Chương 1:
Kim chủ của tôi có ánh mắt không tốt lắm.
Tôi đã nhìn bức ảnh đó cả mấy ngày trời.
Bạch nguyệt quang và thế thân nhà người ta đều đi tìm điểm khác nhau,
Còn tôi thì ngược lại.
Tôi đã nói cho kim chủ về vấn đề này.
Kim chủ không nói gì, cố gắng tìm ra một điểm giống nhau lạ lùng như thể nó ở tận Bắc Băng Dương.
?
Hợp lý, anh cũng không thể nói ra được chỗ nào giống đúng không?
Tôi chỉ là một người bình thường, có điều đầu óc thì khá tốt.
Thế mà trên đường đi kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, tôi đã thấy người không chịu được mà ra tay giúp đỡ một cô bé bị bắt nạt.
Kết quả là bị một người đàn ông đánh một gậy từ phía sau.
Lúc đó tôi còn nghĩ sao mình lại xui xẻo thế,
Sao lại gặp phải kiểu đối xử y như Kudo Shinichi.
Nhưng tôi không phải là thám tử, không chịu được một cú đánh như vậy.
Tôi đã ngất, ngất thật sự.
Chắc đối phương cũng không muốn giết người, cùng lắm là dọa tôi thôi,
Nào ngờ tính tôi thật sự bướng bỉnh, dám xông lên,
Thấy đầu tôi đầy máu thì chạy mất.
Cô bé kia đã dốc hết sức kéo tôi ra đường lớn và kêu cứu.
Sau đó, tôi và mẹ ở cùng một bệnh viện, một người tầng trên, một người tầng dưới.
Tôi vừa uất ức vừa đau lòng.
Tôi lớn thế này, ngoài bộ não ra thì chẳng có gì khác.
Bây giờ thì hay rồi, bị người ta đánh một gậy vào đầu.
Đến cả bộ não cũng không thể đem ra được.
Thật sự là, trí nhớ kém đi rất nhiều.