Chương 27: Làm bạn, nàng vội vàng hấp tấp rời khỏi người hắn, chống tay đứng dậy.
Màn đêm buông xuống, gió đêm se lạnh.
Ôn Kiều bước ra ngoài mới phát hiện mình mặc quá mỏng manh, gió thổi qua khiến nàng cảm thấy hơi lạnh.
Nàng khoanh tay xoa xoa bắp tay vài lần, một mình men theo đồng cỏ đi ra ngoài. Lúc đầu còn thấy bóng dáng thị vệ tuần tra và bị chặn lại hỏi han. Có lẽ vì nàng hôm nay "đại xuất danh tiếng" không ai không biết, hoặc có lẽ vì dung mạo và khí độ của nàng toát lên vẻ khuê các, thị vệ nghe nàng nói chỉ là ngủ không được, đi ra ngoài giải sầu, liền dặn dò nàng đêm khuya nhiều sương, không nên đi quá xa, cũng không làm khó dễ nàng.
Ôn Kiều ngước nhìn những vì sao trên đỉnh đầu, một mình bước đi dường như rất lâu.
Đến khi mỏi chân, nàng dừng bước, ôm gối ngồi xuống.
Không hiểu vì sao, dù sống lại một đời, nàng vẫn cảm thấy cô độc trên cõi đời này.
Nàng có rất nhiều ý nghĩ, rất nhiều suy tư, mong có một người có thể thấu hiểu, để nàng tỉ tê giãi bày.
Chuyện của phụ thân như thanh kiếm lăm lăm trên đầu, buộc nàng phải nhanh chóng vượt qua chốn bụi gai mà tiến về phía trước.
Có lẽ nàng vẫn chưa đủ chín chắn, chưa đủ nhẫn nại. Đời trước chịu quá nhiều ấm ức, đời này tính tình trở nên bướng bỉnh, một chút tủi thân cũng không chịu được.
Giống như việc nàng nổi bật ngày hôm nay, tùy tiện có thể dẫn tới họa sát thân.
Nàng xòe bàn tay, nhìn vết đỏ trong lòng bàn tay, dùng ngón cái ấn mạnh, đau đến cau mày nhưng vẫn không buông ra.
Bỗng từ phía sau lưng vọng đến giọng nam trầm thấp, êm tai: "Xem ra vết thương còn chưa đủ đau, mà vẫn cố sức xoa xát."
Giọng nói quen thuộc khiến Ôn Kiều ngẩn người, quay đầu nhìn người đứng phía sau.
Giang Vân Dực cởi áo khoác ngoài, khoác lên người nàng, rồi ngồi xuống bên cạnh.
Áo khoác vẫn còn hơi ấm cơ thể hắn, Ôn Kiều có chút mất tự nhiên mím môi, vội vàng muốn cởi áo trả lại, nhưng Giang Vân Dực dường như đã đoán trước được lời nàng sắp nói.
"Chẳng phải gọi ta một tiếng Dực biểu ca? Cứ mặc đi, nhỡ bị bệnh, lão tổ tông lại tưởng ta không biết thương hoa tiếc ngọc." Giang Vân Dực tiện tay ngắt một cọng cỏ, mân mê trong tay.
Ôn Kiều khẽ nhích sang phải một chút, im lặng một lúc rồi nhẹ giọng hỏi: "Sao Dực biểu ca lại ở đây?"
Ly Sơn núi non trùng điệp, dù Giang Vân Dực có hứng thú tản bộ ban đêm, cũng khó mà ngẫu nhiên gặp nàng ở cùng một chỗ.
Giang Vân Dực liếc nhìn khoảng trống giữa hai người, bật cười ngẩng đầu nhìn nàng: "Ta đi theo nàng đến đây, không phải trùng hợp."
Hắn thẳng thắn thừa nhận khiến Ôn Kiều không biết phải nói gì.
Hai người nhìn nhau một lúc, Ôn Kiều quay mặt đi, kéo chặt vạt áo, hơi cúi đầu.
Ánh mắt Giang Vân Dực khẽ lay động, thấp giọng hỏi: "Sao vậy? Không ngủ được à?"
Ôn Kiều không đáp. Giang Vân Dực suy nghĩ một lát, nói: "Nếu vì chuyện của Bảo Chân, nàng cứ yên tâm, có ta lo liệu..."
Lời hắn chưa dứt, giọng thiếu nữ dịu dàng bỗng ngắt lời: "Dực biểu ca chẳng lẽ chưa từng nghĩ, càng che chở ta, người ngoài càng coi ta là cái gai trong mắt?"
Ánh mắt Ôn Kiều bình tĩnh, nhưng đầu ngón tay siết chặt, lộ vẻ bất an: "Có lẽ Dực biểu ca nể mặt lão thái thái nên mới chiếu cố ta, nhưng người ngoài sẽ không nghĩ vậy. Nghe nói Trường Bình quận chúa cố ý cầu hôn Bảo Chân huyện chủ cho huynh, việc hôm nay đã khiến Bảo Chân hiểu lầm sâu sắc. Điều đó bất lợi cho huynh, lòng ta cũng khó mà an."
Giang Vân Dực xoay xoay cọng cỏ trong tay, cụp mắt nói: "Đó là lý do nàng tránh ta như tránh tà?"
"... Cái gì?" Ôn Kiều giật mình.
Hắn lẩm bẩm, không hề bắt lấy trọng điểm trong lời nói của Ôn Kiều, hỏi một câu khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Giang Vân Dực ném cọng cỏ đi, quay đầu nhìn nàng, nghiêng người tới gần: "Ta chưa từng nghĩ đến chuyện cưới Bảo Chân."
Gió đêm thổi tới, hương xà phòng sạch sẽ từ người hắn thoang thoảng quanh chóp mũi nàng.
Ôn Kiều bối rối, hơi ngửa đầu, đứng dậy: "Đó là chuyện riêng của Dực biểu ca, không cần nói với ta."
Nàng đứng sang một bên, tránh ánh mắt hắn, cắn môi dưới nói: "Hoa tai ngọc trai của ta, huynh có thể trả lại không?"
Giang Vân Dực vẫn ngồi đó, giọng điệu hờ hững: "Ta thắng được, sao phải trả?"
Ôn Kiều nhìn bóng lưng hắn, càng thấy đáng ghét. Vừa rồi nàng đã nói nhiều như vậy, chẳng lẽ hắn không lọt tai một chữ nào?
Khóe môi Giang Vân Dực hơi nhếch lên: "Muốn ta trả lại cũng được. Trừ phi... nàng giao đấu với ta, nếu thắng, hoa tai ngọc trai sẽ thuộc về nàng, ta không nuốt lời."
Ôn Kiều hơi nhíu mày: "Dực biểu ca nói đùa, ta đến gần huynh còn không nghe thấy khí tức, huống chi là thắng huynh? Mấy chiêu mèo cào của ta làm sao lên nổi mặt bàn."
Hắn đứng lên, phủi cỏ dính trên người: "Nàng không nghe được khí tức và bước chân của ta là bình thường. Ta luyện công phu có một môn là ẩn nấp âm thanh, người nội công thâm hậu cũng khó mà phát hiện. Nàng có biết mật thám trong cung không? Ta học từ cao thủ đứng đầu bọn họ đấy."
Thảo nào hắn luôn xuất hiện vô thanh vô tức. Ôn Kiều giải tỏa được một mối nghi ngờ, nhưng vẫn không muốn giao đấu với hắn.
Giang Vân Dực dường như đang có tâm trạng tốt, vòng quanh Ôn Kiều: "Ta chấp nàng một tay, thế nào?"
Ôn Kiều nhìn hắn xoay quanh, khó hiểu hỏi: "Ta chỉ là một tiểu thư khuê các không biết võ nghệ, sao Dực biểu ca lại quan tâm đến công phu của ta như vậy?"
"Nàng giấu nghề, từ đầu đã cố ý che giấu. Ai cũng có lòng hiếu kỳ, ta cũng không ngoại lệ." Giang Vân Dực dừng lại trước mặt nàng: "Nhất là công phu của nàng, không hề tầm thường như nàng nói. Chẳng lẽ... đều là Phó Tu Hiền dạy?"
Việc này liên quan gì đến biểu cữu?
"Không thể trả lời, Dực biểu ca không cần quan tâm."
Ôn Kiều quay người bỏ đi, hắn lại thản nhiên nói: "Nàng suy nghĩ kỹ chưa? Đây là cơ hội cuối cùng. Hoa tai ngọc trai ta giữ cũng không sao, chỉ sợ trong lòng nàng không thoải mái..."
Ôn Kiều đi chậm dần.
Gió thổi cỏ lay, nàng ngước nhìn bầu trời sao, khẽ nâng cằm: "Nếu ta thắng, huynh có thể đáp ứng ta một chuyện?"
Ánh mắt Giang Vân Dực chợt trở nên sâu thẳm, nhưng lại như ẩn chứa ý cười, hắn khẽ đáp: "Được."
*
Cởi áo khoác, khi Ôn Kiều ngước mắt, ánh mắt khẽ biến, chưởng phong chớp nhoáng áp sát mặt, thân người nàng nhẹ nhàng, nhanh nhẹn nhào tới.
Giang Vân Dực giữ lời, vòng tay phải ra sau lưng, nắm chặt thành quyền, chỉ dùng tay trái để giao đấu với nàng.
Tiếng gió rít bên tai, bầu trời đêm dường như bị kéo ra thật xa.
Hai người giáp lá cà, Ôn Kiều hơi nhíu mày: "Chỉ dùng một tay để nhường ta, chẳng lẽ huynh xem thường người khác?"
Rũ bỏ lớp vỏ ngoan hiền, một nụ cười, một cái nhíu mày của nàng lại gợi lên cảm giác quen thuộc khó tả.
Hắn chưa từng thấy giao đấu với ai lại thú vị, lại... khiến hắn vui vẻ đến vậy.
Giang Vân Dực nghiêng người tránh đòn, khẽ cười.
Mái tóc đen như mực của nàng bay lên rồi lại buông xuống, ôm lấy vòng eo thon thả. Đôi mắt nàng trong veo như nước, đẹp đến nao lòng.
Giang Vân Dực thất thần, bị một khuỷu tay thúc vào ngực, lảo đảo lùi lại mấy bước.
Ôn Kiều không cho hắn cơ hội thở dốc, tiếp tục tấn công. Giang Vân Dực bật cười, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.
Rõ ràng, nàng giấu nghề rất kỹ, võ công của nàng còn lợi hại hơn hắn tưởng tượng, một tay ứng phó có hơi khó khăn.
Trong không khí thoảng hương thơm nhè nhẹ, khó phân biệt là hương hoa dại theo gió hay hương thơm tự nhiên trên người nàng.
Đêm tối lung linh, bóng hình hai người chồng lên rồi lại tách ra.
Ống tay áo rộng thùng thình khiến nàng khó thi triển, không biết có phải do bị hắn đẩy hay không, nàng mất thăng bằng, nháy mắt ngã về phía trước!
Nhưng đúng lúc này, nàng nhanh mắt phát hiện ra sơ hở của Giang Vân Dực, không chút do dự vươn tay ra bắt!
Hai người cùng ngã xuống đất.
Giang Vân Dực ở dưới, Ôn Kiều ở trên.
Khi tiếng gió ngừng lại, khuỷu tay nàng vừa vặn đè lên cổ hắn, khống chế chặt yết hầu.
Vui sướng vì chiến thắng khiến Ôn Kiều bật cười: "Thế nào? Có hối hận vì đã chấp ta một tay không?"
Vì tư thế ngã vừa rồi, tay phải Giang Vân Dực đặt hờ trên eo nàng, hơi thở của hai người hòa quyện.
Giang Vân Dực nằm trên thảm cỏ mềm mại, ngước nhìn bầu trời sao, và cả đôi mắt lấp lánh của nàng.
Trái tim hắn mềm nhũn, khóe môi không kìm được cong lên, chăm chú nhìn nàng, giọng khàn khàn: "Không hối hận, thua là thua."
Ánh mắt hai người giao nhau, im lặng một lát, Ôn Kiều chợt nhận ra tư thế này quá mức thân mật.
Lòng nàng hoảng hốt, mặt nóng bừng, vội rụt tay lại, hấp tấp rời khỏi người hắn, chống tay đứng dậy.
Mải mê giao đấu, nàng quên mất việc giữ gìn khoảng cách giữa nam nữ. Dù Đại Ngụy chưa đến mức hễ chạm vào là mất trinh tiết, phải gả cho người ta, nhưng tư thế vừa rồi, như thể hắn ôm nàng vào lòng, nếu bị người khác nhìn thấy thì thật khó coi.
Ôn Kiều hai tay đan chặt, cắn môi dưới đầy hối hận.
Phía sau vang lên tiếng sột soạt, Giang Vân Dực đến gần, chìa bàn tay trước mặt nàng: "Trả lại nàng."
Trong lòng bàn tay là đôi hoa tai ngọc trai mà ban ngày nàng đã thua hắn.
Những ngón tay thon dài, trắng nõn của Ôn Kiều khẽ nhận lấy hoa tai, cố gắng không chạm vào đối phương, nhưng dù vậy, Giang Vân Dực vẫn cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa ngáy.
Hắn nhìn gò má nàng, nghe nàng khẽ nói cảm ơn, yết hầu khẽ động.
Rồi hắn nhanh chóng rụt tay lại, buông thõng phía sau, khẽ nắm thành quyền.
Dường như như vậy có thể ngăn chặn cảm giác rạo rực, ngứa ngáy đang trỗi dậy trong lòng.
Hai người im lặng đi về, trên đường đi không ai mở lời.
Khi nhìn thấy bóng dáng thị vệ tuần tra, Ôn Kiều khựng lại: "Dực biểu ca vào trước đi."
Giang Vân Dực sao không hiểu nỗi lo của nàng, nhìn nàng một cái, thấy nàng cúi gằm nhìn mũi chân, nói: "Ta đi dạo một lát, nàng về nghỉ ngơi đi."
Ôn Kiều khẽ cúi chào, quay người định đi thì chợt nghe hắn nói: "Đợi đã, nàng... nàng không phải nói muốn ta đáp ứng một chuyện sao?"
Ôn Kiều quay lại, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Giang Vân Dực vô thức ưỡn người, nàng do dự nói khẽ: "Ta muốn... vào Thiết Kỵ doanh tham quan một chút, không biết có được không?"
Giang Vân Dực ngẩn người, rồi nhíu mày: "Nàng nói gì?"
*
Hôm sau, trời còn chưa sáng, cửa phòng Ôn Kiều đã bị người gõ dồn dập.
Tiếng Xuân La mở cửa vọng lại, cùng tiếng người nói nhỏ.
Ôn Kiều xoa thái dương, vén màn bước xuống giường, vừa ngồi xuống đã thấy Xuân La mặt trắng bệch vội vã bước tới.
"Cô nương, Thái hậu nương nương triệu kiến."