Kiếm Vương Triều

Chương 16: Thất cảnh tự tin và khiếp sợ

Chương 16: Thất cảnh tự tin và khiếp sợ
"Trốn!"
Đinh Trữ nghiêm nghị quát to một chữ, mà hắn cũng chỉ kịp quát ra một chữ mà thôi.
Một chữ này vừa ra khỏi miệng, tất cả ngưng sát kiếm khí tích cóp trong cơ thể hắn đồng loạt được bắn ra hết, những tia kiếm quang đen nhánh biến thành một trận mưa, đồng loạt đánh vào một vị trí bên cạnh Tạ Liên Ứng.
Tiếng quát và trận mưa kiếm đều là mệnh lệnh không cho phép kháng cự đối với Tạ Liên Ứng và Tạ Nhu. "Đi!" trong mắt Tạ Liên Ứng lóe lên nước mắt, gần như vô thức kéo Tạ Nhu bên cạnh, chạy nhanh về phía sau.
Một tiếng kêu ngạc nhiên vang lên.
Trong màn mưa kiếm quang màu đen, xuất hiện một vòng ánh sáng màu xanh, sau đó là một tia ngân quang lóe lên.
Tạ Nhu chạy không dừng bước. Tuy biết phù khí của Đại Sở Vương Triều là đệ nhất thiên hạ, nhưng tu hành giả áo xám này phá không mà đến như thế, cô thực chưa bao giờ được nghe thấy.
Một tia ngân quang lóe lên trong không khí, tiếp theo mới là thân ảnh màu xám.
Trong mắt tu hành giả Đại Sở Vương Triều, quá trình Đinh Trữ bức ra tất cả ngưng sát tiểu kiếm trong cơ thể tạo thành cơn mưa kiếm thực vô cùng lưu loát, như mây trôi nước chảy.
Thân ảnh màu xám hơi nghiêng người, ngân quang lóe lên bên cạnh cơ thể, thanh đại kiếm màu bạc dựng thẳng lên.
Những đường kiếm quang màu đen nổ bung trên lớp ngân quang, , trong không khí nở bung những đóa hoa màu đen.
Nửa thân trên phía trước của tu hành giả Đại Sở Vương Triều cũng nở rộ những đóa hoa bạc, nhưng hắn vẫn cảm nhận được hơi lạnh thấu xương phả lên người.
Tam cảnh và Thất Cảnh chênh lệch quá xa, huống chi trên người hắn còn có phù khí tâm huyết của Tu Hành Giả và Tượng Sư Đại Sở.
Tuy hắn không hiểu làm sao Đinh Trữ nhìn ra được chỗ ẩn thân của mình, nhưng ánh mắt của hắn vẫn cực kỳ hờ hững, hắn đẩy Chân Nguyên vào trong "Vô Ưu Giác" .
Trong không khí lại tuôn ra một luồng sát ý.
Vì Vô Ưu Giác tỏa ra Thiên Địa Nguyên Khí có màu sắc quá sức rực rỡ, quá sức đẹp đẽ, nên sát ý của nó cũng làm cho người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu, làm người ta quên đi những ưu phiền, và vì thế phản ứng cũng trở nên chậm chạp.
Tạ gia là đệ nhất cự phú Quan Trung, Tu Hành Giả mang theo đương nhiên cũng không phải tầm thường, khi Vong Ưu Giác phóng ra mấy mảnh vỡ của những thanh ngưng sát tiểu kiếm, rít lên thê lương bay về phía Tạ Liên Ứng, thì hai thanh phi kiếm lơ lửng bên cạnh lão phu nhân và đứa bé rút cuộc đã phản ứng.
Oanh một tiếng nổ mạnh.
Thanh tiểu kiếm màu đỏ bốc cháy mãnh liệt, tỏa ra quang diễm chói mắt, thân kiếm tuy nhỏ nhưng vì bắn ra sức mạnh quá mức cương mãnh, nên làm cho người ta có cảm giác nó giống như một khối dung nham khổng lồ từ trong miệng núi lửa phun ra, đánh thẳng về phía tu hành giả Đại Sở Vương Triều.
Thanh tiểu kiếm màu xanh thì lặng lẽ chui vào trong đất, khí tức hoàn toàn hòa vào với khí tức của đất.
Tu Hành Giả Đại Sở Vương Triều cau mày, nhưng thế đi của Vô Ưu Giác trong tay không hề đổi hướng.
“Đùng” một tiếng trầm đục, thanh tiểu kiếm màu đỏ đang vũ bão bay tới bị một sức mạnh cường đại cứng rắn bức ngừng trên không trung, nó chớp lên liên tục muốn tránh qua đường khác nhưng đều không thần công, bị sức mạnh cường đại kia nện văng ra, hỏa diễm do phù văn trên thân kiếm tạo nên tan thành từng mảnh, rơi vào trong bụi cỏ chung quanh.
Cỏ xanh lập tức bị đốt khô hết nước, bốc cháy.
Tu Hành Giả Đại Sở Vương Triều không hề bận tâm tới thanh tiểu kiếm màu xanh, đối với hắn, thanh tiểu kiếm đó trước sau gì cũng phải chui ra khỏi đất để tấn công hắn.
Chỉ cần nó chui ra khỏi đất, thì hắn sẽ cảm giác được nó, và phản ứng kịp.
Đây chính là sự tự tin tuyệt đối của cường giả Thất Cảnh.
Thanh tiểu kiếm màu đỏ vừa bị nện bay ra, trong một chiếc xe của Tạ gia rung lên, một tiếng kêu đau đớn vang lên, một búng máu phun thấm lên màn xe che phủ.
Nhưng tu hành giả Đại Sở Vương Triều cảm thấy khá là bất ngờ, vì thanh tiểu kiếm màu xanh đã hoàn toàn biến mất, không hề hiện ra.
Nhưng vì có được lòng tin tuyệt đối, nên mọi động tác của hắn vẫn không hề chậm lại chút nào.
Hai luồng Thiên Địa Nguyên Khí từ dưới chân hắn tuôn ra, dưới chân hắn xuất hiện hai vòng sáng mắt thường cũng nhìn thấy được, trong nháy mắt, cả người hắn bay thẳng tới, và không ngừng điên cuồng tăng tốc.
Chỉ trong nửa hơi thở, Vô Ưu Giác với sát ý mãnh liệt đã tới sát phía sau Tạ Liên Ứng và Tạ Nhu.
Một tiếng quát già nua vang lên từ trong xe ngựa trước mặt Tạ Liên Ứng và Tạ Nhu.
Bên trong chiếc xe ngựa này có một văn sĩ lão niên râu tóc bạc trắng.
Khắp người ông như xuất hiện những lỗ thủng, xùy xùy bắn ra vô số luồng gió màu xanh.
Thùng xe bằng gỗ rắn chắc bị dễ dàng vỡ toang như giấy dán đèn lồng, bay tung tóe ra ngoài.
Những luồng gió xanh như vật sống, vặn vẹo uốn éo, như những chiếc đuôi yêu tinh từ bốn phương tám hướng quét về phía tu hành giả Đại Sở Vương Triều.
Nhưng người kia chỉ nhếch mép khinh thường, thân hình không có chút biến đổi nào, chỉ có Chân Nguyên tuôn ra càng thêm mạnh hơn mấy phần.
Nguyên khí bảy màu từ Vô Ưu Giác phát ra càng thêm rực rỡ, nhìn qua chưa hề chạm đến cơ thể Tạ Liên Ứng và Tạ Nhu, nhưng cả Tạ Liên Ứng lẫn Tạ Nhu đều kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng ứa máu tươi.
Thân hình văn sĩ lão niên như không hề có sức nặng, bốc lên theo những luồng gió xanh tung bay, bay tới ngăn đằng trước Tạ Liên Ứng và Tạ Nhu.
Tu Hành Giả Đại Sở nheo mắt.
Hắn cảm nhận được trong những luồng gió xanh có một khí tức khác thường.
Hắn dừng lại.
Từ lúc mới bắt đầu chiến đấu đến giờ, đây là lần đầu tiên cơ thể của hắn dừng lại.
Nhưng nguyên khí phun ra lại càng mạnh hơn nữa.
Trên đỉnh đầu của hắn, Thiên Địa Nguyên Khí lại ùn ùn tụ tới, với tốc độ kinh khủng, chui vào trong Ngân La Sát Ban Chỉ.
Từ trong Ngân La Sát Ban Chỉ tuôn ra dòng thủy ngân màu bạc sền sệt, bao phủ hết cơ thể của hắn, ngay cả thất khiếu cũng được Nguyên Khí màu bạc tràn ngập, hắn biến thành một người màu bạc.
Những luồng gió xanh công kích vào hắn đều bị sụp đổ, nhưng có một luồng vẫn còn ngưng tụ không tiêu tan, hơn nữa càng lúc càng tỏa ra hào quang sáng rực.
Tu Hành Giả Đại Sở cười khẩy.
Trên luồng gió xanh kia xuất hiện những vết rạn, trong những vết rạn có thể thấy rõ cả bằng mắt.
Văn sĩ lão niên vẫn đang còn lơ lửng trên không trung, nhưng cả người run lên, máu tươi phun ra cả từ miệng lẫn mũi.
Một luồng khí tức cường đại chỉ Bản Mệnh vật mới có, đến lúc này mới phát ra từ luồng gió xanh óng ánh tỏa hào quang kia.
Luồng gió này không phải do Thiên Địa Nguyên Khí ngưng tụ thành, mà là Bản Mệnh vật của tu hành giả.
Bản Mệnh sở dĩ được gọi là bản mệnh, chính là vì nó tương liên tới tính mạng của Tu Hành Giả, nếu Bản Mệnh vật bị hủy, nặng thì trọng thương, nặng thì mất mạng ngay lập tức, nhưng bản mệnh vật của văn sĩ lão niên bị hủy, mà ông lại chẳng hề do dự chút nào, ngược lại lại còn ép tất cả sức mạnh còn lại trong người ra hết, không hề giữ lại chút gì.
Luồng gió xanh Bản Mệnh vật đang cố gắng trói lấy tu hành giả Đại Sở.
Ngay lúc này, trong chiếc xe ngựa cuối cùng, một kiếm sư trẻ tuổi mặc áo xanh, ánh mắt đầy kiên quyết hít sâu một hơi, thanh phi kiếm hắn giấu ở dưới mặt đất nãy giờ rút cuộc chui lên ngay dưới chân tu hành giả Đại Sở.
Lớp ngân quang trên mặt tu hành giả Đại Sở biến mất, cái khăn vàng che mặt vì nguyên khí trống lay động nên bị bóc ra.
Đằng sau lớp khăn vàng là một khuôn mặt thon gầy, trắng trẻo, âm nhu như mặt con gái.
Trên khuôn mặt đó, là sự khinh bỉ và thương cảm.
"Trừ tên kia ở trong sơn môn, thực lực Tạ gia chỉ có thế thôi sao?"
Vô Ưu Giác được thu trở về, dán dọc theo người, từ trên quét xuống.
Luồng gió xanh đang trói hắn bị nứt vỡ thành nhiều mảnh, văn sĩ lão niên rơi xuống đất, lặng lẽ mất mạng.
Hắn cất bước, Vô Ưu giác trong tay tiếp tục quét xuống, quét thẳng xuống chân, đập trúng vào thanh phi kiếm màu xanh mới vừa từ trong đất chui ra.
Như hai ngọn núi nhỏ chạm vào nhau.
Oanh một tiếng bạo vang.
Thanh tiểu kiếm màu xanh cày lên mặt đất một rãnh sâu.
Kiếm sư trẻ tuổi cúi đầu, trên gương mặt trơn láng xuất hiện những nếp nhăn, trong mỗi nếp nhăn đều ứa máu.
Tu Hành Giả Đại Sở ngạo nghễ ngẩng đầu.
Theo hắn thấy, trong Tạ gia chẳng có ai đủ sức cản hắn giết Tạ Liên Ứng và Tạ Nhu, ngay cả tên nhóc phóng kiếm quang màu đen hồi nãy kia nữa.
Nhưng, hắn đã cảm thấy có một luồng Thiên Địa Nguyên Khí không thể nào xuất hiện lại xuất hiện.
Hắn quay người, trong mắt hiện lên sự khiếp sợ.


Q3 - Chương 17: Tạ gia bị tuyệt sát


Khiếp sợ của hắn không phải đến từ sức mạnh của luồng thiên địa nguyên khí đó, mà là từ phương hướng của nó.
Vì nó chính là từ bên trong thùng xe có lão phu nhân.
Trong xe đó chỉ còn có một mình lão phu nhân bị chém một kiếm mà thôi.
Hắn không thể nào ngờ được, người ra tay ngăn cản hắn bây giờ, lại chính là lão phu nhân đang đổ máu kia.
Ngân La Sát Ban Chỉ lập tức tuôn ra ngân quang, bao phủ lấy cơ thể của hắn.
Trên vai mất đi một mảng thịt to, nửa người bị máu tươi nhuộm đỏ, lão phu nhân trông rất thê lương, nhưng mặt của bà lại vô cùng bình tĩnh, song chưởng đẩy thẳng về phía trước, rèm xe, và cả nửa cái thùng xe bị kích nát bấy, những ánh sao màu vàng đất xuất hiện, tạo thành hai vòng sáng phía trước song chưởng của bà.
Hai vòng sáng, trông như hai cánh tay của bà kéo dài ra, đập thẳng về phía Tu Hành Giả Đại Sở.
Tu Hành Giả Đại Sở cau mặt, quát to một tiếng, nguyên khí màu bạc trên người hắn như sóng hoa từng mảnh bay lên.
Cả người hắn rùn xuống, hai chân lún hẳn xuống đất, động tác không hề chậm chạp chút nào, Vô Ưu Giác bay ra, chém vào lão phu nhân.
Phù một tiếng, nửa người lão phu vỡ vụn, hóa thành bùn máu bay tung tóe trong không trung.
Nhưng, trong không khí đã lại xuất hiện một luồng khí tức khác thường.
Luồng khí tức này đến từ thằng bé con cũng đang bị chảy máu.
Vì mất quá nhiều máu, nên khuôn mặt thằng bé tái nhợt, nhưng hai con ngươi lại đen sì như mực, tạo nên một sự đối lập mãnh liệt.
Lão phu nhân bị một kích đánh chết, một nửa cơ thể hóa thành bùn máu, nhưng khuôn mặt ngây thơ của thằng bé lại vô cùng bình tĩnh, một thanh tiểu kiếm hình mũi khoan màu vàng đen từ trong tay áo bị máu tươi nhuộm đỏ của nó bay ra, xoay tròn cực nhanh, bắn về phía bụng của Tu Hành Giả Đại Sở.
Tu Hành Giả Đại Sở kêu lên một tiếng đau đớn, mũi miệng đều chảy máu.
Nguyên Khí màu bạc trên người hắn gần như bị đánh nát bấy, phần bụng chỗ bị thanh tiểu kiếm hình mũi khoan đánh trúng vang lên tiếng vải rách và xương nứt vỡ.
Hắn không thể tiếp tục tiến lên được nữa, trên mặt đất tóe lên ba cuộn sóng khí, thân hình hắn lùi lại hơn mười trượng.
Tiểu kiếm hình mũi khoan xuyên vào thịt mấy tấc, Nguyên Khí màu bạc hoàn toàn biến mất, nhưng chỉ trong nháy mắt, trong người hắn lại tuôn ra một luồng Chân Nguyên mênh mông, chảy vào trong Ngân La Sát Ban Chỉ.
Nguyên Khí bạc lại tỏa ra, bao trùm bàn tay của hắn, hắn đưa tay xuống, nắm lấy thanh tiểu kiếm hình mũi khoan vẫn còn đang xoay tròn ở bụng.
Âm thanh ông ông vang lên trong không khí, bụng hắn phun ra một chùm máu.
Tất cả thức niệm và nguyên khí bên trong phù văn của thanh tiểu kiếm hình mũi khoan bị hắn bức hết ra, trong nháy mắt biến thành một vật chết.
Thằng bé suy sụp ngả ra nệm xe, Tu Hành Giả Đại Sở lạnh lùng ném thanh tiểu kiếm.
Thanh tiểu kiếm bay vùn vụt, cắm vào ngực thằng bé.
Ngực thằng bé lõm xuống, máu văng tung tóe, chỗ lõm biến thành một lỗ thủng to.
Nệm xe dưới lưng đứa bé bị sức mạnh cường đại chấn nát, nội tạng trong người thằng bé cũng hoàn toàn biến mất, nó đã sắp chết đi, nhưng trong tích tắc trước khi chết, nó cúi người nhìn cơ thể của mình, trên nét mặt nghiêm nghị, ánh lên sự vui vẻ vì không làm nhục sứ mạng.
Điều nó nhìn thấy cuối cùng, là Tạ Liên Ứng, Tạ Nhu và Đinh Ninh đã thối lui tới chỗ ba chiếc xe ngựa màu đen của Chu gia.
Trong đội xe của Tạ gia, Tu Hành Giả người nào không chết thì cũng trọng thương, những mảnh thùng xe vỡ vụn và máu thịt vương vãi chỗ nào cũng có, tình trạng hết sức thê thảm, nhưng cường giả Đại Sở Vương Triều lại không hề thấy vui chút nào.
Hắn cúi đầu trầm mặc một lúc, sau đó ngẩng đầu lên: "Đồng Mỗ Song Sát. . . Vốn ban đầu các ngươi đâu phải bắt được người nhà của Trần Thôn Vân."
Đinh Ninh, Tạ Liên Ứng và Tạ Nhu đã dừng lại.
Tạ Liên Ứng hít sâu một hơi, nhìn Tu Hành Giả Đại Sở, gật đầu: "Không đủ thời gian để đi bắt người Trần gia, chỉ là quá quan tâm tất sẽ bị loạn, trong tình hình như vậy, các ngươi sẽ không có đủ thời gian để kiểm tra được thật hay giả."
"Mưu kế hay."
Tu Hành Giả Đại Sở đã hít thở lại suôn sẻ bình thường, giọng lanh lảnh, đầy tán thưởng, "Trần Thôn Vân quả là đã chết uổng."
Tạ Liên Ứng im bặt.
Bao nhiêu Tu Hành Giả của Tạ gia vừa mất mạng thảm khốc, vậy mà vẫn không cản được Tu Hành Giả Đại Sở này chút nào.
"Làm sao ngươi đoán ra được vị trí ta xuất hiện?"
Tu Hành Giả Đại Sở quay sang nhìn Đinh Ninh.
Tuy không biết trong ba chiếc xe ngựa màu đen còn Tu Hành Giả thuộc dạng gì, nhưng hắn biết rõ, đến giờ Tạ Liên Ứng và Tạ Nhu vẫn còn sống, chính là nhờ thiếu niên trước mắt bắt được điểm rơi chính xác của hai tấm "Dược Không Phù" của hắn ở lúc đầu, chế ngự được hành động của hắn.
Phù Tô từ trong xe đi ra, đứng cạnh Đinh Ninh.
Thời gian ngắn ngủn giết chóc vừa rồi, đã hoàn toàn vượt qua những gì hắn từng thấy trong tu hành thường ngày, trong lòng hắn lạnh buốt, nghe Tu Hành Giả Đại Sở hỏi, hắn cũng quay sang nhìn Đinh Ninh, vì đó cũng đang là thắc mắc trong lòng hắn.
Hắn có người cha và người mẹ mạnh nhất thiên hạ, có sư phụ tốt nhất của cả Đại Tần vương triều, nên hắn đạt được tiến cảnh tu vi cực nhanh, nhìn thấy rất nhiều thứ mà Tu Hành Giả bình thường không được thấy. Hắn biết "Dược Không Phù" có dấu vết lần theo được, là dấu vết thông đạo của Thiên Địa Nguyên Khí khi lưu thông, Tu Hành Giả nhìn như là biến mất, chỉ là vì tốc độ của thông đạo đó quá nhanh, vượt ra cực hạn nhìn thấy bằng mắt của Tu Hành Giả.
Nhưng dù có biết đối phương có Phù Khí như vậy, thì trong thời gian cực ngắn thông đạo di chuyển, cũng không thể nào đoán ra được đầu kia của thông đạo sẽ dừng ở đâu.
Nếu Dược Không Phù là một cái cầu được dựng giữa không trung, thì đầu kia của cầu,chỉ có người thi triển mới biết mà thôi .
Đinh Ninh hít một hơi.
Hắn đương nhiên có thể không trả lời, nhưng nếu không đưa ra được lý do làm người ta tâm phục khẩu phục, thì Chu gia lão tổ trong xe ngựa sau lưng sẽ tăng thêm lòng nghi kị với hắn.
Hắn ngẩng đầu lên, bình tĩnh trả lời: "Vì chỗ đó, phải là chỗ hai thanh phi kiếm không chặn được."
Phù Tô giật mình, nhất thời không hiểu kịp ý của lời giải thích này.
Cường giả Đại Sở Vương Triều cau mày.
Hắn nhớ lại những hình ảnh ban nãy, lầm bầm: "Chỉ có thế?"
Đinh Ninh gật đầu: "Chỉ có thế."
Phù Tô kinh ngạc thầm nghĩ, chẳng lẽ chỉ là vì đó là vị trí, mà cơ thể Tạ Liên Ứng và Tạ Nhu vừa vặn che khuất, ngăn lại hướng bay của hai thanh phi kiếm?
"Tại hạ Ngân Tuyến Công Phường Trần Sở."
Tu Hành Giả Đại Sở gật đầu chào.
Ánh mắt của hắn nhìn vào sau lưng Đinh Ninh, nơi thùng xe có Chu gia lão tổ ngồi, những lời này hiển nhiên là chào hỏi Chu gia lão tổ.
Phù Tô và Tạ Liên Ứng sững người.
"Ta là ai, mà lại được Ngân Tuyến Thánh Thủ Trần Sở tiếng tăm lừng lẫy tự mình ra tay thế này." Tạ Liên Ứng cười nhạt, "Được gặp Tu Hành Giả cường đại của hoàng cung nước Sở, quả thực là tam sinh hữu hạnh."
Trần Sở là người có tiếng tăm rất lớn.
Những người đạt tới cấp "Ti Lộ", có thể trên một tấm vật liệu chỉ bằng sợi tóc, vẽ ra được phù văn, được gọi là thánh thủ trong giới tượng sư của Đại Sở Vương Triều.
Thánh thủ của Ngân Tuyến Công Phường, tổng cộng chỉ có năm người.
Mà Trần Sở không chỉ là thánh thủ, mà còn là một cường giả Thất Cảnh.
Điều này là vô cùng hiếm, vì rất ít có Tu Hành Giả dưới thất cảnh có khả năng chế tác và sử dụng Phù Khí.
Nên có lẽ trước đây hắn đã là một khí sư của cung đình.
Tuy nhiên, trong câu nói của Tạ Liên Ứng, lại mang theo một ý tứ khác.
Khí sư trong cung đình của Đại Sở Vương Triều, đều có cơ thể không hoàn chỉnh.
Trần Sở đương nhiên nghe ra được ý trào phúng của Tạ Liên Ứng, nhưng hắn không hề bận tâm, vì hắn đang cảm nhận được sự nguy hiểm từ trong chiếc xe ngựa màu đen kia.
Hắn phải lấy được thêm thông tin, thì mới quyết định được nên bỏ chạy, hay tiếp tục ở lại chiến đấu.
Chân mày Đinh Ninh giật giật.
Màn xe của Chu gia lão tổ được kéo ra.
Chu gia lão tổ đứng dậy, đi ra khỏi xe.
"Ta họ Chu, tên chỉ một chữ Mi, đồng âm với nấm mốc, nên cả đời ta chưa hề gặp may mắn."
Chu gia lão tổ mặt mũi hiền lành, chào Tu Hành Giả của Đại Sở Vương Triều.
"Thì ra là lão, lão vẫn còn chưa chết!"
Tạ Liên Ứng giật thót, kêu lên thất thanh trong lòng.
"Không ngờ Chu gia lão tổ vẫn còn sống, thực là già mà vẫn còn cường mãnh." Trần Sở nheo mắt, vô cùng bất ngờ.
"Trường Lăng bây giờ, không còn là Trường Lăng của các ngươi khi đó."
Trần Sở nhìn Chu gia lão tổ, đạm mạc: "Ngươi cần gì phải nhúng tay vào chuyện này?"
"Vừa lúc gặp phải, chính là cơ duyên."
Chu gia lão tổ hòa ái nhìn Trần Sở: "Trên người của ngươi có hai món đồ tốt, ta muốn lấy đưa cho người trẻ tuổi ở bên cạnh ta."
===========
Ám chiêu dụng thành
Trần Sở đại thương
Chu tổ hiện thân
Kinh nhân hãi tục.


Q3 - Chương 18: Chu gia lão tổ âm độc


Trần Sở nhàn nhạt nhìn Chu gia lão tổ, không chút sợ hãi: "Hai món đồ đó đều là báu vật của Đại Sở Vương Triều ta."
Hai món đồ Chu gia lão tổ nói, chính là Vong Ưu Giác và Ngân La Sát Ban Chỉ, nhưng hắn đáp lại rằng chúng đều là báu vật của Đại Sở Vương Triều Trọng Khí, ý tứ chính là nhất định sẽ đem cả hai món mang về Đại Sở Vương Triều, trừ phi hắn mất mạng ở đây.
Câu này ý nghĩa cũng tương tự với châm ngôn của giới kiếm sư Đại Tần, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất.
Nhưng câu này khi được thốt ra từ miệng một Thất Cảnh tông sư, lại mang theo lực uy hiếp rất lớn.
Trong mắt Chu gia lão tổ lấp lóe tia tham lam, lão mỉm cười: "Nếu đã như vậy, cả ngươi cũng ở lại đi."
Trần Sở không nói thêm gì nữa.
Hắn hít sâu một hơi, mặc kệ thương tích đã bị khi nãy, thúc giục chân nguyên điên cuồng vận chuyển, sắc mặt hơi tái nhợt giờ ửng đỏ lên một cách bất thường, tóc mai hai bên cũng bắt đầu chuyển sang màu trắng.
Một luồng khí tức cường đại rót vào trong Vong Ưu Giác.
Không khí trước mặt hắn chấn động, tất cả cây cỏ trên mặt đất bị chấn thành bụi phấn, Vong Ưu Giác tỏa ra hào quang bảy màu, với tốc độ sét đánh, đâm thẳng vào Chu gia lão tổ.
Chu gia lão tổ nheo mắt.
Từ lúc Nguyên Vũ Hoàng Đế đăng cơ đến nay, lão chưa hề giao thủ với ai, sự áp bách làm cho người ta hít thở không thông đang ập tới trước mặt, làm cho lão có một cảm giác rất lạ lẫm, đồng thời, trong xương cốt của lão lại dậy lên một sự ngứa ngáy, một cảm xúc từ lâu đã nằm im, giờ đang sống lại.
Lão đứng vững, đưa tay phải ra.
Xoẹt một tiếng, một tia kiếm quang màu đen từ ngón tay bắn ra, chuẩn xác đánh trúng vào Vong Ưu Giác.
Cùng là kiếm quang màu đen, nhưng ngưng sát tiểu kiếm của lão và ngưng sát tiểu kiếm của Đinh Ninh lại chênh lệch với nhau như trời và đất.
Ngưng sát tiểu kiếm của Đinh Ninh chỉ có vẻ óng ánh ở bề ngoài, còn ngưng sát tiểu kiếm của lão như được làm từ bảo thạch đậm đặc, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, thậm chí còn có mấy phần khí tức lạnh lẽo âm hàn cùng loại với Cửu U Minh Vương Kiếm.
Rắc một tiếng giòn vang.
Thanh tiểu kiếm màu đen vỡ vụn thành những hạt nhỏ óng ánh, nhưng thế tấn công sấm vang chớp giật của Vong Ưu Giác cũng bị khựng lại, nó dừng ngay giữa không trung, sau đó bị những hạt óng ánh kia kích bay ra ngoài.
Trần Sở cau mặt, sắc mặt càng thêm đỏ ửng.
Chỉ qua một chiêu thăm dò, đã nghiêng về phía cực kỳ bất lợi cho hắn, ngưng sát Nguyên Khí của Chu gia lão tổ không biết đã được tích tụ trong cơ thể bao nhiêu năm, ngưng tụ đến một mức không ai tưởng tượng nổi, chân nguyên của hắn trong Vong Ưu Giác không thể nào chống đỡ nổi, hơn nữa ai cũng có thể cảm giác ra được, hắn chính là đang bất chấp nội thương mà cưỡng ép vận chuyển Chân Nguyên.
Khi bị nội thương, mà còn mạnh mẽ vận chuyển Chân Nguyên, đương nhiên sẽ tạo nên tổn thương lớn hơn cho cơ thể, khiến hắn không thể chiến đấu trong thời gian dài.
Nhưng Thất Cảnh giao thủ với nhau, đâu phải là chuyện đơn giản.
Cảm nhận được tình hình suốt quá trình tiểu kiếm đen của mình đánh trúng Vô Ưu Giác, khí tức của Chu gia lão tổ hoàn toàn thay đổi, nhưng Trần Sở đã tìm ra được một tia cơ hội chiến thắng.
Hắn hít sâu.
Trong thời gian cực ngắn, không khí trước người hắn như bị hút sạch, biến thành Chân Không.
Tay phải hắn duỗi về phía Vong Ưu Giác, khi mọi người đều nghĩ hắn sẽ hút phù khí đó trở về, thì trong khí hải của hắn, có mấy giọt dịch thể màu tím óng ánh với tốc độ khủng khiếp, theo kinh mạch chảy tới đầu ngón tay phải, rồi phóng ra ngoài.
Hóa thành một nửa vòng tròn màu tím.
Nửa vòng tròn tím vừa xuất hiện, thì trên bầu trời nổi một tiếng ầm vang, một cái lỗ hổng cực lớn xuất hiện.
Một cột sáng chói mắt, chói đến mức không ai nhìn thẳng vào được, từ trên không trung chiếu xuống, chiếu thẳng vào nửa vòng tròn màu tím kia.
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
"Cái gì thế?"
Tạ Nhu kêu lên.
Nửa vòng tròn tím này, thì ra chính là bản mệnh vật của cường giả thất cảnh Đại Sở quốc.
Từ nãy đến giờ, hắn đều dùng ngoại vật để chiến đấu, khiến không ai nghĩ hắn có tu Bản Mệnh vật. Bây giờ Bản Mệnh vật bỗng nhiên xuất hiện, lúc đầu vốn đã làm cho người ta hít thở không nổi, bây giờ lại có thêm cột sáng từ trên cao chiếu xuống, sức mạnh ẩn chứa trong cột sáng đó, hoàn toàn vượt xa sức mạnh một Bản Mệnh vật có thể có.
Bầu trời mở ra, nguyên khí khủng bố chiếu xuống, rõ ràng là hình ảnh của Đệ Bát Cảnh Khải Thiên Cảnh được ghi trong sách vở.
Đinh Ninh vô cùng bình tĩnh, vì hắn biết, sở dĩ có dị tượng như vậy, chỉ là vì Bản Mệnh vật của Trần Sở, bản thân chính là một món Phù Khí đặc biệt mà thôi.
"Phù Khí Đại Sở quả nhiên đệ nhất thiên hạ, nhưng cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là dùng ngoại vật mượn một chút sức mạnh da lông của Đệ Bát Cảnh mà thôi, làm sao có được thần vật của Đệ Bát Cảnh thực sự?"
Hơi ngửa đầu nhìn cột sáng chiếu xuống từ trên bầu trời, Chu gia lão tổ lắc đầu.
Vô Ưu Giác đã bị nửa vòng tròn tím đánh bay ra ngoài.
Trần Sở mặc kệ Vô Ưu Giác, hắn hoàn toàn hòa thành một thể với nửa vòng tròn tím, cơ thể hắn được nửa vòng tròn tím dung nhập sức mạnh của nó vào, hắn và nửa vòng tròn tím, mang theo sức mạnh khủng bố và sức chấn động kinh người, áp tới trước mặt Chu gia lão tổ.
Đinh Ninh, Phù Tô, Tạ Liên Ứng, Tạ Nhu, hai xa phu của Chu gia, ba cỗ xe ngựa, và cơ thể của Chu gia lão tổ, đều bị một cơn cuồng phong cực mạnh thổi bay.
Chiếc áo khoác rộng thùng thình của Chu gia lão tổ bị thổi bung ra, làm lộ ra cơ thể nguyên hình của lão.
Một bên eo của lão đã bị cắt mất, khoét sâu vào tới nửa người, bụng lão nổi gồ cao, làm cho người ta có cảm giác, nguyên khối máu thịt bị khoét mất kia đều được nhét hết vào trong nửa phần bụng còn lại.
Khuôn mặt Chu gia lão tổ cứng lại.
Lão xòe cả mười ngón tay ra, mười miếng tinh phiến mỏng màu đen từ đầu những ngón tay chui ra, chúng không hóa thành tiểu kiếm, mà bay lơ lửng trước hai bàn tay của lão.
Trong bầu trời vang lên một tiếng nổ to.
Thiên Địa Nguyên Khí dũng mãnh tràn vào trong người lão, sau đó mang theo Chân Nguyên của lão, từ trong cơ thể lão điên cuồng tuôn ra.
Mười miếng tinh phiến đen hòa với chân nguyên của lão, và nguyên khí khủng bố do cảnh giới Bàn Sơn Cảnh của lão mang tới, cũng tạo thành một nửa vòng tròn màu đen.
Nửa vòng tròn đen tỏa ra ánh sáng hai màu đen trắng.
Trời đất chung quanh, cũng giống như Mặc Viên, bị biến thành hai màu trắng đen thuần túy.
Cơ thể mọi người cũng đắm chìm trong hai sắc màu đen trắng, như vừa bị kéo vào trong một bức tranh thủy mặc.
Đây chính là sát ý mạnh nhất trong Tả Ý Tàn Quyển.
Tuy Chu gia lão tổ lĩnh ngộ về Tả Ý Tàn Quyển có chút sai lệch, không giải thích được hoàn hảo đạo lý tròn và khuyết, nhưng trên trăm năm tìm hiểu, thì cũng đã nắm được khá nhiều về sát ý này.
Chúng đã được kết tụ trong Khí Hải nhiều năm, dù Trưởng Tôn Thiển Tuyết có Cửu U Minh Vương Kiếm, thì cũng chưa chắc thắng được.
Ánh sáng đen trắng đâm vào cột sáng khổng lồ đang từ trên bầu trời chiếu xuống.
Cột sáng ấy rất sáng, sáng đến chói mắt, nhưng nó lại bị hai màu đen trắng dần ăn mòn, nửa vòng tròn màu tím ảm đạm hẳn đi, bắt đầu xuất hiện dấu gỉ sét bên ngoài những hoa văn.
Bản Mệnh vật bị tổn thương, Trần Sở bật ho một tiếng, mũi miệng phun máu, máu không chỉ ứa ra khỏi lớp da trên khắp cơ thể, mà còn vang lên tiếng bay hơi lèo xèo.
Nguyên do là vì Thiên Địa Nguyên Khí và Chân Nguyên tích cóp trong người hắn bị kích động quá mức, sau đó bị đè nén quá mạnh, khiến Thiên Địa Nguyên Khí trong các huyệt khí đều bị ép ra ngoài.
Biết mình dù có thắng được trận chiến này, thì tu vi sau này cũng sẽ bị giật lùi rất nhiều, nội thương trong người trở thành bệnh mãn tính, sau này không thể giao đấu với người được nữa, khóe miệng Trần Sở nhếch lên một nụ cười đau khổ, nhưng ánh mắt vẫn cực kỳ kiên định, lóng lánh hào quang cuồng nhiệt.
Hắn đưa tay ra.
Hơn phân nửa Chân Nguyên trong người tràn vào trong Ngân La Sát Ban Chỉ.
Một luồng khí lưu màu bạc nhỏ xíu nhưng lại tỏa ra khí thế như vỡ đê, chuẩn xác chui vào phần bị khoét trống ở eo Chu gia lão tổ.
Đây chính là cơ hội để chiến thắng, và hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào để lấy được nó.
Luồng sức mạnh cường đại, chui thẳng vào trong vết thương cũ của Chu gia lão tổ, muốn xé nát lục phủ ngũ tạng của lão, phá hư Khí Hải của lão.
Để đến lúc chết, Chu gia lão tổ cũng không có khả năng phản kích gì nữa.
Nhưng, Trần Sở bỗng thấy lạnh toát cả người.
Vì hắn nhìn thấy Chu gia lão tổ hiện lên vẻ khá là đắc ý.
Tia khí lưu màu bạc chui vào cơ thể Chu gia, nhưng lại phát hiện ra nó đang xông vào một không gian trống rỗng.
Nói chính xác là, luồng sức mạnh này của hắn, đã xông thẳng vào trong Khí Hải.
Người bình thường nếu bị luồng sức mạnh đó chui vào trong khí hải vốn hẹp dài như một thông đạo, tất sẽ bị sức mạnh của nó ép vào làm hư khí hải, làm cho Tu Hành Giả mất mạng.
Nhưng khí hải của Chu gia lão tổ, lại giống như một tinh thần không gian đông lạnh.
Bên trong đó, chỉ có Hàn Băng mà thôi.
Nên khi luồng khí lưu màu bạc nhảy vào, lập tức đã bị đông cứng.
Trần Sở rút cuộc đã hiểu tình hình trong người của Chu gia lão tổ, cũng hiểu vì sao Chu gia lão tổ lại ra tay chậm hơn hắn.
Nhưng hắn đã không kịp làm ra phản ứng nào nữa.
Vì bàn tay trái của Chu gia lão tổ, đã đặt lên lồng ngực của hắn.
Trong người hắn vang lên những âm thanh kỳ quái.
Những tiếng xuy xuy vang lên, phía sau lưng hắn bắn tóe ra máu thịt, nội tạng, vụn xương, và rất nhiều máu tươi.
=====================
"Người có thể đi, đồ ở lại"
Lời qua tiếng lại, chạm binh đao
Chu Gia lão tổ tâm hiểm trá
Trần Sở tiếp chiêu, tồn hay vong?


Q3 - Chương 19: Khác thường


Xương cốt Trần Sở vỡ vụn, lục phủ ngũ tạng đương nhiên cũng đã bị nghiền nát thành bùn máu, nhưng khiến người kinh dị là hắn không ngã xuống chết ngay.
Hắn vẫn đứng vững như trước, ánh mắt cổ quái nhìn phần bụng gồ cao của Chu gia lão tổ.
"Còn có ý nghĩa gì?"
Hắn chính là kẻ chiến bại, thân là tông sư của Đại Sở vương triều, mà lại sắp chết trên đất của Đại Tần vương triều, thế nhưng trong ánh mắt hắn nhìn thân hình của Chu gia lão tổ, trong giọng nói lanh lảnh lại mang theo một sự đồng tình cổ quái.
Câu nói của hắn rất khó hiểu, nhưng Chu gia lão tổ hiểu được. Ý của hắn là Khí Hải đã bị đông cứng thành như thế, lục phủ ngũ tạng trong người không còn trọn vẹn như thế, cơ thể già yếu như thế, mỗi một ngày trôi qua đều phải tiêu hao cực nhiều thiên tài địa bảo, sống không còn hưởng thụ gì được nữa, vốn đã nên chết đi từ lúc trước khi Nguyên Vũ Hoàng Đế lên ngôi, sao lại cứ cố gắng chống đỡ cái thân tàn để sống tới bây giờ, sống như thế còn có ý nghĩa gì?
Vì hiểu được, nên sắc mặt Chu gia lão tổ trở nên mờ mịt.
"Thân cây khô còn có thể tái sinh khi vào xuân, huống chi đường lên trời chỉ còn thiếu thêm chút nữa." lão lạnh lùng nhìn Trần Sở.
"Rắn chết trăm năm vẫn còn độc mà thôi, còn muốn lên trời?" Trần Sở đùa cợt đốp lại, ánh mắt mang theo vẻ đồng tình cổ quái chuyển sang nhìn Phù Tô và Đinh Ninh: "Một con trùng độc như vậy, các ngươi cũng phải cẩn thận."
Chu gia lão tổ cười khẩy, không nói gì.
Phù một tiếng, tia sức mạnh cuối cùng trong người Trần Sở biến mất, hắn ngã xuống đất, thân hình mềm nhũn biến dạng, khó mà nhìn ra được đó là tông sư thất cảnh hô gió gọi mưa, đại sát tứ phương đội xe của Tạ gia khi nãy.
Đinh Ninh trầm mặc, cúi đầu.
Dù địch nhân, nhưng cũng có những kẻ đáng được tôn kính.
"Bọn họ muốn làm gì?"
Phù Tô nhìn ra xa, nhìn thẳng vào nhóm hơn mười con tin của Tạ gia.
Tuy Tạ gia dụng kế thành công, dùng hai Tu Hành Giả ngụy trang thành mẹ và con nhỏ của Trần gia, thành công làm cho Trần Thôn Thiên phản bội lại cường giả thất cảnh của Đại Sở Vương Triều, nhưng vì không ai nghĩ trong hàng ngũ Trần gia lại có một cường giả Thất Cảnh, nên Tạ gia đã phải trả giá cực đắt, năm tu hành giả ngũ cảnh ba chết hai trọng thương, hai người ngụy trang thành mẹ và con nhỏ của Trần gia cũng phải lộ thân và mất mạng, trong tay Tạ gia không còn cường giả nào nữa, Trần gia không cần phải sợ ném chuột sợ vỡ bình nữa, theo hắn thấy, đám người Trần gia còn lại rất có khả năng sẽ giết sạch hơn mười con tin kia.
Thế nhưng, những người Trần gia giả làm mã tặc lại không làm như vậy, họ cũng không bỏ trốn, mà hình như là đang chờ đợi.
"Bọn họ muốn được sống."
Đinh Ninh ngẩng đầu lên, nhìn Phù Tô và Tạ Liên Ứng: "Trần Thôn Thiên chết rồi, nhưng Trần gia vẫn còn rất nhiều gia quyến, họ ở lại vì hy vọng Tạ gia sẽ để lại cho họ một con đường sống."
"Mấu chốt của việc buôn bán là hòa khí phát tài, không nên đoạt miếng cơm cuối cùng của đối phương."
Tạ Liên Ứng gật đầu, hắn nhìn Đinh Ninh, ánh mắt vô cùng hài lòng thoả mãn.
Hắn đã nhìn thấy rất nhiều anh tài trẻ tuổi, nhưng chưa có ai làm cho hắn thấy hài lòng như Đinh Ninh.
"Trong các ngươi, bây giờ ai làm chủ?"
Hắn đi tới mấy bước, nhìn đám người Trần gia, cao giọng bình thản hỏi.
Một nam tử trung niên tóc ngắn, khuôn mặt bình thường bước xuống ngựa, cũng đi ra mấy bước, khom người chào Tạ Liên Ứng.
"Tha cho người của chúng ta, hàng hóa của Tạ gia các người, các người cứ lấy lại, chỉ cần không dùng để đối phó với người Trần gia."
Tạ Liên Ứng gật đầu đáp lễ, đáp rất thâm ý: "Ngựa của các ngươi chắc chạy rất nhanh."
Người thay thế Trần Thôn Thiên trở thành gia chủ Trần gia hiểu ngay ý của Tạ Liên Ứng.
Chỉ cần Tạ gia không đối phó người Trần gia, dù tin tức ở đây có truyền ra ngoài, mọi người biết Trần gia là con cờ của Đại Sở Vương Triều đặt ở Quan Trung, thì họ cũng đã có đủ thời gian để mang hết gia quyến đi chạy trốn.
"Đa tạ, chúng ta thiếu nợ Tạ gia một cái nhân tình."
Nam tử trung niên tóc ngắn khom người cảm ơn, rồi xoay người lên ngựa.
Hôm nay họ với Tạ gia là địch nhân ngươi chết ta sống, nhưng bây giờ thắng bại đã phân, Tạ gia đã đưa ra lời hứa hẹn, khiến họ vô cùng cảm kích.
Cơn mưa tiếng vó ngựa lại vang lên, người Trần gia bắt đầu con đường chạy trốn.
Nhìn mười con tin Tạ gia đã được an toàn, Tạ Liên Ứng quay người nhìn Đinh Ninh, giọng trịnh trọng: "Hôm nay Trần gia thiếu nợ chúng ta một cái nhân tình, nhưng Tạ gia chúng ta, lại thiếu ngươi một cái nhân tình."
Đinh Ninh chớp mắt: "Tạ Trường Thắng là bằng hữu của ta."
Tạ Liên Ứng ngẩn ra, nở nụ cười: "Thằng nhóc này vậy mà cũng kết giao được mấy người bạn tốt."
Hắn xoay người lại, trịnh trọng hành lễ với Chu gia lão tổ: "Quan Trung Tạ gia đa tạ ơn tiền bối đã ra tay giúp đỡ."
Chu gia lão tổ đã trở lại nét mặt hiền hòa: "Chẳng qua là cơ duyên xảo hợp mà thôi."
Tạ Liên Ứng chân thành: "Đối với tiền bối chỉ là cơ duyên xảo hợp, nhưng đối với chúng ta, lại là ân tình sinh tử."
Chu gia lão tổ nhìn thoáng qua thi thể Trần Sở: "Lấy được Trọng Khí của nước Sở, đã đáng giá rồi."
"Tạ gia các ngươi vận chuyển cái gì?"
Đinh Ninh nhìn Tạ Nhu, hỏi nhỏ.
Tạ Nhu ngần ngừ, nhưng vẫn đáp: "Quân giới."
Đinh Ninh nhíu mày: "Rất lớn?"
Tạ Nhu gật đầu.
“Đi tới Lộc Sơn?"
Tạ Nhu không đáp, cũng không gật đầu, nhưng đối với Đinh Ninh, như thế nghĩa là đã ngầm thừa nhận.
Đinh Ninh nhíu mày: "Sao họ lại yên tâm giao cho Tạ gia các ngươi vận chuyển?"
Quân giới bình thường đều là do quân đội tự mình vận chuyển, không có quyền giao việc vận chuyển cho người khác.
Đưa một số lớn quân giới tới Lộc Sơn, điều đó có nghĩa là đang muốn tạo nên một sự uy hiếp mạnh mẽ.
Quân giới quan trọng như vậy dù giao cho Tạ gia nhận chuyển, sao lại không sắp xếp tu hành giả quan trọng trong triều đi theo hộ tống?
Tạ Nhu hít sâu một hơi.
Chuyện này cực kỳ cơ mật, không thể truyền ra bên ngoài, nhưng Tạ gia có thể tránh được kiếp nạn này cũng là nhờ có Đinh Ninh, hơn nữa Đinh Ninh đã mơ hồ đoán ra được, thì cô có giấu giếm hơn nữa cũng không còn ý nghĩa.
"Chúng ta chỉ nhận chuyển một ít phụ kiện và phụ tùng thay thế, chứ không phải những bộ phận quan trọng." Tạ Nhu nói nhỏ: "Dù Trần gia cướp hàng hóa của chúng ta, thì e rằng họ cũng không biết chúng chỉ là một phần quân giới mà thôi."
Cùng là một câu, nhưng rơi vào tai Đinh Ninh và Phù Tô, lại mang tới hai suy nghĩ khác nhau.
"Trừ Kim Ô Chước, chẳng lẽ Trường Lăng còn có món quân giới nào khác khổng lồ hơn sao?" Đinh Ninh cau mặt, trong lòng cảm thấy bất an.
Phù Tô vô cùng khiếp sợ, chẳng lẽ món đồ kia, đã chế thành rồi?
Mười con tin Tạ gia giục ngựa chạy tới, Tạ Nhu đi ra hỏi mấy câu, đến khi quay trở lại bên cạnh Đinh Ninh và Phù Tô, Đinh Ninh lại hỏi tiếp: "Đồ vật có vấn đề gì hay không? Chẳng lẽ một người như Trần Sở cũng không nhìn ra sao?"
"Không vấn đề gì."
Trong mắt Tạ Nhu lấp lánh tia mừng rỡ, "May là ngươi. . . Ta hỏi qua rồi, Trần Sở đã kiểm tra, nhưng không phát hiện ra được gì cả, chỉ cho là phôi để chế tạo mũi tên dùng cho nỏ mà thôi."
Đinh Ninh im lặng, cả người lạnh toát.
Phôi của tên nỏ bình thường là tròn mà dài nhỏ, nếu ngay cả bản thân quân đội không thể vận chuyển, thì nhất định là số lượng cực kỳ kinh người.
Chẳng lẽ, suy nghĩ của Ba Sơn Kiếm Tràng ngày xưa giờ đã bị biến thành sự thật?
Nếu đúng là như vậy, đế vị của Nguyên Vũ Hoàng Đế, quả thực sẽ trở nên càng thêm bền vững, không thể nào xuyên thủng.
***
Người Tạ gia bắt đầu thu dọn chiến trường.
Mười con tin Tạ gia tuy đều rất mệt mỏi, nhưng không ai bị thương gì nặng.
Vô Ưu Giác, Ngân La Sát Ban Chỉ, kể cả Bản Mệnh vật của Trần Sở đều bị người Tạ gia thu gom đem tới, cung kính dâng cho Chu gia lão tổ.
Bản Mệnh vật của Trần Sở khi còn ở trong người hắn, thì được áp súc thành những giọt dịch thể, còn bây giờ khi ở ngoài, nó có hình dạng một miếng ngọc tím to cỡ móng tay, và cũng không phải có hình nửa vầng trăng nữa, mà hình dạng rất bất quy tắc, không ra tròn méo, giống như một mảnh vỡ của một món đồ gì đó bằng ngọc.
Sau khi nhìn thoáng qua, Chu gia lão tổ kêu một tiếng, gọi Đinh Ninh và Phù Tô tới.
"Kiếm của ngươi dù không tầm thường, nhưng dù sao cũng không trọn vẹn, sau này không có thể xứng với ngươi, Vô Ưu Giác này chính là Bạch Dương Kiếm Kinh trong Bạch Dương Động của các ngươi, nhưng dùng nó phải cẩn thận. Nó là một món trọng khí quan trọng của nước Sở, nếu bị lộ ra, chắc chắn sẽ bị tu hành giả của Đại Sở Vương Triều ra tay cướp lại." Chu gia lão tổ hiền lành nhìn Đinh Ninh, đưa Vô Ưu Giác cho hắn.
" Sự thần diệu của Ngân La Sát Ban Chỉ này vừa rồi hẳn là các ngươi đương nhiên cũng nhìn thấy được, ngươi dùng nó cũng phải cẩn thận." lão đưa Ngân La Sát Ban Chỉ cho Phù Tô.
Hai món đồ này đều là Trọng Khí thật sự, còn vượt qua Tuyết Bồ Kiếm ngày xưa Ly Lăng Quân ban cho Mặc Trần.
Trong mắt Đinh Ninh thoáng hiện ra một tia khác thường.
Chu gia lão tổ không có khả năng hào phóng như thế.
Dù có muốn ra vẻ hào phóng. . . Đối với Chu gia lão tổ, Phù Tô chỉ là một người bằng hữu đi theo hắn mà thôi, đâu cần phải tặng một món Trọng Khí như vậy cho Phù Tô.
Hành động này của Chu gia lão tổ tuyệt đối là khác thường.


Q3 - Chương 20: Không thể giả bộ được nữa


Ánh chiều tà như máu.
Đinh Ninh chăm chú nhìn theo nhóm người Tạ gia rời đi.
Bóng người Tạ gia càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến thành những điểm đen, biến mất trong nắng chiều đỏ thẫm.
Sắc mặt Đinh Ninh càng lúc càng nghiêm túc.
Trần gia tính ra cũng là thượng hào cự phú của Quan Trung, hôm nay không chỉ bại lộ thân phận là con cờ ẩn núp của Đại Sở, mà một tông sư như Trần Sở cũng vẫn lạc ở nơi đây, cái chết của Trần Thôn Thiên, và cuộc chiến giữa Trần Sở và Tu Hành Giả của Tạ gia đều khốc liệt và thảm thiết, và hắn hiểu rõ, đây chỉ là một hình ảnh thu nhỏ của Lộc Sơn hội minh mà thôi.
Lúc này nhất định có rất nhiều những người như Trần Sở, ngày bình thường cao cao tại thượng, làm tông sư không màng trần thế, nhưng bây giờ đang đi lại khắp nơi, nhiều khi chỉ để chặn đường một Tu Hành Giả bình thường, hay chặn đường quân đội đang vận chuyển lương thảo và quân giới, với ý muốn tạo nên một chút ảnh hưởng tới Lộc Sơn thịnh hội.
Dưới tình hình mưa gió vần vũ như thế, mỗi người đều trở nên nhỏ bé, sắp bị tan biến vào ánh nắng chiều đỏ thẫm như người của Tạ gia chiều nay.
Nhưng trong những chấm đen nhỏ bé đó, cũng có nhiều người có biểu hiện đặc sắc khiến người ta phải tôn kính.
Những chấm đen mạnh mẽ ấy, khi tụ lại với nhau sẽ tạo nên lịch sử, khiến cho cả vùng đất bao la trở thành một vương quốc hùng vĩ.
Chỉ hy vọng những người này đừng bị xóa tên trong sử sách.
Nếu không, họ sẽ chẳng khác gì Trưởng Tôn Thiển Tuyết, cảm thấy không công bằng.
...
Xe ngựa Chu gia đã chuẩn bị xong, nhưng Chu gia lão tổ xếp bằng ở trong xe vẫn không hạ lệnh xuất phát, cho đến khi người của Tạ gia đều đã hoàn toàn khuất trong tầm mắt.
Mặt lão lạnh tanh, cơ thể từ bụng trở xuống lạnh toát, đã bắt đầu mất đi tri giác.
Trần Sở dù Bản Mệnh vật bị phá, thân gặp trọng thương, nhưng vẫn liều mạng công kích muốn đập tan khí hải để giết lão, chỉ là không ngờ đó lại là cửa tử.
Chiến đấu giữa Thất Cảnh với Thất Cảnh, không phải lúc nào cũng phải nhanh chóng sấm vang chớp giật, hay dùng chiêu thức kinh Thiên động Địa để phân ra sinh tử, như trận chiến hôm nay, dù nhìn từ góc độ nào, thì Chu gia lão tổ cũng thắng lợi vô cùng kinh điển, hoàn toàn là chiến thắng dựa trên kinh nghiệm và trí tuệ.
Nhưng, lão đã quên để ý tới một điểm.
Chỗ thiếu hụt trên người lão tuy đã được lão tận dụng vô cùng hoàn mỹ, nhưng… cơ thể này, không phải là cơ thể hoàn chỉnh ban đầu.
Lão đoán ra được sức mạnh của Trần Sở, đoán ra được Trần Sở sẽ cho một luồng sức mạnh cuồng bạo nhảy vào trong khí hải của lão, đều làm nổ khí hải, cũng đoán ra luồng khí ấy một khi vào trong khí hải sẽ lập tức bị đông lại, nhưng lão lại quên rằng, ngũ khí trong người lão đã không còn, mấy năm nay lão sống được là nhờ dùng thuốc và linh dược để cố gắng điều tiết.
Tu Hành Giả bình thường, dù tu vi thấp hơn lão rất xa, nhưng khi ngũ khí trong người bị mất đi, cơ thể sẽ tự mình điều tiết, tuy thời gian rất lâu, nhưng không gây nên tổn thương gì.
Nhưng lão thì không giống vậy, luồng nguyên khí cuồng bạo kia sau khi nhảy vào cơ thể của lão, đã tạo nên một phản ứng dây chuyền, những sự biến hóa tiếp theo đó đã hoàn toàn vượt khỏi tầm khống chế của lão.
Dược vật lão đã chuẩn bị sẵn, dược lực vẫn còn ẩn chứa bên trong cơ thể, không thể điều chỉnh nổi sự hỗn loạn, lại trở thành kịch độc đối với cơ thể.
Khí Hải của lão bị đông cứng càng thêm dữ dội.
Kinh mạch từ phần bụng trở xuống, đã hoàn toàn bị đóng băng.
Lão không thể đi lại được nữa, cũng không thể vận chuyển Chân Nguyên xuống dưới bụng được.
Vốn dĩ lẽ ra mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều đã nằm trong lòng bàn tay của lão.
Chỉ cần Tạ Liên Ứng bị giết, Tạ Nhu sẽ dễ dàng bị lão nắm giữ, trong không xa tương lai, từ từ xơi tái Tạ gia không phải là chuyện không thể làm được.
Nhưng mọi chuyện, lại vì Đinh Ninh mà phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Nhớ tới biểu hiện của Đinh Ninh ngay hôm nay, gương mặt Chu gia lão tổ xuất hiện vẻ âm tàn.
"Các ngươi tới đây!"
Lão gọi Đinh Ninh và Phù Tô.
Đinh Ninh cau mày.
Chỉ cần nghe ra được trong giọng gọi của Chu gia lão tổ có hơi khác với bình thường, hắn đã biết chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.
Nhưng hắn vẫn bình tĩnh xoay người, đi về hướng xe của Chu gia lão tổ.
Phù Tô vốn không hề cảnh giác Chu gia lão tổ, nhưng lúc tới cạnh Đinh Ninh, vừa dừng chân lại, đồng tử của hắn đã co vào, vì hắn cảm nhận được một mối nguy hiểm rất lớn.
Hắn có một dự cảm đầy bất an không hiểu được.
Mái tóc đen của hắn bay dựng lên, như có một sức mạnh muốn từ bên trong bắn ra.
Nhưng hắn không kịp làm gì cả.
Một luồng khí màu đen từ bên trong thùng xe hất tung màn xe, đánh thẳng vào người hắn.
Cơ thể hắn cứng đờ, khí huyết và Chân Nguyên toàn thân đều bị đông cứng, không thể vận chuyển được nữa.
Trên người hắn xuất hiện lớp sương màu đen dày đặc.
Đinh Ninh ở bên cạnh cũng bị giống y hệt.
Tiếng nứt răng rắc vang lên.
Hai luồng khí lưu màu trắng lóng lánh từ trong xe chảy ra, rót lên người Đinh Ninh và Phù Tô.
Hai luồng khí lưu màu trắng này rất nhu hòa, nhưng mang theo nguyên khí lạnh băng đưa vào trong người của Đinh Ninh và Phù Tô rất sâu.
Hai người đều cảm nhận được trong khí hải và tất cả kinh mạch trong người đều xuất hiện những viên băng màu đen.
Những viên băng này giống như những tảng đá chắn đường, làm cho mọi kinh mạch đều tắc lại.
Khí huyết vẫn có thể từ từ luồn lách chảy qua chúng, làm cho cơ thể vẫn sống, nhưng nếu Chân Nguyên đụng phải chúng, thì đều bị đụng nát, biến thành bọt nước.
"Tại sao?"
Sau khi lớp sương đen quấn quanh người vỡ ra rơi xuống, Phù Tô phát hiện mình đã có thể nói được bình thường, lập tức lên tiếng hỏi ngay.
Chu gia lão tổ không đáp, chỉ lạnh lùng âm hiểm nhìn Đinh Ninh.
Đinh Ninh ngẩng đầu lên.
Hắn đã có thể cử động, nhưng mọi cử động của hắn, mỗi bộ phận trên người hắn, đều tê cứng như hai chân sau khi ngồi lâu, và rất đau đớn.
"Không tại sao cả, từ lúc mới bắt đầu ta đã không nghĩ sẽ tha cho các ngươi."
Chu gia lão tổ cười dữ tợn, lão vẫn nhìn Đinh Ninh chằm chằm.
"Từ lúc ngươi ở Mặc Viên giúp đám sư huynh sư đệ tìm hiểu ra Tả Ý Tàn Quyển của Chu gia ta, thì kết cục của ngươi đã được quyết định."
Giọng lão trở nên đùa cợt: "Tả Ý Tàn Quyển là gốc rễ đặt chân của Chu gia ta ở Trường Lăng, bên trong nó ẩn giấu rất nhiều những thủ pháp cường đại của những bậc đại năng Chu gia, nhất là Tinh Thần Ngưng Sát, thì làm sao lại có thể để truyền ra bên ngoài?"
Lão tha hồ nói, còn Đinh Ninh vẫn giữ im lặng.
Trong cơ thể hắn, những con tiểu tằm vô hình lặng lẽ xuất hiện, bắt đầu cắn nuốt những viên băng trong cơ thể.
Số lượng tiểu tằm xuất hiện rất ít, nhưng Đinh Ninh không vội, hắn còn đang bận cảm nhận tốc độ cắn nuốt của tiểu tằm.
Bộ mặt của Chu gia lão tổ bây giờ, chính là bộ mặt thật của lão mà hắn đã từng biết, nên hắn không hề bất ngờ chút nào, chỉ có Phù Tô bên cạnh là vô cùng phẫn nộ.
Phẫn nộ đến mức cả người Phù Tô run rẩy.
"Nếu ngươi đã sớm có tâm tư như vậy, sao lại còn đối xử với Đinh Ninh và ta như thế, rốt cuộc ngươi muốn lợi dụng chúng ta làm cái gì?" Hắn hít sâu, nghiến răng nhìn Chu gia lão tổ, tức giận, "Nếu đã muốn lừa gạt, sao bây giờ không tiếp tục giả bộ nữa?"
"Vì giả bộ mệt quá." Chu gia lão tổ giễu cợt: "Nhất là khi hai tên nhóc các ngươi dễ giết như vậy, mà còn cứ phải giả bộ, thì quá không thoải mái."
Đinh Ninh sau khi nắm được tốc dộ thôn phệ băng đen của tiểu tằm, mới lạnh lùng lên tiếng: "Quả thực là rất không thoải mái, để cho Tạ Liên Ứng không sinh lòng nghi ngờ, còn cố ý đưa hai món phù khí của Đại Sở Vương Triều cho chúng ta, bây giờ nghĩ lại, ta cảm thấy thực là buồn nôn."
Chu gia lão tổ nheo mắt, lạnh nhạt: "Ngươi có vẻ không hề sợ chút nào."
Đinh Ninh không hề che giấu sự khinh thường trong lòng, cười khẩy: "Muốn giết thì sớm đã giết, cần gì phải chờ tới bây giờ, đi ngàn dặm xa xôi đưa chúng ta tới Lộc Sơn, có nghĩa chúng ta vẫn còn giá trị lợi dụng. Bây giờ lại kìm nén không được, chắc là vì sau trận đấu với Trần Sở, cơ thể không còn được giống như trước, sợ không còn khống chế được chúng ta nữa chứ gì?"
Đồng tử Chu gia lão tổ co hẳn lại, đầy lãnh ý.
"Con mắt của ngươi quả thực không tầm thường."
Chu gia lão tổ không buồn phủ nhận, giọng lạnh lùng: "Muốn trách thì trách ngươi không nghe chỉ thị của ta, tự tiện làm việc, nếu không dù có phải chết, ngươi cũng không bị dày vò nhiều như vậy."
"Tóm lại ngươi muốn lợi dụng chúng ta làm cái gì?"
Phù Tô giận dữ lặp lại câu hỏi.
"Đến Vu Sơn các ngươi sẽ biết, không phải đợi lâu lắm đâu."
Chu gia lão tổ cúi đầu xuống, nhìn hai chân đã hoàn toàn mất đi tri giác của mình, tàn nhẫn nói thêm: "Vì từ lúc đầu ta đã không định cho các ngươi tới được Lộc Sơn, ta sẽ giết các ngươi ngay ở trong Vu Sơn."
Phù Tô há miệng định nói.
Nhưng Đinh Ninh đã chắn trước mặt hắn, không cho hắn nói.
"Lên xe."
Chu gia lão tổ lạnh lùng.
Lúc lão nói ra câu này, lão không biết, ở hướng khuất nắng, xa xa phía sau lưng lão, giữa đám mây trắng, có một bóng trắng đang bay lượn.
Đó là một con vật giống như con cá lớn, trên cơ thể phủ đầy vảy màu trắng, và có hai cánh chim trắng nõn.
Hai sợi râu cực dài cũng có màu trắng, đang chậm rãi bay trên không trung.
Trên lưng con chim kỳ dị này, có hai người đang ngồi.


Q3 - Chương 21: Quả nhân


Một trong hai người, là một lão nhân râu tóc bạc trắng, buông dài rủ xuống, chính là sư phụ của Tông Pháp Ti Ti Thủ Hoàng Chân Vệ và Nguyên Võ hoàng đế, Chung lão sư.
Lão nhân này biết rất ít về thế giới bên ngoài, tên của mọi người lão cũng không biết, nhưng lão lại có tu vi cực cao, cực am hiểu về tu hành, còn về tuổi tác, lão đã từng là sư phụ của đại hoàng đế.
Một nhân vật như vậy, đương nhiên có trí tuệ cực phi phàm.
Người kính cẩn ngồi sau lưng lão không phải là Hoàng Chân Vệ, mà là cung nữ thường ra vào thư phòng của Hoàng Hậu. Bà ta nhìn Phù Tô và Đinh Ninh đang bị Chu gia lão tổ khống chế, khuôn mặt lạnh hẳn đi.
Trong tay bà ta có một hạt châu to cỡ trái trứng bồ câu, tuy bà ta còn cách Chu gia lão tổ và Đinh Ninh, Phù Tô rất xa, nhưng bà ta lại nhìn thấy rất rõ mọi việc đang xảy ra, nhờ vào hạt châu đó.
"Đại nhân, người này thực là ác độc, có muốn giết lão hay không?"
Ý bà ta là, không cần lão nhân tự mình ra tay, bà ta có đủ khả năng giết chết Chu gia lão tổ.
"Muốn giết thì từ lúc rời khỏi Trường Lăng đã giết rồi, thứ sâu bọ ngắc ngoải mãi mà không chịu chết như Chu gia lão tổ này, làm gì có lòng tốt bao giờ. Chỉ là hắn dù gì cũng là một bậc tông sư của Đại Tần vương triều chúng ta, lần này đi Lộc Sơn, giữ hắn lại cũng có chút hữu dụng."
Lão nhân khẽ cười: "Hơn nữa ta còn muốn xem rốt cuộc hắn muốn làm gì."
Cung nữ cúi đầu vâng lời, hạ giọng: "Thiếu niên quán rượu kia thực không tệ."
Lão nhân ôn hòa gật đầu: " Nhưng hắn còn phải vượt qua được cửa ải Mân Sơn Kiếm Hội và Lộc Sơn hội minh."
Cung nữ im lặng một lúc, kính cẩn hỏi: "Ngay cả người cũng không có lòng tin tuyệt đối về hội minh lần này sao?"
"Năm đó sau trận quân đội triều đình ta giết bốn mươi vạn đại quân tinh nhuệ của Triệu vương triều, ai cũng nghĩ chỉ trong một tháng tới, Triệu vương triều sẽ hoàn toàn diệt vong." Lão nhân rũ mắt xuống: "Nhưng lại đột nhiên xuất hiện Triệu Kiếm Lô, làm quân ta không thể tiến thêm được nữa. Sau đó, quân ta đại bại trong tay Đại Sở Vương Triều, có một phần nguyên nhân rất lớn là vì đã mất quá nhiều sức chiến đấu trên đất Triệu, triều đình đã tổn thất quá nhiều Tu Hành Giả ưu tú."
"Cái đất Triệu đó, người tài ba dị sĩ quá nhiều." Lão nhân nhìn hai bàn tay đầy nếp nhăn của mình, nói tiếp: "Vương triều hưng suy, chưa bao giờ là chuyện một Tu Hành Giả có thể quyết định, không ai dám cam đoan Lộc Sơn hội minh lần này sẽ xuất hiện tông sư đến cỡ nào, năm đó tông sư của Triệu Kiếm Lô, chính là ví dụ tốt nhất, ta bảo hắn phải vượt qua được cửa ải Mân Sơn Kiếm Hội, là vì ta biết, chỉ có một ít công pháp của Mân Sơn Kiếm Tông, mới giúp hắn có thể tiếp tục sống sót. Cửa ải Lộc Sơn hội minh hắn cũng nhất định phải qua, vì Lộc Sơn hội minh sẽ ảnh hưởng đến tương lai tu hành của tất cả Tu Hành Giả Đại Tần. Nếu gặp phải thời thế loạn lạc, Tu Hành Giả làm sao có thể yên tĩnh tu hành?"
Cung nữ hít sâu một hơi, không nói gì nữa.
Bà ta nhận ra mình đã lo lắng vô cớ, thiên tử đã suy nghĩ sâu xa hơn nhiều.
Bà ta càng không thể ngờ được, sự lo lắng thực sự trong lòng lão nhân hiện giờ, lại là sự xuất hiện của Cửu Tử Tằm.
“Đại Tần vương triều đã xuất hơn một nửa sức mạnh rời khỏi Trường Lăng tới Lộc Sơn. . . nếu đó thực sự là truyền nhân của ngươi, tới lúc đó, sẽ làm cái gì đây?"
Lão nhân là một trong những người hiểu rõ nhất năng lực của người kia, nên lão biết, nếu có một người có thể gây nên ảnh hưởng chí mạng tới Đại Tần vương triều, thì chỉ có thể là truyền nhân của người kia mà thôi.
Có điều, lão không bao giờ ngờ nổi, Cửu Tử Tằm mà lão lo sợ, lại đang ở ngay dưới mắt của lão.
***
Giữa Vu Sơn có một thác nước.
Nước từ trong lòng núi chảy ra, thế chảy rất mạnh, thương thuyền và thuyền đánh cá không thể nào lưu thông được, hai bên bờ sông cũng không có mấy vết chân người, thỉnh thoảng chỉ có tiếng vượn kêu.
Thế nhưng bây giờ, lại xuất hiện mười chiếc thiết giáp hạm lớn.
Trên chiếc thiết giáp hạm dẫn đầu, có một nam tử mặc long bào màu vàng nhạt, đôi mắt bình thản nhìn lên bầu trời mây bay, nước sông dữ dội như bị khí thế của hắn trấn áp, chảy bình tĩnh hơn bình thường rất nhiều.
Đằng sau hắn, có rất nhiều tướng lãnh mặc áo giáp màu đen và nhân vật quan trọng của Trường Lăng.
Hắn, chính là nhân vật quan trọng nhất của Lộc Sơn hội minh lần này, Đại Tần Nguyên Vũ Hoàng Đế.
Mặc dù sư trưởng của hắn không dám có lòng tin tuyệt đối vào Lộc Sơn hội minh lần này, nhưng tất cả mọi người đều biết, không cần có lòng tin đó, vì hắn và tam triều kia đều có chung địch nhân.
Từ rất xa ở đâu đó vang lên một tiếng vượn kêu, sau đó biến mất, ở một hướng khác, lại vang lên một tiếng kêu bén nhọn, làm Nguyên Vũ Hoàng Đế khẽ nhướng mắt, chấm dứt suy tư.
Hắn vẫy tay với người ở đằng sau: "Hoàng Ti Thủ, ngươi lên đây."
Hoàng Chân Vệ ngẩn ra, đi tới sau lưng Nguyên Vũ Hoàng Đế, đứng lại cách hai bước.
"Đứng cạnh ta đi." Nguyên Vũ Hoàng Đế chắp tay sau lưng.
Hoàng Chân Vệ thấy sợ, nhưng không nói gì, tiến thêm hai bước, đứng bên phải Nguyên Vũ Hoàng Đế, cùng hoàng đế nhìn đám đá ngầm đang tung tóe bọt nước ở phía trước.
"Ngươi là người ta lựa chọn, ta lại nhờ thầy của ta dạy bảo ngươi, nếu nói đúng ra, ngươi chính là sư đệ của ta." Nguyên Vũ Hoàng Đế nói chậm rãi: "Ta lựa chọn ngươi, vì ngươi là quốc sĩ chân chính, hiểu được những gì ta làm đều là để vương triều càng thêm cường thịnh, để vạn dân trong thiên hạ có thể an cư lạc nghiệp, ngươi là người trung thành nhất với ta trong cả Trường Lăng."
Hoàng Chân Vệ hơi gật đầu cảm ơn lời khen của Nguyên Vũ Hoàng Đế, nhưng trong lòng lại không kềm được nghĩ rằng, nếu mình là người trung thành nhất trong lòng thánh thượng, vậy hai thừa tướng và Hoàng Hậu, và sư phụ của mình nữa, đều không phải là trung thành nhất hay sao?
"Ngươi thấy khó hiểu đúng không, vì sao ta lại gọi ngươi tới đây đứng cạnh ta."
Ánh mắt Nguyên Vũ hoàng đế nhìn Lộc Sơn đã hiện ra không còn xa: "Là vì một Đế Vương có cường thịnh, thì hắn cũng là người, hắn cũng cần có được tri kỉ của mình."
Hoàng Chân Vệ không hiểu kịp: "Vi thần không rõ."
"Ba năm trước, cả Đại Tần vương triều, không còn ai dám đứng bên cạnh ta." Nguyên Vũ Hoàng Đế chậm rãi: "Lẽ ra, khi tới hội minh, bên cạnh ta phải có rất nhiều người cùng đứng sóng vai với ta. . . Nhưng họ quá cố chấp, cuối cùng chỉ còn lại một mình ta đơn độc đứng ở đầu thuyền, mang theo Đại Tần vương triều tiến lên phía trước. Từ ba năm trước, ta đã là một quả nhân."
Hoàng Chân Vệ ngừng thở, nét mặt không hề thay đổi, nhưng trái tim lại như bị bóp mạnh một cái.
Hắn hiểu ra thánh thượng chỉ là đang nhớ lại và cảm khái những chuyện đã qua, không biết trong đó có bao nhiêu phần trăm tình cảm chân thật.
"Quả nhân bảo ngươi tới đây, chính là muốn ngươi có thể kề vai sát cánh chiến đấu với ta ở Lộc Sơn."
Nguyên Vũ Hoàng Đế không nhìn hắn, khẽ thở dài: "Sau hội minh lần này, quả nhân sẽ lại trở thành quả nhân thực sự."
Trong mắt Hoàng Chân Vệ đầy sự khiếp sợ.
Quả nhân trở thành quả nhân thực sự, những lời này nghe rất khó nghe, nhưng hắn nghe thấy, cộng với sự thay đổi cách xưng hô của Nguyên Vũ Hoàng Đế nãy giờ, tự xưng mình là quả nhân, đến giờ hắn đã hiểu ra được chân ý thực sự trong đó.
Lộc Sơn hội minh lần này, từ đâu thánh thượng lại có được sự tự tin mãnh liệt như thế?
Trong bầu trời có một đạo hắc quang bay xuống, tới gần mới nhìn thấy rõ, đấy là một con diều hâu, toàn thân đen nhánh.
Con diều hâu đậu lên cánh tay một viên tướng, viên tướng rút từ trong ống kim loại nhỏ cột ở cổ chân nó một tờ giấy, đưa cho nam tử béo tốt đứng bên cạnh.
Nam tử béo tốt này có khí thế bá chủ cực mạnh, là một trong những người quan trọng nhất Trường Lăng, hoành sơn Hứa Hầu.
Hứa Hầu tiến lên mấy bước, bước chân làm cả đầu thuyền chấn động.
"Người đầu tiên lên tới Lộc Sơn là Sở hoàng, Sở hoàng ở trên Lộc Sơn làm lễ tế trời, tuyên cáo lập Ly Lăng Quân làm Thái Tử."
Hứa Hầu đứng sau lưng Nguyên Vũ Hoàng Đế, mở tờ giấy ra, khẽ đọc.
"Nếu người đầu tiên lên đó là Sở, thì người đầu tiên phải chết nhất định cũng sẽ là Sở."
Nguyên Vũ Hoàng Đế cười ngạo nghễ: "Lão già Sở Hoàng đó cho ai tiếp nhận ngôi vị hoàng đế cũng không quan trọng, một hoàng triều quá mức ỷ lại vào ngoại vật, Tu Hành Giả đương nhiên sẽ bị mất hết sức mạnh tinh thần của bản thân. Đại Sở chỉ có thể là một bậc thầy về chế khí, chứ không thể có Đại Tông Sư về mặt tu hành."
Hoành sơn Hứa Hầu cười.
Thiên hạ đều nghĩ Đại Sở Vương Triều là vương triều mạnh nhất, nhưng trong mắt hắn, Đại Sở Vương Triều lại là đối thủ yếu nhất


Q3 - Chương 22: Ở Vu Sơn

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất