thì liền có băng ngưng tụ lại tại càng sau, chúng giống hệt với những tên tu hành giả cầm theo đôi kiếm băng không ngừng nhảy đến công kích vậy.
Trương Nghi có chút nghẹn giọng: “ Đây là loại dị trùng gì vậy, sao ta mới nghe thấy lần đầu.”
Từ Liên Hoa liền nhìn hắn một cái, không trả lời.
Trương Nghi liền nhịn không được mà hỏi tiếp: “ Đám dị trùng này có giống với đàn sói, bên trong có thủ lĩnh không?”
Từ Liên Hoa không thèm khách khí chút nào, cười lạnh giễu: “ Nếu như chúng giống với suy nghĩ của ngươi, có thủ lĩnh rõ ràng và khi mất thủ lãnh liền trở nên rối loạn thì ta lại có thể bị thương nặng đến thế này hay sao?”
Cùng lúc đó, Lục Thanh Cách đứng trên sườn núi đã tức giận đến khó tả mà quay đầu sang hướng khác, không muốn nhìn Trương Nghi nữa.
Trong lúc hành quân đánh trận thì sao lại có lòng dạ đàn bà vô ích như vậy chứ?
Trong mắt rất nhiều người thì mặc dù biểu hiện của Trương Nghi khi đánh bạc một phen là rất quyết đoán và dũng cảm, nhưng với loại tính tình cùng lòng dạ đàn bà như vậy thì tương lai hắn sẽ khó mà được trọng dụng.
Từ trên sườn núi nhìn xuống, có thể thấy Trương Nghi và Từ Liên Hoa đã hoàn toàn bị bầy Hoàng Trùng lúc trước còn đang tản mát vây quanh.
Tất cả các thân hình màu u lam đều tỏa ra khí tức lạnh lẽo, theo thời gian chúng dần dần tới gần Trương Nghi và Từ Liên Hoa, trông giống như một cái vòng thép màu u lam đang từ từ co rút lại.
Vị cung chủ Ương Cung Phan Nhược Diệp vẫn đứng bất động ở cạnh Hoàng Chân Vệ cách đó không xa, cả người không hề nhúc nhích giống như một pho tượng, thậm chí sắc mặt cũng không có bao nhiêu thay đổi.
Nhưng lúc này bà lại hơi quay đầu như phát hiện ra điều gì kỳ dị, liền liếc nhìn Hoàng Chân Vệ.
***
Trương Nghi và Từ Liên Hoa ngừng nói chuyện.
Trong đám bụi gai màu đỏ thẫm xung quanh hai người đột nhiên xuất hiện vài mảng trắng, sau đó những mảng trắng liền ngày càng dày, lặng lẽ bao phủ trên đầy những cành gai, biến chúng thành một màu trắng xóa.
Những đám băng trắng lan tràn trên những bụi gai đỏ thẫm như thủy triều dâng, khiến cho không khí xung quanh hai người ngày càng trở nên rét buốt, thậm chí còn dần dần sinh ra đám sương mù lạnh lẽo.
Một tiếng ‘Rắc’ vang lên.
Trong làn sương màu trắng bỗng nhiên hiện ra một cái đầu quỷ quái, sau đó lại có thêm rất nhiều cái đầu nữa xuất hiện.
Những cái đầu quỷ quái hiện ra từ trong màn sương này cũng không đem lại bao nhiêu sợ hãi, nhưng những vết thương trên người Từ Liên Hoa lại bắt đầu nhộn nhạo, cảm giác rất không thoải mái.
Miệng Từ Liên Hoa có một cảm giác khô khốc khó gọi tên, nhưng chẳng biết tại sao hắn lại cảm thấy Trương Nghi lúc này đang hoàn toàn trấn định.
“Ngươi cố gắng ôm chặt lấy ta, đừng để rơi từ trên lưng xuống.”
Đúng như hắn đang phỏng đoán, Trương Nghi lại tiếp tục nói vào tai hắn: “ Ta không có thói quen một tay giữ người, một tay chiến đấu cho nên không thể nào giữ được ngươi.”
Cuộc chiến lập tức bắt đầu.
Những tiếng “Vù Vù Vù” vang lên, màn sương mù đang bao phủ khắp nơi liền bị phá vỡ, trong con mắt Trương Nghi phản chiếu hình ảnh hơn chục con Hoàng Trùng đang nhảy lên thật cao.
“Phương thức chiến đấu của những con dị trùng này rất đơn giản, chúng chỉ cứ thế nhảy lên rồi đâm nhanh tới.”
Từ Liên Hoa đã không còn kịp tranh luận thêm cùng Trương Nghi nữa. Nghĩ tới chuyện kia, hắn liền hít sâu một hơi rồi cắn răng nói.
Trương Nghi khẽ vuốt cằm, tỏ vẻ đã hiểu.
“Chỉ có thể dùng bảy phần lực lượng, nếu không độc tính sẽ phát tác.”
Đúng lúc đó, hắn cũng thầm nhắc nhở chính mình ở trong lòng.
Nhưng khi hắn bắt đầu di chuyển, hai chân vừa mới phát lực đã tuôn ra một luồng khí mãnh liệt.
Khi thân thể bắt đầu tăng tốc cực nhanh, ánh mắt hắn liền nhìn vào thanh trường kiếm của Triệu Kiếm Lô đang phát ra nhiệt khí trong tay.
Ánh mắt của hắn vừa bình tĩnh lại vừa tràn đầy một loại khát vọng khó có thể gọi tên.
Từ Liên Hoa không thể hiểu nổi tại sao hắn lại bình tĩnh và trấn định được như thế, nhưng ngay cả bản thân Trương Nghi cũng chẳng rõ vì sao.
Kiếm Ý mà hắn đã lấy được ở Mặc Viên có tầm sát thương bao trùm trong một khoảng cách lớn, khi đối mặt với số đông kẻ địch nhất tất nhiên sẽ có chút ưu thế.
Đương nhiên nếu chỉ dựa vào điểm đó thì không đủ.
Bởi vì hắn biết rõ “tiểu sư đệ” Đinh Ninh của mình chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ mà bảo hắn chọn lựa một thanh kiếm của Triệu Kiếm Lô.
Hắn vẫn muốn giúp đỡ Đinh Ninh.
“Giúp ta một chút!.”
Hắn thành kính nhìn thanh kiếm trong tay, thầm nói một câu trong lòng rồi xuất kiếm.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất