Kiều Thanh Kiều Khí

Chương 24: Động tâm

Chương 24: Động tâm
Nam nhân đôi mắt tĩnh mịch, mang theo một chút không vui:
Trái tim bịch bịch trực nhảy, Ôn Kiều tuyệt đối không ngờ đến sẽ ở chỗ này gặp hắn, đầu óc có một nháy mắt trống không.
Nàng lại lui về phía sau hai bước, ánh mắt từ phía sau hắn đảo qua, rồi lại rủ xuống đôi mắt: "Đa tạ thế tử."
Kỳ quái, hắn đây là một mình tới nơi này?
Giang Vân Dực một cách tự nhiên thu tay lại, ánh mắt rơi vào trên mặt của nàng.
Gương mặt nữ hài nhi có chút ửng hồng, trong ánh sáng ấm áp, hàng mi đen nhánh như một chiếc quạt nhỏ bằng vàng, che khuất ánh sáng lấp lánh trong mắt.
Hắn dời ánh mắt xuống, nhìn thoáng qua quyển sách nàng đang bưng trên tay: "Chọn xong rồi?"
". . . Vâng." Ôn Kiều không hiểu ý hắn, "Ta đang chuẩn bị hồi phủ."
Người đối diện thật lâu không nói gì, Ôn Kiều nhìn chằm chằm vạt áo hắn đến mỏi mắt, đang có chút kỳ quái ngẩng lên thì người kia lại không có dấu hiệu nào tới gần hai bước, mà hơi xoay người, cúi đầu xích lại gần một chút.
Hai người ánh mắt chạm nhau.
Nàng nghe được, từ trên người hắn tỏa ra, hương xà phòng nhàn nhạt, sạch sẽ.
Nam nhân khẽ chau mày, đôi mắt tĩnh mịch, mang theo một chút không vui: "Ngươi uống rượu?"
". . ." Ôn Kiều giật mình, vội vàng che miệng.
Hành động này, giống như một người luôn gò bó theo khuôn phép, vụng trộm làm chuyện xấu, lại xui xẻo bị người bắt gặp vậy, gương mặt nàng trong nháy mắt đỏ bừng.
Có lẽ phản ứng của nàng làm hắn hài lòng, khóe môi hắn khẽ cong lên một chút, đứng thẳng lên, chờ nàng giải thích.
Ôn Kiều chậm rãi buông tay xuống, điều chỉnh lại hơi thở, khẽ nói: "Giữa trưa dùng cơm bên ngoài, có uống một chút."
Lầu hai hiệu sách rất yên tĩnh, giọng nói nhỏ nhẹ của nàng không lọt một chữ nào, đều rơi vào tai hắn.
Có lẽ thanh âm trời sinh vốn vậy, dù chỉ là một câu bình thường, từ miệng nàng nói ra, cũng như đang làm nũng.
Cổ Giang Vân Dực bỗng nhúc nhích một cái, hắn đưa tay nhận lấy những quyển sách nàng đang ôm trong ngực.
Cũng không ít, có đến bảy tám quyển.
"Không còn sớm nữa, đi thôi, về trước đi."
Thanh âm hắn khàn khàn, nói xong, dẫn đầu quay người đi xuống lầu.
Ôn Kiều nhìn xuống đôi tay trống không, sửng sốt một chút, vội vàng đuổi theo: "Để ta tự cầm. . ."
Giang Vân Dực không có ý trả lại cho nàng, chỉ khẽ chậm bước chân, đợi nàng đuổi kịp.
Ôn Kiều nhấc váy, theo hắn xuống lầu, ảo não cắn môi dưới.
Con bé Xuân La, bảo nàng đi chơi, không biết chạy đi đâu mất rồi.
Hai người im lặng sóng hành có chút ngượng ngùng, Ôn Kiều tìm chuyện nói: "Thế tử cũng thích đến hiệu sách này mua sách ạ?"
Giang Vân Dực khẽ dừng bước: "Ừ, thỉnh thoảng ghé qua."
Hắn ngẫm nghĩ, lại đột ngột nói thêm: "Lần này không tìm được quyển nào ưng ý."
Ôn Kiều nhẹ gật đầu, có chút không hiểu lời hắn nói, không tìm được quyển nào thích hợp thì không đến, nàng cũng không nghĩ nhiều.
Xuống đến lầu dưới, Xuân La chạy ra đón, thấy Giang Vân Dực cũng hơi giật mình, vội vàng hành lễ.
Giang Vân Dực cầm sách đi đến quầy tính tiền.
Ôn Kiều định giật lại để tự trả tiền, thấy ông chủ cười nhìn bọn họ, có chút ngượng ngùng rụt tay lại: "Dực biểu ca, sách của ta để ta tự mua thôi, không cần huynh tốn kém."
Nghe thấy tiếng gọi này, Giang Vân Dực nhìn nàng một cái, không nói một lời đặt bạc lên quầy, cầm sách lên, quay người đi ra ngoài: "Đi thôi."
Ôn Kiều khẽ thở ra một hơi, chỉ có thể đuổi theo.
Đến cửa, Giang Vân Dực giao sách cho Xuân La, tự đi dắt ngựa.
Ngày mùa đông, trời tối nhanh, rời hiệu sách lúc còn đầy ánh nắng, đến phủ thì trời đã hơi tối.
Giang Vân Dực xuống ngựa, lập tức có hạ nhân đến dắt ngựa đi.
Hắn lại không vội vào phủ, đứng đón gió lạnh một hồi.
Hôm nay Ôn Kiều mua khá nhiều đồ, Xuân La vừa ôm sách, vừa mang theo bánh ngọt, lại không còn tay xách hai vò rượu.
Nếu là chủ tử khác trong phủ, trong tình huống này, chắc chắn có hạ nhân ân cần giúp đỡ, nhưng Ôn Kiều khác biệt, không phải người chính thức của Giang gia, mọi người lại biết chuyện xưa giữa Giang Vân Dực và nàng, nên xưa nay cũng lạnh nhạt với nàng. Lúc này, dù thấy họ cùng nhau về phủ, cũng không dám suy nghĩ nhiều, thậm chí không ai dám tiến lên lấy lòng.
Ôn Kiều tự mình xách rượu, vừa bước ra hai bước thì bóng đen che trước mặt, người kia tự nhiên tiếp nhận hai vò rượu trong tay nàng.
Đến cổng phủ, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn, không tiện tranh giành. Ôn Kiều mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.
Vào đến cửa, Giang Vân Dực hỏi: "Ngươi định đến chỗ lão thái thái?"
Việc này đương nhiên là phải đến, chỉ e người nàng còn vương mùi rượu, không dám đến đó ngay, nàng bèn nói: "Ta về đổi y phục rồi đến chỗ lão thái thái thưa chuyện."
Giang Vân Dực ừ một tiếng, đi thẳng đến ngã ba đường.
Hắn muốn đến Đức An Đường của lão thái thái, nàng muốn về Tuyết Thiền Cư.
Thần kinh căng thẳng của Ôn Kiều lúc này mới hơi thả lỏng, bất giác khẽ mỉm cười, hướng hắn hành lễ: "Đa tạ thế tử, ta về trước."
Nàng đưa tay muốn nhận lại vò rượu Giang Vân Dực đang cầm, Giang Vân Dực không cho, nhìn nàng, nói: "Ngươi đã ở trong phủ rồi, không cần lạnh nhạt như vậy. Cách xưng hô, sau này, nên gọi thế nào thì cứ gọi như thế đi."
. . . Ý gì đây?
Nàng nên gọi hắn thế nào?
Ôn Kiều hơi ngơ ngác nhìn hắn, mím môi, mới nói: "Ta biết rồi."
Giang Vân Dực lẳng lặng nhìn nàng.
". . ." Đây là đang đợi nàng gọi hắn?
Ôn Kiều cảm thấy hơi khó tin, thăm dò gọi một tiếng: "Dực biểu ca."
Nàng thấy người kia cụp mắt, một tay chắp sau lưng, khẽ "Ừ" một tiếng, đưa vò rượu tới.
Ôn Kiều kỳ lạ liếc hắn một cái.
Nàng đưa tay muốn nhận lấy, nam nhân tay thon dài ôm lấy cổ vò, nhưng lại hơi lui về phía sau.
Ôn Kiều khựng lại, thanh âm lạnh lùng của hắn như tiếng ngọc rơi, vang bên tai nàng: "Đây là rượu ngươi uống hôm nay?"
". . . Vâng."
Giang Vân Dực nhìn vò rượu trong tay: "Là con gái, vẫn nên ít uống rượu lạnh thì hơn, hai vò này, có hơi nhiều."
Quản được rộng quá rồi, Ôn Kiều thầm oán, mỉm cười giải thích: "Vâng, ta chỉ là thỉnh thoảng mới uống, vì vậy nên chỉ giữ lại một vò. Vò còn lại, là chuẩn bị mang đến biếu biểu cữu."
Ánh mắt Giang Vân Dực hơi trầm xuống, khóe miệng khẽ mím.
Ôn Kiều lại đưa tay, lúc này Giang Vân Dực thực sự đưa rượu trả lại cho nàng, chỉ là. . . chỉ đưa có một vò.
Ôn Kiều đầy vẻ nghi hoặc.
"Người xưa có câu, có đi có lại mới toại lòng nhau." Giang Vân Dực nói, "Ta tặng sách cho ngươi, ngươi tặng lại ta một vò rượu, thế nào?"
. . . Chẳng thế nào cả! Cướp bóc à!
Ôn Kiều hơi không muốn, đào hoa nhưỡng ủ rất khó, ngay cả nàng cũng chỉ được chia có hai vò, sao nỡ cho hắn?
Nhưng từ chối thì không nói được, trong thọ yến của lão thái thái, hắn đã giúp nàng rất nhiều, nàng vốn nên tạ hắn.
Ôn Kiều miễn cưỡng cười: "Nếu Dực biểu ca đã thích, cứ cầm lấy đi, chỉ là rượu này có vị ngọt, có lẽ huynh uống không quen."
"Không sao." Giang Vân Dực nhìn nàng đầy hứng thú.
Ôn Kiều cố giữ nụ cười nhạt, hướng hắn hành lễ rồi xoay người rời đi.
Nàng bước chân rất nhanh, Xuân La phải chạy mới theo kịp: "Cô nương, cô nương, người chậm một chút. . ."
Gió lạnh thổi, Ôn Kiều tỉnh táo lại, dừng bước đợi nàng.
Xuân La thở hồng hộc chạy tới, nhìn vẻ mặt nàng, bỗng bật cười thành tiếng.
Trong lòng Ôn Kiều đầy phiền muộn: "Ngươi cười cái gì?"
Xuân La cười nói: "Nô tỳ lâu lắm rồi không thấy cô nương có vẻ tức giận như vậy. . ."
Ôn Kiều khẽ giật mình, sờ lên gương mặt hơi nóng lên vì đi nhanh: "Rõ thế à?"
Xuân La cười gật đầu.
Cô nương như vậy càng thêm tinh nghịch, khiến người ta hoài niệm.
Hai chủ tớ nhìn nhau một lát, Ôn Kiều buồn cười quay mặt đi: "Thôi, ta nhỏ mọn thế làm gì."
Xuân La thừa thắng xông lên, cười hỏi: "Vậy. . . vò còn lại, có trả cho Phó gia không ạ?"
Ôn Kiều có một sở thích ít người biết, đó là thích uống rượu, nhưng nàng thân thể yếu đuối, không thể uống thường xuyên, dần dà thành thói quen thèm rượu.
Đào hoa nhưỡng do Cao lão tiên sinh ủ rất khó có được, với nàng mà nói, còn quý hơn vàng bạc.
Nghe Xuân La hỏi vậy, nàng càng thêm tiếc, xoa xoa trán: "Không biếu nữa. . ."
Dù sao hắn còn phải ở lại Thịnh Kinh một thời gian, đến lúc đó, đợi tửu lâu khai trương, lại mời hắn đi uống cũng không muộn.
*
Giang Vân Dực dường như rất vui vẻ.
Sau khi nghe lão thái thái kể, đại ca hắn Giang Tễ Minh đã định xong chuyện hôn sự, đầu xuân năm sau sẽ làm lễ thành hôn, khóe môi hắn càng cong lên cao hơn.
Trước đó, Giang Tễ Minh vì chân bị thương, không muốn làm lụy người khác, nên chuyện hôn sự vẫn chưa định.
Giờ, chân anh đã gần như khỏi hẳn, gần đây có thể tự chống gậy đi một đoạn đường, mẹ anh Phó thị liền vội vàng định chuyện hôn sự.
Người được chọn là đích nữ của Chung đại nhân, người đứng đầu Thông chính sứ.
Lão thái thái và Phó thị đều đã gặp, cô nương vừa xinh đẹp lại thông minh, biết chữ biết lễ, khó có được là Giang Tễ Minh cũng không phản đối.
Lão thái thái nói xong những chuyện này, uống một ngụm trà, cười nói: "Ta gọi con đến là để giao việc cho con, hôn sự của đại ca con dù gấp, nhưng những thứ cần chuẩn bị vẫn phải đầy đủ, không thể qua loa. Hỉ phục thì ta muốn dùng gấm dệt kim lăng của Dương Châu, chỉ sợ không kịp."
Giang Vân Dực cười nhạt: "Lão tổ tông yên tâm, việc này cứ giao cho cháu."
Anh quen biết rộng, không có việc gì mà không lo liệu được.
Lão thái thái nghe anh nói vậy thì yên tâm, thuận miệng hỏi anh đã ăn cơm chưa, nghe anh nói chưa thì vội đánh yêu anh một cái, trách anh không nói sớm.
Phàn ma ma lập tức gọi người đi phòng bếp nhỏ chuẩn bị cơm.
Lão thái thái lấy bánh ngọt cho anh ăn lót dạ, đẩy chén trà đến trước mặt anh, cẩn thận quan sát anh một lát, cười hỏi: "Nghe nói, con về cùng Kiều tỷ nhi?"
Giang Vân Dực nuốt miếng bánh trong miệng xuống, nụ cười trên khóe môi hơi tắt: "Gặp trên đường thôi ạ."
Lão thái thái cười, ngẩng đầu nhìn Phàn ma ma, nói: "Nhắc đến Kiều tỷ nhi, ta cũng không giấu con, trước kia ta từng nghĩ tác hợp Kiều tỷ nhi với An tiểu tử. Tôn thị tính tình phóng khoáng, không phải bà mẹ chồng thích gây khó dễ, còn An thì con biết tính nó rồi đấy, người rất tốt, với nhan sắc của Kiều tỷ nhi, nếu gả đi chắc chắn sẽ giữ được trái tim nó. Nhưng sau những chuyện xảy ra trong thọ yến, có lẽ nhà họ đã bỏ cuộc rồi. Ta thấy có hơi tiếc. . ."
Giang Vân Dực trầm mặc một lát: "Rồi sẽ tìm được thôi ạ, tổ mẫu không cần lo lắng quá."
Với mối quan hệ của anh và Lục Hành An, anh vốn có thể nói thêm vài câu, qua lại dàn xếp.
Nhưng những lời an ủi đó lại không thể thốt ra, vì anh không muốn làm vậy.
Lão thái thái gật đầu, không hề khó chịu, cười chuyển chủ đề: "Con ăn ít thôi, để bụng ăn cơm."
Đang nói chuyện thì Ngân Bình đến báo: "Lão thái thái, Ôn cô nương đến."
Lão thái thái đảo mắt nhìn cháu trai, thấy vẻ mặt anh vẫn bình thường, bèn nâng chén trà lên uống một ngụm.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa đến gần, giọng nói dịu dàng của nữ hài vang lên: "Lão thái thái vạn an." Dừng một chút, lại khẽ gọi: "Dực biểu ca."
Giang Vân Dực khẽ nhướng mày, lúc này mới ngẩng đầu nhìn nàng.
Nàng lại khôi phục vẻ nhu thuận ngày thường, những cảm xúc hờn dỗi vừa nãy đã tan biến, phảng phất chỉ là ảo giác của anh.
Lão thái thái cười gọi Ôn Kiều đến ngồi bên cạnh, hỏi: "Hôm nay ra ngoài, có tìm được sách hay không?"
"Hiệu sách ở chợ Tây có nhiều sách tạp, con tìm được vài cuốn khá thú vị."
Ôn Kiều hơi cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói, "Con mải xem quá nên về muộn."
Lúc này đồ ăn ở phòng bếp nhỏ đã xong, Phàn ma ma gọi người bày lên.
Lão thái thái cười xòa: "Không sao, con thích đọc sách, sau này muốn đi lúc nào cứ đi."
Ôn Kiều vốn tưởng bà sẽ hỏi chuyện nàng về phủ cùng Giang Vân Dực, nhưng lão thái thái lại không hề nhắc đến. Bà chỉ hỏi nàng đã ăn cơm chưa, gọi nàng ăn cùng.
Nàng chuẩn bị sẵn một bụng giải thích, hoàn toàn không có cơ hội dùng đến.
Sau khi họ ăn xong rời đi, Ngân Bình bưng nước nóng đến cho lão thái thái ngâm chân. Người già thường khó ngủ, mỗi tối xoa bóp ngâm chân như vậy có thể ngủ ngon hơn.
Phàn ma ma đứng bên hầu hạ, nói chuyện phiếm: "Thật không ngờ hai người họ lại về cùng nhau. Quận chúa chắc lại nổi trận lôi đình cho xem."
Lão thái thái nhắm mắt, chậm rãi nói: "Trời muốn mưa, gái muốn gả, ai ngăn được lòng người, cứ để tự nhiên đi."
"Lão thái thái lòng dạ rộng lượng." Phàn ma ma cười, nhớ lại chuyện thế tử hôm nay quan tâm cô nương nhà Ôn, bèn do dự nói, "Giờ hai nhà tuy đã hủy hôn ước, nhưng tín vật năm xưa vẫn còn, nếu thế tử thật sự có ý cưới cô nương nhà Ôn, lão thái thái có bằng lòng không ạ?"
Lão thái thái cười một tiếng: "Ta bằng lòng để làm gì, nếu Dực ca nhi có ý, nha đầu kia chưa chắc đã chịu gả."
Soạt, nước trong chậu bắn ra ngoài, làm ướt sàn nhà.
Lão thái thái mở mắt, nhìn Ngân Bình.
Nàng cúi đầu, ánh nến che khuất vẻ mặt, có chút bối rối nói: "Nô tỳ lỡ tay, lão thái thái thứ tội."
Nàng rất giỏi xoa bóp, nên luôn là người hầu hạ lão thái thái ngâm chân. Lúc này nàng há hốc miệng, vì quá hiểu tính lão thái thái, không dám biện bạch, khẽ đáp rồi khoanh tay lui ra ngoài.
Lão thái thái nhìn bóng lưng nàng, khẽ thở dài.
*
Hôm sau, Giang Vân Dực ra ngoài giải quyết xong công việc thì nghe hạ nhân báo rằng đại công tử và Phó công tử đã chờ anh trong viện từ lâu.
Anh bước nhanh vào thì thấy hai người đang đánh cờ, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên.
Giang Tễ Minh cười trêu: "Người bận rộn đã về, sao nào? Có rảnh tiếp đón chúng ta không?"
"Đại ca," Giang Vân Dực dừng lại một chút, nhìn sang Phó Tu Hiền, "Tiểu cữu, sao hai người lại đến đây?"
Hai người liếc nhau, mắt đều mang ý cười, Giang Tễ Minh nói: "Chẳng phải trước đây đệ bảo ta giúp đệ vẽ lại bản đồ sao? Có một chỗ ta vẽ không được chi tiết lắm, nói chuyện phiếm với tiểu cữu thì biết hóa ra cậu ấy từng đến đó. Đệ là người cầu toàn, sao không lấy ra cho tiểu cữu xem lại?"
Giang Vân Dực tất nhiên rất coi trọng bản đồ Mạc Bắc, nghe vậy vội mời hai người sang thư phòng.
Giang Tễ Minh chống gậy, giờ đã có thể tự đi lại bình thường.
Ba người vừa nói vừa cười, đến thư phòng, Giang Vân Dực tự đi lấy bản đồ ra, trải lên bàn.
Phó Tu Hiền vẻ mặt nghiêm túc, cẩn thận xem bản đồ, chỉ vào một chỗ trên bản đồ nói: "Phụ Gia Vịnh, ở đây có một hẻm núi, địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công. Quân đội Mạc Bắc đóng quân ở đây, thường không cho người đến gần."
Ánh mắt Giang Vân Dực hơi trầm xuống, chậm rãi nói: "Vương đời trước của Mạc Bắc, Thác Bạt Hồng, mất tích đã mấy năm. Có lời đồn rằng ông bị em trai mình, tức Mạc Bắc vương Thác Bạt Nghị giam cầm. Nơi này quả thật canh phòng nghiêm ngặt, ngay cả gián điệp của ta cũng không trà trộn vào được. Có lẽ, chính vì nơi đây ẩn giấu bí mật của vương thất."
"Suy nghĩ của hai người ta, không hẹn mà gặp." Phó Tu Hiền cười gật đầu.
...Bỏ qua những chuyện khác thì tầm nhìn và tài năng của Phó Tu Hiền quả không hổ danh Thái tử thiếu phó năm xưa.
Sau khi gặp gỡ, Giang Vân Dực khá là thưởng thức con người anh.
Ba người ở lại trong thư phòng gần một canh giờ, sửa lại bản đồ một lần nữa.
Nhìn thành quả cuối cùng, Giang Tễ Minh hơi đắc ý: "Ta dám nói, tấm bản đồ Mạc Bắc này là hoàn chỉnh và chính xác nhất Đại Ngụy."
Phó Tu Hiền đặt bút xuống, cười nói: "Không sai."
Giang Vân Dực đứng bên cạnh, vẫn nhìn bản đồ, Giang Tễ Minh ngồi tựa vào ghế, nhấp một ngụm trà, cười dò xét Phó Tu Hiền: "Tiểu cữu, ta thấy hôm nay cậu gần như không uống trà, hay là sâu rượu trong bụng cậu lại rục rịch rồi?"
Đôi mắt đào hoa của Phó Tu Hiền hơi nheo lại: "Không giấu gì cậu, có trà mà không có rượu thì nhạt miệng quá. Hôm nay vui thế này, để ta mời các cậu ra ngoài uống rượu, thế nào?"
Giang Vân Dực vừa thu bản đồ vừa nói: "Để ta mời các huynh uống."
Anh ít khi vui vẻ như vậy, Giang Tễ Minh nhìn ra được, vừa khéo liếc thấy vò rượu bị dời đến một góc khi nãy để bản đồ.
Giang Tễ Minh cầm lấy vò rượu, cười nói: "Ở đây vừa hay có rượu, ngửi mùi thơm nức mũi, chắc là rượu ngon lắm, uống trước vò này của đệ, thế nào?"
Giang Vân Dực giật mình, lúc kịp phản ứng thì đã buông tay khỏi bản đồ, bước tới giật lại vò rượu.
Hai người đều nhìn anh.
Giang Vân Dực mím môi, ánh mắt dừng lại trên người Phó Tu Hiền trong chốc lát: "Rượu này có việc khác, để ta mời các huynh ra ngoài uống rượu ngon."
Anh quay người ôm vò rượu, để sang một bên.
"Tam đệ, khi nào đệ keo kiệt thế?" Giang Tễ Minh lắc đầu cười, "Thôi, ta đi Nhật Trân Lâu uống, uống rượu ngon! Uống đến không còn một xu dính túi thì thôi!"
Giang Vân Dực cười nhạt: "Xem ra, hôm nay ta nhất định phải mang thật nhiều tiền ra ngoài mới được."
Ba người cười ồ lên, đi ra ngoài.
Mọi chuyện diễn ra cho đến khi trăng tàn sao lặn, Giang Vân Dực mới về phủ, vẻ mặt tuy bình thường, nhưng thực ra đã hơi say.
Anh vốc nước lạnh rửa mặt, tỉnh táo lại một chút.
Chậm rãi bước đi, anh ngồi xuống ghế bên cửa sổ, ngửa đầu nhìn ánh trăng, hơi xuất thần.
"Thế tử, uống chén canh giải rượu đi ạ." Tùy tùng Kết Hợp đến bên cạnh khuyên nhủ.
Giang Vân Dực không quay đầu lại, trầm mặc một lát rồi thản nhiên nói: "Kết Hợp, ngươi đi thư phòng lấy hũ rượu của ta ra đây."
Kết Hợp giật mình: "Thế tử gia, ngài còn uống nữa ạ?"
Giang Vân Dực không nói gì, Kết Hợp không dám khuyên nữa: "Dạ, tiểu nhân đi ngay."
Hắn bỏ dở chén canh giải rượu, nhanh chóng ôm hũ rượu từ thư phòng ra.
Vò rượu lạnh buốt, Giang Vân Dực nhận lấy, vuốt ve vò rượu, bỗng nhớ đến ngày ấy ở lầu hai hiệu sách, mùi rượu nhạt thoang thoảng trong hơi thở của nữ hài, còn có đôi mắt to tròn ướt át của nàng khi anh bất ngờ đến gần.
Khóe môi anh hơi cong lên, đưa tay mở nắp vò.
Rượu trong vò sóng sánh, phảng phất đựng cả gió mát trăng thanh, hương rượu nồng nàn, thậm chí còn có mùi đào phảng phất.
Giang Vân Dực ngửa đầu, bưng vò rượu uống ừng ực mấy ngụm.
Kết Hợp không nhịn được khuyên: "Gia, ngài uống ít thôi ạ."
Giang Vân Dực hơi cong gối, đặt vò rượu lên đùi, dùng mu bàn tay lau miệng, giọng nói mang theo ý cười: "Quả là rượu ngon."
Thảo nào nàng không nỡ. . .
Quyết tâm muốn tặng cho Phó Tu Hiền. . .
Nghĩ đến đây, anh khẽ chau mày, cảm giác xa lạ, khiến anh thoáng chút không vui lại trỗi dậy.
"Kết Hợp, đi lấy chiếc nhẫn ngọc của ta ra đây."
Kết Hợp đáp lời, vội chạy đi lấy, hắn cũng không ngạc nhiên lắm, dạo gần đây thế tử gia cứ nhớ đến là lại muốn ngắm nhìn chiếc nhẫn.
Vốn là đồ vật cũ kỹ, giờ cũng được đặt ở vị trí dễ thấy nhất, tiện cho anh lấy bất cứ lúc nào.
Chiếc nhẫn ngọc ánh lên vẻ ôn nhuận dưới ánh trăng.
Giang Vân Dực cầm nhẫn vuốt ve, thưởng thức.
Có lẽ vì hôm nay uống rượu, anh trầm mặc hơn bình thường.
Anh và nàng từng có hôn ước.
Nếu không có chuyện năm đó, nàng đã là vị hôn thê của anh.
Vị hôn thê.
Anh tỉ mỉ nhấm nuốt ba chữ này, trong lòng có một tia nóng bỏng.
Có lẽ nên thừa nhận, vì mối quan hệ này, anh luôn vô thức để ý đến nàng, chú ý đến nàng.
Gần đây càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí. . . sinh ra lòng chiếm hữu mãnh liệt.
Anh cụp mắt xuống, mân mê chiếc nhẫn rồi đeo vào ngón cái tay phải, vẻ mặt thanh lãnh thoáng có chút dịu dàng.
Hợp Bích lặng lẽ mở to mắt.
Chỉ nghe anh khẽ phân phó: "Đi lấy sợi dây đỏ đến đây."
Tối nay Hợp Bích bị anh sai bảo không ít, chạy đi chạy lại lau mồ hôi trán, thấy anh nhận lấy dây đỏ rồi định xỏ vào nhẫn ngọc thì trong lòng hơi bất an, cẩn thận nhắc nhở: "Gia, nhẫn ngọc này nếu đeo trên cổ, e là hơi lộ liễu. . ."
Nhẫn ngọc của anh không phải kiểu nữ nhi hay đeo, thực sự không nên đeo trên cổ như nàng.
Giang Vân Dực suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy thì bỏ vào túi thơm."
Hợp Bích run run nhận lấy.
Thế tử gia chưa từng đeo túi thơm, giờ lại vì mang theo chiếc nhẫn ngọc này mà phá lệ. Ý nghĩa của chiếc nhẫn ngọc này ai cũng biết, nếu quận chúa nương nương biết được. . .
Hợp Bích không dám nghĩ tiếp nữa.
*
Đến đầu xuân, cỏ cây đâm chồi nảy lộc.
Thiệp mời trong cung được gửi xuống, Thái hậu xây xong ngự uyển ở Ly Sơn, mời tất cả những gia đình có tên tuổi trong kinh đến du ngoạn.
Đối với Thái hậu, Ôn Kiều tránh còn không kịp.
Nàng vốn quyết tâm không đi, nhưng ai ngờ người trong cung đến đưa thiệp lại cười nói thẳng, rằng Bảo Chân huyện chủ rất nhớ Ôn cô nương, nhất định phải mời nàng đến.
Nhớ? Nghe từ này đã thấy nực cười.
Khi phụ thân chưa thất thế, các quý nữ trong kinh chia thành hai phe, lấy Ôn Kiều và Bảo Chân làm đầu, hai người họ vốn không hợp nhau, ai cũng biết.
Nhưng lúc này khác xưa rồi, Bảo Chân vẫn đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh, còn nàng đã rơi xuống vũng bùn, không thể tùy tiện nói "Không".
Xe ngựa ì ạch tiến về phía trước, Xuân La vén rèm lên.
Gió xuân dễ chịu, núi non trùng điệp, mây mù lượn lờ.
Xuân La vui vẻ quay đầu: "Cô nương, người xem chỗ kia kìa, như chốn thần tiên ấy, đẹp quá!"
"Đồ nhà quê!" Giang Mạn Nhu gạt tay nàng ra, ghé sát cửa sổ, "Núi non lởm chởm có gì đáng xem, cỏ ở đây mới đẹp, phi ngựa một vòng thì thích biết mấy!"
Nói rồi, mắt cô sáng lên, vẫy tay gọi: "Tam ca ca! !"
Giang Vân Dực đang cưỡi ngựa, nghe thấy tiếng cô gọi thì đến gần.
"Chuyện gì?"
Anh nghiêng mặt, hơi cúi người xuống.
Ôn Kiều nghe tiếng ngước mắt, vừa vặn chạm phải ánh mắt anh.
"Tam ca ca, con cũng muốn cưỡi ngựa!" Mắt Giang Mạn Nhu sáng lấp lánh, nài nỉ nói, "Huynh xin giúp con với tam bá mẫu nha, chỉ cần huynh mở miệng thì chắc chắn người sẽ đồng ý."
Xe của Thái hậu đi trước, sẽ không vì vậy mà vượt khuôn phép.
Giang Mạn Nhu cũng nhìn ra điểm này, mới không kìm được mà muốn cưỡi ngựa hóng gió.
"Không có quy củ gì cả." Giang Vân Dực trách một câu, "Ngồi yên đi."
Anh định thúc ngựa đi thì Giang Mạn Nhu vội làm vẻ mặt tủi thân: "Con ngồi gần hai canh giờ rồi, người ê ẩm hết cả."
Để chứng minh lời mình không ngoa, cô cố ý bĩu môi với Ôn Kiều: "Người hỏi Ôn tỷ tỷ xem có thấy khó chịu không? Đừng thấy tỷ ấy ngồi đó đọc sách thì tưởng thích lắm, con thấy tỷ ấy đổi mấy tư thế rồi đấy, không phải chỉ mình con muốn xuống xe đâu."
Ôn Kiều im lặng, không ngờ Giang Mạn Nhu lại kéo mình vào chuyện này.
Nhưng Giang Vân Dực lại nhìn sang, như muốn tìm chứng cứ vậy.
Đôi mắt anh như sơn, dù luôn nhìn người bằng ánh mắt nhàn nhạt, nhưng khi nhìn thẳng lại rất dễ khiến người ta ảo tưởng rằng mình đang được anh nhìn một cách thâm tình. Đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, Ôn Kiều mím môi rồi đành nhắm mắt nói: "Ta vẫn ổn, Dực biểu ca đừng lo."
Giang Mạn Nhu bĩu môi trừng mắt nhìn nàng.
Cô muốn chọc giận ai thì cứ tự nhiên, dù nàng có nói hay không thì Giang Vân Dực cũng sẽ không đồng ý đâu.
Ôn Kiều coi như không có chuyện gì xảy ra, lại cúi xuống xem sách.
Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên bên cạnh xe, Giang Vân Dực vẫn chưa đi, một lát sau, anh đột nhiên nói: "Nhẫn nại thêm một chút, sắp đến rồi. Đến nơi, ta sẽ tìm cho hai người ngựa hiền lành."
Tay Ôn Kiều đang lật sách khẽ khựng lại.
"A! Tam ca ca tốt nhất!" Giang Mạn Nhu reo lên đầu tiên.
Anh khẽ khẽ quát nhẹ rồi thúc ngựa đi lên trước.
Chữ trên sách rung rinh theo xe, Ôn Kiều nhìn một chút rồi lại thất thần.
*
Sự xa hoa lãng phí của hoàng gia, chỉ cần nhìn ngự uyển ở Ly Sơn là thấy rõ.
Dưới ánh mặt trời, ngói lưu ly màu son lóng lánh ánh kim nhạt, dưới cầu sóng nước xanh biếc khẽ gợn, phản chiếu sắc trời, đẹp đến nao lòng.
Sau giờ nghỉ trưa, mọi người đi theo sau Thái hậu, tham quan nơi này mấy lượt.
Người trẻ tuổi vốn hiếu động, đặc biệt là các công tử, đến nơi thấy đồng cỏ xanh mướt dưới chân Ly Sơn thì đã hẹn nhau đua ngựa.
Các cô nương thấy vậy thì sao không muốn ngắm nhìn phong thái của họ?
Thái hậu cười cho phép họ tự đi chơi.
Từ Bảo Chân huyện chủ dẫn đầu, các cô nương tụm ba tụm năm đi đến đồng cỏ. Ôn Kiều đi ở phía sau, xung quanh là tiếng bàn tán líu ríu, mang theo vẻ ngượng ngùng, lại hàm chứa ý cười.
Lúc này, đám thanh niên tụ tập lại một chỗ, vây quanh mấy con ngựa cười nói, nổi bật trong đám đông phải kể đến Giang Vân Dực và Phó Tu Hiền.
Vì vậy chủ đề chính luôn xoay quanh hai người họ.
Có nữ tử nhỏ giọng nói: "Phó công tử tuy lớn tuổi hơn một chút, nhưng tao nhã nho nhã, khác hẳn với những gì mình tưởng tượng."
Người khác nói: "Nhưng vị Phó gia độc đinh này đến giờ vẫn chưa lập gia đình, nghe đồn rất phong lưu. Mình thấy Vĩnh An vương thế tử vẫn hơn một bậc."
Một người chen vào cười: "Các người đang bàn xem ai sẽ thắng cuộc đua ngựa hay là so sánh xem binh lính nhà ai giỏi hơn đấy?"
"Ôi chao, Phạm tỷ tỷ nói gì thế ạ."
Các cô nương đỏ mặt, cười thành một đoàn.
Ôn Kiều bước đi trên đám cỏ mềm mại, đi qua phía sau đám đông ồn ào, chuẩn bị tìm một chỗ nghỉ chân.
Sau lưng có tiếng bước chân vang lên, như có ai đang bám theo nàng.
Ôn Kiều dừng lại, quay người thì thấy gió sông hoa sen, ngũ cô nương của Giang gia, đang chớp đôi mắt nai con đáng thương lại nhát gan nhìn nàng: ". . . Ôn tỷ tỷ, ta, ta đi theo tỷ được không?"
Cô căng thẳng nắm chặt tay, mặt ửng đỏ.
Ôn Kiều nhìn thoáng qua đám đông, tứ cô nương Giang Mạn Nhu đang được mọi người vây quanh nói chuyện vui vẻ, còn ngũ cô nương thân là thứ nữ, tính tình lại nhát gan nhu nhược nên không chơi được cùng họ. Đến bái kiến Thái hậu cũng không được phép mang nha hoàn theo hầu, hẳn là bị bỏ rơi một mình, hoàn cảnh này khiến cô hơi khó xử.
Ôn Kiều mỉm cười, ánh mắt tràn ngập ý cười, lộ vẻ ôn hòa dễ gần: "Ta hơi mệt, qua kia ngồi một lát, muội có đi không?"
Gió sông hoa sen mím môi cười, khẽ gật đầu: "Đi, đi ạ."
Người ta đã dựng sẵn lều trại, lại dâng trà quả, quả là nơi nghỉ ngơi lý tưởng.
Ôn Kiều ngồi xuống, khẽ thở phào.
Gió sông hoa sen cầm một miếng bánh ngọt, ăn từng chút một, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía đám đông náo nhiệt.
Ôn Kiều nhìn cô một cái, cười cười, cũng không chủ động nói chuyện. Khó được yên tĩnh, cũng thật thoải mái.
Vừa khéo gió xuân thổi nhẹ, nhiệt độ dễ chịu, Ôn Kiều dựa vào nghỉ ngơi, bỗng cảm thấy hơi mệt mỏi.
Dù sao đây cũng là một nơi hẻo lánh không ai chú ý, mí mắt nàng rũ xuống, đang buồn ngủ thì phía trước đám đông xô đẩy, tiếng ồn ào lớn dần.
Gió sông hoa sen khẽ hít vào một hơi rồi đột nhiên đẩy nàng.
Ôn Kiều bị đẩy giật mình tỉnh lại, giữa cơn mơ màng, nàng chỉ thấy một đôi hài gấm trắng đang đứng lặng lẽ trước mặt.
Nàng nhìn lên theo vạt áo thì chạm phải khuôn mặt tuấn tú của nam tử, bèn cụp mắt xuống.
Ánh nắng bị thân hình cao lớn của anh che khuất hơn phân nửa, cũng chặn lại những ánh mắt ghen tị trong đám đông.
Giang Vân Dực khẽ nói: "Ngựa này hiền lành, hai người có muốn thử cưỡi một vòng không?"
Lúc này Ôn Kiều mới để ý, anh đang cầm dây cương, phía sau là một con ngựa màu nâu đỏ.
Gió sông hoa sen vốn sợ tam ca ca của mình, nghe anh hỏi vậy, cô thăm dò nhìn con ngựa rồi hơi sợ hãi lắc đầu, ấp úng nói: "Ta không biết cưỡi ngựa."
Ánh mắt Giang Vân Dực tự nhiên chuyển sang Ôn Kiều.
Nàng thì thích cưỡi ngựa, chỉ là lúc này nhận ngựa từ tay anh thì quá nổi bật, không biết bao nhiêu người sẽ ghen tị, nàng không muốn phô trương như vậy. Ôn Kiều mím môi, đang định từ chối thì Giang Mạn Nhu chen ra, hưng phấn chạy quanh con ngựa vài vòng: "Tam ca ca! Ngựa này đẹp quá! Cho con cho con, con cưỡi!"
Ôn Kiều và gió sông hoa sen đứng sang một bên, nhường chỗ cho cô.
Giang Vân Dực thu lại ánh mắt đang đặt trên người Ôn Kiều, đỡ Giang Mạn Nhu lên ngựa

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất