Chương 145: Phá
Mân Sơn Kiếm Hội vốn đã được cả thiên hạ trông theo, giờ bởi vì Đinh Ninh mà càng thêm nhiều sắc thái đặc biệt.
Từ khi lộ thân phận quân cờ ẩn, kẻ so với đại đa số thí sinh khác gần như không hề có tiếng tăm như Hà Triêu Tịch đã định trước sẽ được lưu danh trong điển tịch cho thế hệ sau.
Đây mới thực là không lên tiếng thì thôi, đã cất tiếng ai nấy đều phải kinh ngạc.
Song khi tiếng kiếm rít chói tai như ve kêu vang lên, Hà Triêu Tịch lại không hề tiến mà lùi lại.
Tư thái mỏi mệt lúc trước đã hoàn toàn biến mất, thân thể của y làm cho người ta cảm giác được một loại sức sống cùng lực lượng tràn ngập.
Một bước đạp xuống, dưới thân y tức thì xuất hiện một cái hố nhỏ, cả người như một mũi tên rời cung bắn ra ngoài. Cùng lúc đó, thanh kiếm không có gì nổi bật trên tay y lại phóng ra vô số đạo kiếm khí óng ánh mỏng như cánh ve, rạch ngang màn đêm chém về phía Đinh Ninh.
Đòn tấn công chớp nhoáng này khiến cho rất nhiều thí sinh cảm thấy bội phục, thậm chí tự hổ thẹn.
Bởi vì một kiếm này của Hà Triêu Tịch cực kỳ ổn định cùng tự tin.
Chuôi Tử Mẫu Kiếm trong tay y là Đinh Ninh lựa chọn thay, nhưng mà xuất kiếm không có nửa phần chần chờ, hơn nữa giờ phút này y không hề vội.
Tựa hồ đối thủ của y không phải là kẻ sẽ khiến tên tuổi y vang danh thiên hạ, mà chỉ là một đối thủ bình thường.
Những thí sinh ở ngoài quan sát thử tự đem mình đặt vào vị trí của Hà Triêu Tịch, hiểu được là mình sẽ tuyệt đối không có tâm tính vững vàng như vậy.
Mấu chốt nhất chính là, vô luận chân nguyên hay là thể lực, lúc này Hà Triêu Tịch đều lộ ra vẻ vô cùng dồi dào.
Hiện tại ai cũng có thể nhìn ra được lúc trước Hà Triêu Tịch cố ý che giấu thực lực. Nhưng để làm được điều này, Hà Triêu Tịch đã bỏ ra một cái giá thật lớn: chảy rất nhiều máu, quần chiến thời gian rất dài với đối thủ.
Có thể bảo trì chân nguyên cùng thể lực dồi dào sau vô số lần bị thương cùng triền đấu mới là chỗ đáng sợ nhất và ưu thế lớn nhất của y.
Cho nên Hà Triêu Tịch căn bản không vội.
Y có thể cùng Đinh Ninh chậm rãi tiêu hao.
Bởi vì y cảm thấy Đinh Ninh nhất định sẽ vội hơn mình.
Bởi vì trong ý đồ của Đinh Ninh, không chỉ là đánh bại một mình y, mà là còn muốn lưu lại lực lượng để tiếp đó đối phó Cố Tích Xuân và Diệp Hạo Nhiên.
Đó là lý do kiếm đầu tiên y xuất ra dùng thức "Thiền Liêm Trọng".
Nhìn qua mỗi đạo kiếm khí đều mỏng như cánh ve, có vẻ thật yếu ớt, nhưng nếu Đinh Ninh muốn tiến thì những kiếm khí này sẽ lập tức chồng chất lên nhau, uy lực vô cùng.
Tịnh Lưu Ly nheo mắt lại, tựa như một con mèo nhìn chằm chằm con chuột mà xem Hà Triêu Tịch ra một kiếm này.
Nàng cho rằng một kiếm này cùng sách lược của Hà Triêu Tịch không hề có sai sót, muốn nhìn Đinh Ninh sẽ ứng đối thế nào.
Ve vẫn kêu vang như cũ.
Đinh Ninh đứng nguyên tại chỗ, đột nhiên đâm ra trước một kiếm.
Một loạt tiếng kinh hô vang lên.
Trương Nghi cùng Tạ Nhu tức thì mặt trắng như tuyết.
Thân thể của Đinh Ninh lập tức bị vô số đạo kiếm khí mỏng như cánh ve sầu cắt qua. Tới lúc kiếm khí hết đà tan đi, trong không khí đã xuất hiện rất nhiều những giọt máu li ti như hạt sương phiêu tán.
Trên người Đinh Ninh bị rạch đứt nhiều chỗ, bắn ra những tia máu tươi đẹp mà nóng hổi.
- Tại sao có thể như vậy?
Đa số thí sinh đều sửng sốt, trong lòng lại không thể ngăn chặn vang lên câu hỏi này.
Lúc trước là vì Đinh Ninh biểu hiện quá mạnh mẽ làm bọn hắn không thể tin, hiện tại bọn hắn đã tiếp nhận sự thật kia, giờ đến lượt hoài nghi tại sao người mạnh như thế có thể bị Hà Triêu Tịch gây ra nhiều vết thương nhường ấy.
Mà vừa không tin, bọn hắn cũng không hiểu mục đích một kiếm kia của Đinh Ninh.
Thế nhưng các sư trưởng của bọn hắn và tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông có tu vi cảnh giới vượt xa bọn hắn lại hiểu được.
- Lợi hại.
Cảnh Nhận lắc đầu, khẽ lên tiếng tán thưởng.
Tịnh Lưu Ly nhíu mày. Đinh Ninh cường đại đến nỗi làm nàng nổi lên cảm giác khẩn trương cùng không thoải mái, mặc dù nàng cũng rất thưởng thức Đinh Ninh.
Trên da thịt Đinh Ninh giờ phút này tuy rằng bị cắt ra rất nhiều vết máu, nhìn qua cực kỳ thê thảm, nhưng mà những vết thương này đều rất nông, thậm chí không cần xử lý cũng có thể tự cầm máu.
Mà vừa rồi Đinh Ninh xuất kiếm là để đánh bay mấy đạo kiếm khí có thể hình thành uy hiếp chân chính cho hắn.
Một kiếm này thậm chí không hề tiêu hao chân nguyên, dùng cái giá nhỏ nhất xóa đi uy hiếp lớn nhất.
Hà Triêu Tịch cũng không hiểu được một kiếm này của Đinh Ninh.
Thế nhưng y không hề nao núng, đường kiếm vẫn ổn định như cũ.
Thân thể của y vẫn còn đang bay về phía sau, hai chân chưa rơi xuống đất thì y đã xuất ra kiếm thứ hai.
Hơn mười đạo kiếm quang màu xanh dọc theo thân kiếm của y bắn ra trước, tốc độ kinh người, rồi lại uốn lượn biến hóa trên không trung, hơn nữa mỗi một đạo kiếm quang trước sau đều có bất đồng.
Hơn mười đạo kiếm quang này tựa như hơn mười gốc dây leo xanh đang cùng lúc muốn quấn lấy thân ảnh gầy gò của Đinh Ninh.
Đây chính là kiếm thức nổi danh của Thanh Đằng Kiếm Viện, "Thanh Đằng Nhiễu".
Đinh Ninh rất tự nhiên đi về phía trước.
Sau đó hắn lại ra một kiếm.
Lần này hắn xuất kiếm càng thêm đơn giản.
Mạt Hoa tàn kiếm trong tay hắn thậm chí làm cho người ta không hề có cảm giác đó là một thức kiếm, chỉ như một khúc côn ngắn đập một cái lên mỗi gốc dây leo xanh kia.
Sau đó, hắn từ từ bước tới trong tiếng xoẹt xoẹt vang lên từ hơn mười gốc dây leo đó.
Hơn mười đạo kiếm khí giống như dây leo đã rơi xuống sau lưng hắn.
Trong chớp nhoáng này, trong sơn cốc vang lên vô số tiếng kinh hô không thể kìm nén nổi.
Các thí sinh rốt cuộc đã hiểu.
Mà vị sư trưởng Thanh Đằng Kiếm Viện mang theo Hà Triêu Tịch cùng Nam Cung Thải Thục tới tham gia Mân Sơn Kiếm Hội càng không nhịn không bước lên một bước lên, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin.
Đinh Ninh dễ dàng phá một thức "Thanh Đằng Nhiễu"này.
Bất luận kiếm thức gì cũng đều có sơ hở, đều có điểm yếu có thể tìm ra, cũng có thể phá giải, nhưng dù là vị sư trưởng Thanh Đằng Kiếm Viện này cũng không ngờ được một chiêu "Thanh Đằng Nhiễu" lại bị người khá phá giải dễ dàng như thế!
Đinh Ninh tựa hồ chỉ nhìn thoáng qua đã thấy được chỗ yếu kém nhất trong kiếm thức này, sau đó hắn chỉ tiện tay gõ lên điểm yếu đó là đã thoát khỏi lưới kiếm khí.
Chỉ là dựa vào mấy cái gõ nhẹ, thời cơ cùng bộ pháp, đơn giản như thế.
Phá giải như vậy, thậm chí khiến vị sư trưởng Thanh Đằng Kiếm Viện này không tự chủ được sinh ra cảm giác: hóa ra "Thanh Đằng Nhiễu" yếu như vậy, thậm chí bắt đầu hoài nghi tất cả kiếm thức trên Thanh Đằng Kiếm Kinh!
Hà Triêu Tịch thay đổi sắc mặt.
Hô hấp của y trong tích tắc này triệt để dừng lại.
Y không thể tin được, nhưng thân thể thì theo bản năng ra tiếp một kiếm.
Vô số kiếm khí màu xanh như những chiếc lá xuất hiện trước mặt y, bay lả tả về phía Đinh Ninh.
Đây là "Thiên Diệp Lạc" của Thanh Đằng Kiếm Viện. Lấy ý tưởng vô số lá xanh trên không trung bay xuống, những kiếm khí này tự nhiên càng thêm dày đặc, càng thêm lộn xộn, không thể tìm ra quỹ tích.
Tất cả tiếng kinh hô đều đã dừng lại.
Mọi ánh mắt đổ dồn lên người Đinh Ninh.
Đinh Ninh lại không hề có động tác kịch liệt gì.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, hắn chỉ bình thản tiến tới như đang tản bộ, sau đó xuất kiếm.
Lá xanh đầy trời rơi xuống, tư thái của hắn vẫn tự nhiên như trước.
Hoặc gạt, hoặc đâm, hoặc chém, nhìn qua rất tùy ý đánh rơi một ít lá xanh.
Trên mặt đất quanh người hắn phát ra những tiếng xoẹt xoẹt dày đặc, trên người lại xuất hiện những giọt máu li ti, nhưng mà hắn thành công rời khỏi khu vực lá xanh bay múa đầy trời, những nụ hoa trắng như tuyết trên Mạt Hoa tàn kiếm vẫn không có nở rộ.
Vị sư trưởng Thanh Đằng Kiếm Viện kia kinh hãi đến mức khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, thân thể của ông run rẩy không ngừng.
Hà Triêu Tịch quên cả việc lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Nhìn Đinh Ninh càng ngày càng tới gần, y rốt cuộc hiểu rằng mình không có khả năng dùng phương thức đánh xa tiêu hao để đối phó Đinh Ninh.
Một tiếng gào to dữ dằn từ trong miệng y bật ra.
Tiếp đó, hai cánh tay của y phình to gấp đôi, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, trường kiếm trong tay bỗng nhiên phát ra ánh sáng màu xanh chói mắt. Y giơ thật cao chuôi kiếm lên, cùng lúc đó hai chân dậm mạnh, cả người bật lên không trung.
Y tựa như nắm lấy một thanh cự phủ(*) khai sơn, muốn đem toàn bộ mặt đất chém ra một cái khe sâu, đập xuống chặn đầu chỗ Đinh Ninh!
(*) Cự phủ: búa lớn.
Đây là chiêu "Khai Sơn Phủ", rất nhiều Kiếm Sư trong quân Đại Tần đều biết dùng kiếm chiêu này, nó chỉ thuần túy truy cầu lực bạo phát trong khoảnh khắc.
Đã xác định không cách nào dùng phương pháp cũ để đối phó Đinh Ninh, Hà Triêu Tịch thay đổi chiến thuật, muốn dùng lực lượng thuần túy áp đảo Đinh Ninh.
Nhưng mà cũng ngay trong nháy mắt này, Đinh Ninh lại ngừng tiến tới mà lùi một bước về sau.
Kiếm quang thật lớn chém xuống, đánh hụt đập lên mặt đất cách chỗ hắn đứng chưa đến nửa mét.
Vô số mảnh vụn đất đá bắn tung tóe lên trúng cả người hắn, nhưng hắn chỉ đơn giản nâng kiếm lên, nghiêng nghiêng đâm ra một kiếm.
Xùy một tiếng, lần này trên thân kiếm Mạt Hoa đã vang lên thanh âm kiếm khí phá không.
Hà Triêu Tịch kêu một tiếng kì quái, thân thể còn chưa rơi xuống vững vàng đã tự mình văng người ra sau, để lại tại vị trí cũ từng đạo tàn ảnh.
Trong không khí lại thấy những giọt máu li ti phiêu tán.
Trên bụng của y xuất hiện một vết máu mờ mờ.