Chương 127: Sư huynh nhà ta
Nghe tu hành giả của Mân Sơn Kiếm Tông trả lời, Từ Liên Hoa cười lạnh, không chút khách khí nói:
- Ông làm sao chứng minh là ông tùy ý mà không phải là do cố ý chọn? Ai biết được ông có tư tâm gì không?"
Vấn đề này của Từ Liên Hoa là cực kỳ gay gắt, thậm chí mang theo một loại chỉ trích ác ý, thí sinh bình thường có loại suy nghĩ này chỉ sợ cũng không dám nói ra khỏi miệng, nhưng mà phụ thân của Từ Liên Hoa là một trong thập tam Hầu của vương triều Đại Tần, hắn có đầy đủ thân phận và dũng khí để có thể nói ra lời như vậy.
Nghĩ đến cảnh ngộ lúc trước ở Hà Sơn Gian, tất cả những sư trưởng ở các chốn tu hành cũng không biết tu hành giả của Mân Sơn Kiếm Tông này, trong lòng họ đều xuất hiện chút cảm giác lạnh lẽo, nhìn kỹ tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông kia sẽ trả lời thế nào, nhưng người này lại không phật lòng chút nào, lạnh nhạt nói:
- Ta lấy bản thân ta để chứng minh.
- Lấy chính bản thân ông?
Từ Liên Hoa hơi trào phúng nói:
- Chứng minh như thế nào?
Tu hành giả của Mân Sơn Kiếm Tông này hơi ngẩng đầu nói:
- Bởi vì ta là Lâm Tùy Tâm, ta làm việc luôn luôn tùy tâm tùy ý, chưa bao giờ bị bất luận kẻ nào thao túng, ngay cả Bách Lý Tố Tuyết cũng không sai khiến được ta.
Sắc mặt tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông này vẫn như trước, không có bất kỳ sắc thái tình cảm rõ ràng nào, hơn nữa giọng điệu nói chuyện cũng vẫn tùy ý như cũ, nhưng mà khi nghe được tên của lão, xung quanh bắt đầu vang lên một loạt tiếng kinh hô.
Tiếng kinh hô này thậm chí còn vang dội hơn gấp mấy lần so với lúc Đinh Ninh dùng một kiếm đánh bại Chu Vong Niên.
- Ngài...
Kiêu ngạo như Từ Liên Hoa cũng hoàn toàn ngây người, mắt hắn trợn tròn, rung động nhìn tu hành giả của Mân Sơn Kiếm Tông này, chỉ có thể nói ra một chữ, nhưng tự nhiên đã là dùng tới kính ngữ.
- Xuất hiện ở mấy cửa ải lúc trước cũng đều là nhân vật như sư thúc Cảnh Nhận và Thanh Diệu Ngâm, đến cuộc kiếm thí quyết định cuối cùng này, tại sao mấy người này lại cảm thấy Lâm sư bá là nhân vật bình thường hơn so với những người như Cảnh Nhận sư thúc?
Nhìn thí sinh và tất cả sư trưởng ở các nơi tu hành Địa đang khiếp sợ đến nỗi khó có thể khiếp sợ hơn được nữa, Tịnh Lưu Ly có chút khinh bỉ khẽ giễu cợt nói. Nhưng ngay cả chính nàng, ánh mắt nhìn tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông này so với lúc nhìn đám người Cảnh Nhận lại càng thêm tôn kính hơn một chút.
- Có lẽ bây giờ ngươi đã hiểu ta sẽ không bị người khác làm ảnh hưởng, càng không có khả năng bởi vì một ít nguyên nhân bên ngoài mà cố ý làm khó dễ phía các ngươi?
Nhìn Từ Liên Hoa nói không ra lời, tu hành giả của Mân Sơn Kiếm Tông kia bình thản nói.
Thần trí Từ Liên Hoa đã hồi phục, cúi người thi lễ một cái biểu thị sự tôn kính thật sự, giọng nói run run:
- Tại hạ không có dị nghị gì.
- Không thể tưởng tượng được người này chính là tiền bối Lâm Tùy Tâm.
Độc Cô Bạch hoàn toàn không để ý phản ứng của Từ Liên Hoa mà ngẫu nhiên đưa mắt nhìn về phía cuốn sách trên tay tu hành giả kia, không kìm nén được khẽ nói một câu:
- Thật ra trận kiếm hội này... chỉ cần được nhìn thấy những nhân vật trong truyền thuyết này cũng đã cảm thấy đáng giá.
Không nghi ngờ, Mân Sơn Kiếm Tông và Linh Hư Kiếm Môn là những tông môn tu hành mạnh nhất thiên hạ, loại cường đại này không phải vì có một số tu hành giả đặc biệt nổi tiếng và cường đại mà là có rất nhiều tu hành giả cường đại, thậm chí có rất nhiều tu hành giả có thể nói là truyền kỳ.
Trong Mân Sơn Kiếm Tông, có rất nhiều tu hành giả có thể nói là truyền kỳ, Lâm Tùy Tâm là một người trong số đó, thậm chí lão là người duy nhất có thể không cần để đến ý kiến của Bách Lý Tố Tuyết.
Bởi vì lão chính là sư huynh của Bách Lý Tố Tuyết, hơn nữa đã từng là Chưởng môn sư huynh, là người kế thừa tông chủ do tông chủ đời trước chỉ định, chỉ vì tính tình của lão quá mức tùy ý, rất nhanh liền đem cái chức vị tông chủ này giao cho Bách Lý Tố Tuyết.
Thậm chí ngay cả việc tu hành của lão cũng quá mức tùy ý, toàn bộ việc tu hành cũng dựa vào tâm tình, căn bản không tận lực truy cầu cảnh giới.
Cho nên có một vài lời đồn, lão và Nguyên Vũ Hoàng Đế giống nhau, đều là tu hành giả hoàn toàn có khả năng đạt lên Bát cảnh, chỉ là vì lão không truy cầu cảnh giới tu hành, cho nên hiện tại thiên hạ lúc này mới chỉ có một mình Nguyên Vũ Hoàng Đế tu đến Bát cảnh.
Về việc tính tình tùy ý của lão còn lưu truyền lại rất nhiều chuyện cũ, bởi vì lão tùy tính nên lão có thể vì một người không liên quan gì đến tu hành giả, xâm nhập ngàn dặm trong hoang mạc đuổi giết một đám đạo tặc cường đại, thậm chí những tên đạo tặc kia thực lực vẫn còn cao hơn lão. Bởi vì lão tùy tính nên lão đã cự tuyệt rất nhiều lời mời cùng yêu cầu của vô số quý nhân, thậm chí ngay cả thời điểm tông chủ đời trước của Mân Sơn Kiếm Tông hay bây giờ là Bách Lý Tố Tuyết yêu cầu lão xuất thủ, lão cũng đã từng cự tuyệt.
Phẩm tính một người, không phải biểu hiện ở một sự tình nào đó, mà là thể hiện ở việc lựa chọn trong rất nhiều thời khắc sinh tử. Tất cả mọi người ở đây không ai hoài nghi Lâm Tùy Tâm nghe theo ý nguyện của người khác, thậm chí tất cả mọi người ở đây đều hiểu rằng, Lâm Tùy Tâm xuất hiện ở giai đoạn sau cùng của kiếm hội này, chỉ có thể là vì bản thân lão cảm thấy hứng thú.
Nếu như không có bất kỳ người nào có dị nghị, cuộc tỷ thí giữa Trương Nghi và Hạ Tụng tất nhiên sẽ bắt đầu.
- Không được nhu nhược.
Đinh Ninh nhìn Trương Nghi, rõ ràng là sư đệ nhưng lại giống như sư trưởng chăm chú nhắc nhở, nói:
- Huynh phải hiểu được một điểm, đối mặt với đối thủ như vậy, mặc dù huynh thật sự muốn giết đối phương, huynh cũng không có khả năng giết được.
Nghĩ đến mình thân là sư huynh mà vẫn còn phải nhờ sư đệ hao tâm tổn trí, Trương Nghi có chút xấu hổ khẽ gật đầu.
- Lúc do dự, hãy nhớ tới Tiết Động chủ.
Đinh Ninh cũng gật đầu nhẹ một cái, sau đó lại bổ sung một câu.
Trương Nghi ngẩn ngơ, khẽ cúi đầu xuống.
- Tiểu sư đệ, ta biết rồi.
Hắn thầm nói một cấu, cũng không cần phải nói nhiều liền xoay người sang chỗ khác.
Lúc tâm tư trong đầu không được ổn định, Trương Nghi mới có thể gọi sai theo thói quen, gọi Đinh Ninh là tiểu sư đệ.
- Trương Nghi nhu nhược là do bản thân hắn quá mức thiện lương khoan hậu.
Nhìn bóng lưng Trương Nghi, Từ Liên Hoa quay đầu lại nhìn Đinh Ninh, không e dè dùng giọng lạnh lùng nói về cái nhìn của mình đối với Đinh Ninh:
- Ngươi vừa nãy nhắc đến Tiết Động chủ, không khác nào ép hắn dốc sức liều mạng.
- Ta hiểu rõ ý của ngươi.
Đinh Ninh nhìn khuôn mặt có chút lạnh giá của Từ Liên Hoa, bình tĩnh nói:
- Cảm nhận của ngươi ở đây là dưới tình huống huynh ấy không địch lại Hạ Tụng, bởi vì ta đề cập tới Tiết Động chủ với huynh ấy nên huynh ấy sẽ không dễ dàng nhận thua, như vậy huynh ấy có khả năng liều đến nỗi ngay cả mạng mình cũng không cần. Ngươi để ý như vậy là bởi vì ngươi coi huynh ấy là bằng hữu chân chính, nhưng ngươi không được quên, huynh ấy chính là sư huynh của ta. Bây giờ Động chủ không còn ở đây nữa, huynh ấy và Thẩm Dịch là hai người thân nhất của ta ở Bạch Dương Động, trong lòng ta phải chú ý an nguy của bọn họ hơn ngươi.
- Ta hiểu rõ sư huynh của ta hơn ngươi.
Sau đó hơi ngừng lại một chút, Đinh Ninh quay đầu lại nhìn Trương Nghi đã đi vào sân đấu, giọng nói nhẹ nhàng mà lại rất nghiêm túc:
- Huynh ấy tuyệt đối mạnh hơn so với tưởng tượng của tất cả mọi người các ngươi.
Trong lời nói của Đinh Ninh có loại lực lượng khó tả có thể làm cho người ta trở lên bình tĩnh, Từ Liên Hoa cũng đã bình tĩnh trở lại, hơi khẽ chau mày, nói:
- Ý của ngươi là hắn có khả năng đánh thắng được Hạ Tụng?
- Trong chiến đấu chân chính, phát ra được tác dụng mang tính quyết định không chỉ có tu vi, còn có rất nhiều nhân tố khác, ví dụ như trí tuệ. Sư huynh của ta có trí tuệ hơn xa so với đại đa số người.
Đinh Ninh nhẹ nhàng gật đầu, nói ra.
Từ Liên Hoa im lặng trở lại.
Hắn nghĩ, với tu vi của mình mà vẫn còn bị thương nặng trong biển bụi gai, nhưng Trương Nghi lại có thể mang theo mình đi ra mà không mất sợi tóc nào, cho nên hắn cảm thấy Đinh Ninh nói đúng.
***
Phía ben kia túp lều, tất cả thí sinh cũng không ai xem trọng Trương Nghi.
Cho dù là bọn họ thấy được biểu hiện của Trương Nghi trong biển bụi gai, chỉ sợ bọn hắn cũng cảm thấy Trương Nghi sẽ thua là điều không thể nghi ngờ.
Người soạn thảo Tài Tuấn Sách, nhất định là uyên bác sáng suốt, rất hiểu việc tu hành, là đại tu sĩ có ánh mắt cực cao, cho nên hầu như tất cả tu hành giả trong Trường Lăng đều thừa nhận uy tín của Tài Tuấn Sách.
Ngay cả năm mươi thứ hạng đầu của Tuấn Tài Sách mà Trương Nghi cũng không thể bước vào, còn Hạ Tụng lại được xếp hạng thứ mười một.
Trương Nghi luôn luôn tu hành ở Bạch Dương Động, Bạch Dương Động ở toàn bộ Trường Lăng mà nói chỉ có thể coi là tông môn hạng ba, cho nên lúc Tiết Vong Hư thể hiện ra tu vi Thất Cảnh mới có thể làm cho người ta cảm thấy giật mình. Mà Hạ Tụng là đệ tử của Tri Thiên Kiếm Tràng, ở Trường Lăng, Tri Thiên Kiếm Tràng tuy không bằng hai siêu tông môn Mân Sơn Kiếm Tông và Linh Hư Kiếm Môn, nhưng tuyệt đối cũng là một trong những nơi tu hành mạnh mẽ ngay phía sau.
Vào mùa xuân năm nay, ở Thiên Tu Viện của Tri Thiên Kiếm Trang, Hạ Tụng ngộ được khí cơ, bước vào Tứ cảnh, còn Trương Nghi vẫn còn dừng lại ở Tam cảnh.
Hạ Tụng cũng cho là như vậy.
Cho nên nhìn Trương Nghi đang cúi thấp đầu đi về phía mình ở hướng đối diện, người thiếu niên áo đen cường đại này hơi nhíu mày, nhưng tay phải vẫn đặt lên trên chuôi kiếm được treo ở bên hông, gật đầu làm lễ với Trương Nghi, nói:
- Ngươi xuất thủ đi.
Trương Nghi hơi khom người làm lễ, nắm lấy trường kiếm Triệu Kiếm Lô mà vẫn luôn giống như có ngọn lửa mạnh mẽ đang thiêu đốt ở bên trong, giơ ngang trước ngực, nhưng lại nói:
- Mời Hạ huynh trước.
Hạ Tụng hơi ngẩn ra:
- Ngươi để ta xuất thủ trước?
Trương Nghi kính cẩn nói:
- Vừa rồi Hạ huynh đánh nhiều hơn ta một trận, tất nhiên ta có phần chiếm ưu thế.
Nghe Trương Nghi trả lời, khóe miệng Hạ Tụng từ từ để lộ ra một vẻ chế giễu không dễ phát hiện.
Gã để ý, từ khi bắt đầu kiếm hội, Tiết Vong Hư chết, Đinh Ninh bắt đầu biểu hiện ra thái độ thề không cúi đầu, trận kiếm hội này đối với tất cả mọi người trong Bạch Dương Động đều mang ý nghĩa tàn khốc, mà giờ phút này Trương Nghi vẫn làm ra vẻ ta đây như thế, quả thật giống y như lời đồn: quá cổ hủ, quá mềm yếu.
Đối thủ như vậy, tất nhiên sẽ khiến lòng gã nảy sinh sự xem thường.
- Đã như vậy, xin mời.
Gã cũng không từ chối nữa, tay phải từ từ đặt lên chuôi kiếm màu hơi vàng, sau đó xuất kiếm.
Một âm thanh vang lên, một đạo kiếm khí thẳng tắp, sáng loáng như thực chất cắt thẳng về phía trước, ngay trong khoảnh khắc lại chia làm ba luồng, vẫn bay thẳng về phía trước như cũ, cắt về phía Trương Nghi.
Đây là tam phân kiếm thức bình thường, sở dĩ gã xuất ra kiếm thức như vậy, một là không muốn chiếm tiện nghi của Trương Nghi, hai là kiếm ý này cực kỳ vững chắc, gã tự cho là ở tình huống tu vi cao hơn đối thủ, gã chỉ cần thận trọng là lấy được thắng lợi.
Trương Nghi ngẩng đầu.
Đối mặt với ba luồng kiếm khí đang chém tới, hắn lựa chọn nhảy lên.
Dưới chân hắn xuất hiện hai dòng khí làm cho cả người của hắn nhảy lên cao, trường kiếm nóng rực trong tay cũng tùy ý chém ra phía trước.
Bỗng nhiên trên không trung có chút ẩm ướt.
Cảm nhận được một chút hương vị của hơi nước, lập tức Hạ Tụng đứng yên không động đậy, vẻ mỉm cười đầy trào phúng trên khóe miệng lại càng thêm rõ ràng.
Kiếm trong tay gã nghiêng lên rồi đâm ra, theo cổ tay gã khẽ nhúc nhích, một vòng sáng chập chờn từ trên kiếm của gã tản phát ra.
Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng.
Gã từng nghe nói qua việc Trương Nghi ra tay một lần tại ngõ Ngô Đồng Rụng Lá, biết Trương Nghi ở bên trong Mặc Viên Chu gia ngộ được một chiêu kiếm ý rất mạnh, sẽ có có vô số hạt mưa sắc bén từ phía trên không rơi xuống, bao trùm phạm vi cực lớn.
Nhưng nếu mà là mưa, vậy thì gã chỉ cần một cái ô.
Vừa vặn trong Tri Thiên Kiếm Tràng có một thức kiếm thế "La Thiên Tán" rất mạnh.
Màn sáng lờ mờ được tạo ra, giống như là một cái ô phi thường hoa lệ.
Nhưng ô đã chuẩn bị mà mưa lại không rơi.
Khi Trương Nghi nhảy lên, hơi nước đang ngưng tụ trước người bỗng nhiên phát ra âm thanh xé gió lạnh lẽo.
Theo Trương Nghi vung kiếm, một dòng nước lóng lánh giống như một con rồng quay cuồng vặn vẹo trên không trung lấy tốc độ khủng khiếp hung hăng vọt tới trước mặt Hạ Tụng.
Vô số cảm giác khiếp sợ dần hiện ra trong mắt Hạ Tụng.
Gã nín thở, mạnh mẽ đem kiếm thế ép xuống.
Ầm, một tiếng vang thật lớn do phía màn sáng và dòng nước lóng lánh mạnh mẽ va vào nhau, nổ tung thành một đoàn bọt nước kinh người.
Phản ứng của gã cực nhanh nhưng kiếm thế đã hết.
Còn kiếm thế của Trương Nghi vẫn còn.
Ngay lúc này, tóc của Trương Nghi dựng lên như rất nhiều con rắn đang vũ động tinh tế. Bên bờ nguy hiểm, hắn tận lực khống chế tốc độ chân nguyên tuôn ra trong cơ thể, gắng hết sức nhanh chóng rót chân nguyên vào thân kiếm trong tay.
Oành, một tiếng chấn động không ngừng vang lên.
Một đoàn sóng lửa từ trên thân kiếm tuôn ra, thiêu cháy vô số giọt nước xung quanh, trong khoảnh khắc đem những giọt nước này thiêu cháy thành vụ khí ẩn chứa sức nóng cường đại, đánh đến trước người Hạ Tụng.
Tất cả những người xem kiếm thí đều nín thở.
Các thí sinh mặc dù ở khoảng cách rất xa cũng đều cảm nhận được luồng sóng nhiệt lan đến trước mặt.
Tất cả mọi người đều khẳng định Hạ Tụng không kịp ứng biến, hoàn toàn không có khả năng thoát ra khỏi phạm vi bao phủ của màn khí sương mù kia.
Từ Liên Hoa cũng hoàn toàn ngơ ngẩn, y cũng không nghĩ tới Trương Nghi sẽ có biến hóa như thế, có thể phát động một kích mãnh liệt tuyệt vời như vậy.
- Đưa một có thể trả lại ba, đây chính là sư huynh nhà ta.
Vào lúc này Đinh Ninh bình tĩnh ngưng mắt nhìn luồng sóng khí nóng rực kia, nhẹ giọng nói.