Chương 3:
Ông chủ quay trở lại, im lặng nhìn chằm chằm tôi.
?
Tôi đọc được sự đau lòng và tình cảm sâu đậm từ trong mắt anh ta.
Tôi chắc là điên rồi, làm sao một nhà tư bản có thể đau lòng vì một người lao động chứ.
“Ông chủ, cho tôi hỏi một chuyện.” Tôi cẩn thận mở lời, “Trước đây chúng ta có quan hệ gì vậy?”
Ông đừng nhìn tôi như thế nữa, tôi sợ.
Tôi sợ mình là thế thân cho mối tình đầu đã khuất của ông.
“…”
Đừng nói là thật đấy nhé!
“Em…”
“Đại khái là bao nuôi… nhỉ. Em bảo là em cần tiền để chữa bệnh cho mẹ.”
Đúng là thật!
Nhưng cách nói này cũng hợp lý.
Chỉ có mẹ tôi mới khiến tôi phải bận lòng.
Đánh đổi mạng sống của tôi để lấy mạng sống của bà, điều đó hoàn toàn xứng đáng.
Tôi nghĩ chuyện này tôi thật sự có thể làm được.
Nhưng tôi không phải học luật à.
Thỏa thuận bao nuôi thế thân không được pháp luật bảo vệ này, tôi đã giải quyết thế nào nhỉ?
Thấy tôi dễ dàng chấp nhận cách nói này, anh ta thở phào nhẹ nhõm, rồi lại vô thức nhìn về phía bác sĩ ngoài cửa.
?
Hai người liếc mắt đưa tình như vậy có hợp lý không,
Lại còn ngay trước mặt tôi, một người thế thân đường đường chính chính.
Không, sao tôi lại chấp nhận thân phận mới nhanh như vậy chứ.